Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 54: Rắc Rối Nam Cung Gia.



Trong con đường tối tăm ẩm thấp đèn hớp tắt liên hồi, tiếng nước nhỏ tong tong cùng không khí quỷ dị khiến người ta nổi gai ốc. Một bóng người từ từ tiến đến một căn nhà cũ, biển báo rỉ sét của căn nhà đã lung lay. Cánh cửa bị đẩy ra kêu cót két trong màn đêm tĩnh mịch mà bên trong lại không có lấy ánh sáng.

Người đó chỉ lặng lẽ đem một tập hồ sơ đặt xuống bàn rồi lại lẳng lặng rời đi.

"Làm việc với nhau lâu vậy mà tôi cũng không biết được mục đích của cô đấy. Thật sự khiến người ta có hứng thú mà."

Người phụ nữ im lặng không nói gì chỉ nhàn nhạt trả lời nhưng ý tứ thì có thể nghe ra được sự tức giận: "Làm tốt chuyện của anh đi, tốn quá nhiều thời gian rồi!"

Người trong phòng tối đó chỉ có thể nhìn thấy bóng dóng mờ mờ của người phụ nữ, khoé môi cong lên. Người phụ nữ khuất dạng sau khi đi khỏi con hẻm kia cô cầm theo chiếc túi chứa bộ đồ nguy trắng đen ngòm bỏ vào trong xe.

Người trời sấm sét chớp nhoáng sau đó một trận mưa to như trút nước đổ ào xuống, căn phòng cũ như bị màn mưa làm tan biến không để lại gì.

Sớm chớp đùng đùng, Nam Cung Tử Hàn cũng lờ mờ thức giấc, đầu anh có cảm giác rất đau. Anh chút nhớ là sau khi dùng bữa với Ngôn Ngôn thì hai người vào phòng xem chút tin tức, có lẽ vì quá mệt mỏi nên anh đã ngủ thiếp đi.

"Anh sao vậy? Có gì không ổn sao?"

Động tác lau tóc của Âu Dương Uyên Ngôn ngừng lại, từ nhà tắm đi lại gần giường sau đó đặt tay lên trán anh.

Cảm giác mát mẻ từ bàn tay nhỏ truyền đến khiến anh rất thoái mái cầm tay cô không nhịn được hôn xuống. Nhìn đồng hồ lại nhìn Âu Dương Uyên Ngôn mới tắm xong anh lại nghiêm nghị.

"Đã dặn em là đừng có tắm đêm còn gì? Tắm đêm dễ cảm lắm."

"Tại lúc tỉnh dậy người em đổ mồ hôi nên khó chịu. Anh sấy tóc cho em đi."

Cô cầm máy sấy tóc cắm điện rồi đưa cho anh để anh không còn càm ràm nữa nhưng người nào đó dù miệng vẫn than vãn và rất nghe lời vợ cầm máy sấy tóc cẩn thận dịu dàng sấy tóc cho cô.

Sau lưng Nam Cung Tử Hàn vẫn lo lắng nghiêm túc trách móc cô, nhưng ánh mắt Âu Dương Uyên Ngôn lúc này lại thật kỳ lạ, ánh mắt chỉ nhìn về phía cửa tử còn hé mở, khoé môi khẽ cong lên.

Sáng hôm sau, Âu Dương Uyên Ngôn tỉnh dậy đầu đau thành một cơn khiến cô cảm thấy mệt mỏi như thể hôm qua cô tập thể dục cường độ mạnh vậy. Cũng thật lạ, sao dạo gần đây cô hay đau đầu, đau cơ như thế nhỉ? Trước thi thoảng cũng có bị nhưng cũng không thường xuyên như thế này...

Cô đắp chăn lại cho Nam Cung Tử Hàn đúng lúc anh cũng tỉnh giấc, đôi mắt ngái ngủ lười biếng cùng thanh âm trầm khàn gợi cảm cất lên: "Vợ ơi, anh đói."

"Đi làm đồ ăn cho anh đây." Âu Dương Uyên Ngôn cảm thấy buồn cười sau đó xuống giường.

Nhưng chưa kịp xuống tới nơi đã bị người nào đó tóm lấy giật ngược ngược lại, còn bị người nào đó đè lên trên.

"Anh muốn ăn cái khác." Thanh âm chứa ý cười lướt qua tai Âu Dương Uyên Ngôn.

"Ăn, ăn gì chứ? Anh đừng có giở trò lưu manh." Âu Dương Uyên Ngôn hiểu rõ ý tứ của anh, ngượng đỏ mặt không dám nhìn vào khuôn mặt yêu mị kia chỉ có thể vờ xoay mặt đi né tránh.

"Có lưu manh cũng chỉ lưu manh với em thôi."

Sau đó hai tay của Âu Dương Uyên Ngôn bị Nam Cung Tử Hàn giữ chặt lại, anh dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô, từ từ gặm nhấm tinh tế thương thức rồi lại cuồng nhiệt như lửa cứ như thế nụ hôn này là bất tận vậy.

"Anh yêu em."

Mới sáng ra Âu Dương Uyên Ngôn đã bị hôn cho choáng váng đầu óc rồi. Cô chỉ nghe giọng nói trầm khàn kiên nhẫn của anh bên tai cùng nụ hôn trên vai, cùng hơi thở dồn dập của hai người.

Nam Cung Tử Hàn thâm tình nhìn cô, sau đó vuốt ve lại mái tóc hỗn loạn của cô gái phía dưới, rồi sau đó ánh mắt dần tối đi tay lại từ từ lần vào áo ngủ của cô nhưng lại bị đánh một cái.

"Này này, anh ngứa đòn à? Sáng nay em còn có việc, anh đừng có mơ tưởng." Âu Dương Uyên Ngôn phụng phịu trừng anh.

"Một lần thôi." Thanh âm quyến rũ trầm thấp cứ quấn lấy cô dụ dỗ cô.

"Một lần!? Anh hỏi lại người anh em của anh đi, có bao giờ là một lần không?! Nói không biết ngượng!"

Cô đẩy anh ra sau đó lười anh một cái thật dài rồi mới đi khỏi cửa, còn anh nằm trên giường nhìn bóng dáng vừa đi ánh mắt toàn bộ đều là cưng chiều cùng dịu dàng.

Trợ lý Hà bên này đang say giấc nồng thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Anh ta cầm điện thoại nhận được cuộc gọi của Nam Cung Dạ Lan chưa kịp nói gì thì bên kia bà ta như người điên không ngừng gào rống vào điện thoại khiến anh ta cũng tỉnh ngủ luôn.

"Điện thoại của hai đứa chết tiệt kia sao không liên lạc được? Cậu đùa với tôi sao? Chuyện lớn như vậy sao có thể quyết định như thế? Sky Golf còn có cổ phần của tôi, tại sao giờ lại thay tên Hoàng Thổ vào, chuyện nguyên vật liệu nhất định phải là Bách Hợp cung ứng!"

Bà ta bên này nóng nảy gào thét, ánh mắt láo liên đi tới đi lui, vẻ mặt ngập tràn sự lo sợ.

"Lâm phu nhân, chuyện của thiếu phu nhân tôi cũng không nắm rõ, tôi chỉ biết thiếu phu nhân hợp tác với bên Bất Động Sản Nam Cung bổ nhiệm Nam Cung nhị thiếu làm người dám sát phụ trách dự án Sky Golf. Nên nếu có chuyện thì phu nhân cũng nên gọi để chất vấn nhị thiếu chứ không phải là thiếu phu nhân. Âu Thị chỉ đứng ở lập trường là nhà đầu tư, nhà thầu chính của Sky Golf thôi còn về cung ứng và vật liệu thì chính là người bên chúng ta quản lý." Trợ lý Hà mệt mỏi nhưng chỉ có thể ôn tồn giải thích rõ một lượt, dù sao chuyện này đến tai ông chủ sẽ rất mệt.

Lại nói chắc chắn là ông chủ nhà anh ta cố ý làm như vậy! Điện thoại ông chủ cùng thiếu phu nhân luôn để 24/7 sao có thể có chuyện tắt máy được, có thể vợ chồng Nam Cung thiếu phu nhân đã đem số Nam Cung Dạ Lan này chỉ vào black list từ lúc nào rồi. Cuối cùng anh ta như con cừu thế mạnh phải thay vợ chồng thiếu phu nhân lãnh đủ từ Nam Cung Dạ Lan kia.

"Tôi không quan tâm! Chuyện này nhất định phải cho tôi một câu trả lời hợp lý! Tôi muốn gặp hai đứa chúng nó! Phải là Bách Hợp!" Bà ta gào lên đập nát ly thủy tinh trên bàn, trong mắt bà ta toàn vằn tia máu, vì tức giận mà cả người run lên bần bật.

Sự kiên nhẫn của trợ lý Hà cũng lên đỉnh điểm, anh ta là cấp dưới của Nam Cung đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân chứ không phải cấp dưới của người đàn bà điên kia.

Trợ lý Hà lạnh giọng cắt ngang cơn thịnh nộ của Nam Cung Dạ Lan: "Tôi xin nhắc lại một lần nữa, thiếu phu nhân đã ủy quyền cho nhị thiếu về Sky Golf nếu Lâm phu nhân có bất kỳ thắc mắc nào xin liên hệ nhị thiếu."

Nói xong chưa để Nam Cung Dạ Lan nói gì liền tắt máy.

Khốn khiếp, khốn khiếp! Đến một tên ăn lương bây giờ cũng có thể khinh thường bà ta?! Lại dám nhấn mạnh bà ta là "Lâm phu nhân", ý nói bà ta không có quyền hành gì trong nhà Nam Cung đúng không?

Bà ta lên cơn thịnh nộ tức đến hất hết đồ đạc trên bàn xuống đất.

Chắc chắn là Nam Cung Mạnh kia cố ý để Nam Cung Tử Hạo chặn đường bà ta! Vậy là chưa gì đã muốn xuống tay? Tất cả đều như châu chấu trên một dây cả thôi, đây có thể chỉ là ý cảnh cáo, bà ta không tin Nam Cung Mạnh kia lại thật sự dám động thủ với bà ta!

Nỗi nhục này, bà ta nhất định không để yên đâu!

Ngay lúc này điện thoại của Nam Cung Dạ Lan reng lên một tin nhắn lạ.

Bà ta hít thở đều ổn định hô hấp, nếu là bên thực sự đúng như suy đoán là Nam Cung Mạnh với Nam Cung Tử Hạo kia thì nhất định có thể thương lượng. Dù sao bà ta không tin Nam Cung Mạnh lại có thể tất tay với bà ta như thế!

Lúc bà ta cầm điện thoại mở ra, bấm vào một bức được người nặc danh gửi đến cơn thịnh nộ mãi mới được đàn áp như núi lửa không có gì ngăn lại được phun trào.

Bà ta nắm chặt điện thoại âm trầm đi xuống nhà lúc này vừa bắt gặp người đàn ông mới bước vào nhà, bà ta đã dùng toàn lực giáng xuống một bạt tay.

Người đàn ông bị tát lệch mặt chút nữa thì ngã cầu thang hoang mang nhìn bà ta rồi rống lên: "Bà bị điên à? Bà có biết bà đang làm gì không?"

"Tôi bị điên? Ha ha, tôi bị điên sao?" Nam Cung Dạ Lan cảm thấy đây đúng là một câu chuyện cười mà, bà ta cố gắng chống cửa đôi mắt tức giận cùng sự bi thương nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên cười khẩy.

"Tôi đúng là ngu, vậy mà vẫn tin tưởng ông. Mẹ nó, tôi đúng là ngu."

"Bà nói gì thế? Hôm nay bà làm sao vậy? Nếu bà không giải thích cho rõ thì cái tát này không thể cứ dễ dàng cho qua đâu!" Ông ta chỉ tay về phía Nam Cung Dạ Lan nghiến răng.

"Lâm Thời, không cho qua là không cho qua thế nào đây? Chẳng lẽ nếu tôi không nói rõ thì ông sẽ cầm tiền của tôi cho con tiện nhân kia sao?"

Nói đến đây Nam Cung Dạ Lan cũng không muốn nghe ông ta nói dối nữa ném điện thoại vào người ông ta.

Vì có đeo kính nên ông ta thấy rõ trong bức ảnh là một người đàn ông trung niên đang ôm ấp đỡ dần một cô gái rất trẻ ngồi xuống dãy ghế của khoa phụ sản. Cả người ông ta như bị chôn cứng, ngữ khí hùng hồn như lúc nãy cũng không cánh mà bay.

Sao, sao lại có bức ảnh này? Là ai? Từ lúc nào lại có? Ông ta đã rất cẩn thận rồi mà?

"Ngạc nhiên lắm chứ gì? Tôi cũng rất ngạc nhiên đây? Chồng tôi sắp là cha, mà tôi lại không hay biết sắp thành mẹ kế. Hồ ly tinh kia thì lại mang gương mặt của tiện nhân đã chết kia!"

"Bà, bà nghe tôi nói..."

"Ông im đi, mấy chục năm nay ai tôi cũng đều có thể làm ngơ! Tại sao lại tìm người giống con ả ta?! Hay vẫn cứ mãi nhớ đến không quên ả ta? Ả ta chỉ là một con đàn bà bị anh cả tôi chơi chán rồi vứt bỏ thôi!" Càng nói Nam Cung Dạ Lan càng hăng máu, càng nói càng cay nhiệt.

Chát! Một tiếng tát càng dội vang lên, cả người Nam Cung Dạ Lan lảo đảo ngữ xuống đất. Cơn đau âm ỉ rồi từ từ một vài giới thiệu máu chảy xuống đất, bà ta kinh ngạc nhìn Lâm Thời ánh mắt sáng lạnh như lưỡi dao.

Người đàn ông này, người đàn ông này thế mà lại dám đánh bà ta?!

"Nam Cung Dạ Lan, đừng nghĩ năm đó tôi không biết chuyện gì xảy ra. Bà đã có được những thứ bà muốn bà nên an phận mới phải."

Bà ta ngồi dưới đất cười khục khặc đến khó coi.

"Ha ha ha.... An phận? Ông nói mà không biết gượng mồm sao? Năm đó ông biết rõ mọi chuyện vậy mà vẫn nhắm mắt làm ngơ nhìn tiện nhân kia banh chân cho anh tôi chơi. Còn ông thì vì muốn có tiền nên mới lấy tôi, rồi còn giả vờ chung tình không muốn có con, ông là đồ...."

Lâm Thời nghe những lời nói của Nam Cung Dạ Lan chỉ giận tái mặt xông đến đè bà ta xuống đất bóp chặt cổ mặc cho bà ta điên cuồng phản kháng.

"Tiện nhân, bà mới là tiện nhân! Bà bỏ thuốc tôi, bà hại cô ấy! Tiện nhân! Hôm nay tôi phải bóp chết bà!" Lực tay của Lâm Thời càng mạnh hơn nữa.

"Buông... buông ra...." Nam Cung Dạ Lan yếu ớt phản kháng toàn bộ không khí như bị rút cạn, trong giây phúc mờ ảo đó bà ta thấy bóng người phụ nữ đầm đìa máu đang đứng cạnh Lâm Thời nhoẻn miệng cười.

"Ông, ông chủ?" Người lái xe nghe Lâm tổng bảo vào lấy tài liệu vì còn có việc gấp vậy mà ông ta chờ mãi không thấy ông chủ đâu.

Ông sợ ông chủ xảy ra vấn đề gì nên mới vào kiểm tra thử, lúc vào kiếm thì thấy được một màn ông chủ đang bóp cổ bà chủ.

Nghe thấy âm thanh, Lâm Thời khôi phục lý trí buồn tay ra nhìn Nam Cung Dạ Lan hít lấy hít để không khí, ho sặc sụ. Ông ta chỉnh lại tây trang rồi lạnh lùng nhìn bà gọi bà quản gia đến.

"Phu nhân dạo gần đây bệnh rồi, không cần lại ra cửa làm cho người ta mất mặt nữa. Đem phu nhân lên hầu hạ đi!" Lâm Thời lấy tài liệu xong không buồn nhìn Nam Cung Dạ Lan liền rời đi.

"Vâng, ông chủ." Bà quản gia làm ở đâu đã lâu chỉ cần nhìn vào ánh mắt ông chủ là bà ta đã hiểu rồi.

Ông chủ, muốn nhốt bà chủ lại trong nhà!

"Ông, ông muốn là gì? Ông nghĩ như thế tôi sẽ để yên cho tiện nhân kia sinh nghiệt chủng sao? Ông đừng mơ!" Giọng Nam Cung Dạ Lan khàn khàn đã bị quản gia cùng các người giúp việc khác éo uống thuốc ngủ rồi cứ thế lẳng lặng đem bà ta lên phòng.

Lâm Thời ngồi trong xe vẻ mặt lạnh tanh phân phó với thư ký bên cạnh: "Cho thêm nhiều vệ sĩ bảo vệ mẹ con cô ấy."

"Vâng, ông chủ." Thư ký ngay lập tức liền soạn tin nhắn gửi đi.

Bên này trong bệnh viện Nam Cung Mạnh nóng ruột đi tới đi lui trên dãy hành lang, trước mặt ông ta là căn phòng cấp cứu đang sáng đèn mà người bên trong đó lại chính là con trai độc tôn của ông ta!

Lúc sáng có người báo cho ông ta, con trai ông ta chơi thuốc phiện quá liều nên bị sốc thuốc. Có rất nhiều người cũng như thằng nghịch tử kia đều chơi thuốc quá liều mà giờ đang ngây ngây dại dại ra kia kìa!

"Ông ơi, phải làm sao đây? Phong Nhi..."

"Bà còn mặt mũi nói tôi?! Chẳng phải tôi đã bảo bây giờ đúng lúc nhạy cảm bà trông nó chặt nào cho tôi sao? Thế nào mà nó lại tìm đến lũ vô học kia ăn chơi đàn đúm chứ?" Nam Cung Mạnh rống lên trước mặt người phụ nữ yếu đuối.

Người phụ nữ cũng không ngờ rằng trong lúc bà ta đang "tâm sự" cùng quản gia thì con trai lại từ phòng khoá trốn ra được. Phải làm sao đây? Bà ta chỉ có duy nhất một đứa con này thôi đấy, nó chính là bảo hiểm trọn đời của bà ta, nếu không có nó thì làm sao bà ta có thể từ Nam Cung Mạnh bòn rút tiền tiêu chứ?!

"Chú, dì, bây giờ em họ đang được cấp cứu, ngàn vạn lần không được nóng vội chúng ta phải tin tưởng vào bác sĩ. Hai người đã không ăn sáng rồi, cháu mới vừa đi mua chút đồ hai người ăn vào rồi mới có súc chờ em họ chứ."

Nam Cung Tử Hạo nghe giọng an ủi đem khăn trải trên ghế rồi lấy chút đồ ăn nhẹ ra sao đó đỡ vợ Nam Cung Mạnh ngồi xuống ghế.

Nhìn thấy gò má cương nghị cùng góc nghiêng tiêu chuẩn của Nam Cung Tử Hạo trái tim bà ta không khống chế được đập nhanh hơn rất nhiều. Thiếu niên này cùng Nam Cung Tử Hàn so sánh với nhau thì đúng là một chín một mười, thật soái nha.

Như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của bà ta Nam Cung Tử Hạo chỉ nhìn bà ta mỉm cười lại an ủi vào câu khiến ánh mắt bà ta không thể rời khỏi thiếu niên hơi thể tràn đầy thanh xuân kia.

Nếu đây không phải là cháu trai chồng bà ta, thì bà ta sớm đã...

Nghĩ đến đây trống tim bà ta đập liên hồi cả người khô nóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.