Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 57: Quỹ Đạo.



"Hôm nay đến tái khám sao? Dạo này thế nào rồi?"

Thấy Âu Dương Uyên Ngôn, Lyren đang bận làm gì đó trên máy tính cũng ngừng lại, mỉm cười cởi cặp kính xuống.

"Xem ra tôi làm phiền rồi." Âu Dương Uyên Ngôn ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Lyren gập máy tính vào đứng lên rót cho Âu Dương Uyên Ngôn một ly nước nóng sau đó than thở ngã người ra ghế: "Cô không biết từ lúc tôi trở về liền bận rộn thành cái dạng gì đâu, suốt ngày toàn hội thảo hội thảo, điên mất."

Đôi mắt đào hoa cong như ánh trăng lưỡi liềm, Lyren quan sát Âu Dương Uyên Ngôn một lượt không giấu được cảm thán: "Dạo nào Nam Cung thiếu phu nhân có vẻ ăn no ngủ kỹ, nghỉ dưỡng điều độ nhỉ? Nhìn thần sắc cô tốt quá."

Nghe nói đến đây khuôn mặt cô không giấu được niềm hạnh phúc.

"Cũng không tồi."

Lyren: "Nhìn cô tốt như vậy mà không rồi gì chứ! Phải là quá tốt, mà dạo này cơ thể cô còn phản ứng với thuốc tôi đưa không?"


Âu Dương Uyên Ngôn chậm rãi gật đầu cảm thấy mệt mỏi nói: "Tôi không hiểu sao thuốc làm tôi cảm thấy tệ đi, cả ngày cứ nôn nao không làm được gì cả."

Lạ thật! Sao có thể có người phản ứng liên tục như vậy chứ? Lyren thầm chau mày sau đó hỏi: "Vậy dạo gần đây triệu chứng hay đúng hơn là triệu chứng xuất hiện nhiều nhất của cô là gì?"

"Nôn khan, chóng mặt, thay đổi khẩu vị, cả người cứ nôn nao nhất là triệu chứng buồn ngủ." Âu Dương Uyên Ngôn ngồi nhớ lại đem từng triệu chứng kể ra.

Lyren ngồi nghe Âu Dương Uyên Ngôn kể nhưng càng nghe nói Lyren liền cảm giác có gì đó không đúng. Đúng thật là có hai triệu chứng đầu là rõ ràng nhất vì thuốc trầm cảm vốn dùng để ức chế thần kinh nên có tác dụng phụ như thế cũng là dễ hiểu. Nhưng mà thay đổi khẩu vị với nôn nao, còn hay dễ buồn ngủ nữa chứ, Lyren cẩn thận quan sát cô một hồi sau đó cười nhạt ra một tiếng tuy nhiên Lyren cũng không có nói ra gì cả.


Từng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nhịp lên bàn làm việc, khoé môi đỏ mọng của Lyren cong lên cười khẽ: "Có vẻ tình trạng gần đây của cô tốt lên rồi, tạm thời ngưng dùng thuốc đó đi. Để tôi kê đơn cho cô vài loại thuốc an dưỡng, sẽ rất tốt cho quá trình dưỡng bệnh của cô."

Nghe đến tình bình sức khỏe cải thiện tâm trạng của Âu Dương Uyên Ngôn cũng buông bỏ gánh nặng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tôi có cần phải tiến hành thôi miên không?"

"Thôi miên? Không cần đâu."

Đôi mắt của Lyren khẽ tối đi nhưng rất nhanh đã hồi phục bình thường. Cô gái này không may cuốn vào chuyện này, Lyren không nỡ xuống tay nữa ngay khi biết cô cũng giống với cô gái đáng thương kia.

Chờ Âu Dương Uyên Ngôn cầm túi thuốc đi khuất, Lyren mới chậm rãi châm một điếu thuốc thả ra một hơi nhẹ nhàng, cả người thong thả gác chân lên bàn lạnh lùng châm chích nói: "Còn đứng đó làm gì? Người cũng đã đi rồi."


Bóng người đứng sau bức tường khẽ gượng người sau đó giọng nói trầm đi: "Chị, đối với cô ấy...."

Lyren gạt tàn thuốc lạnh nhạt cười nhạt: "Tôi không thể xuống tay với người mà chị em thân thiết của tôi nhờ vả. Cậu không yên tâm như vậy thì đi mà kiểm tra thử xem, xem tôi có động đến một sợi tóc nào của cô ta không."

Người đó nghe được lời nói này cũng như thả được tảng đá trong lòng. Dù sao Lyren cũng có cách làm việc riêng, đã nói không động đến thì dù có thế nào cũng sẽ không động đến.

Như vậy có thể yên tâm rồi...

"Chuyện đó thế nào rồi?" Lyren lạnh giọng cắt ngang suy nghĩ của người kia.

Người đó dựa vào bức tường đôi mắt nhìn về hướng xa xăm, đáp: "Đưa rồi, bà ta sẽ thoát ra được thôi."

Qua màn khói trắng mỏng Lyren nhìn ra hướng cánh cửa thở dài: "Dù sao chuyện này cũng đã quá lâu rồi, chỉ cần xong chuyện này tôi nhất định sẽ không ràng buộc cậu nữa."
Người đó chỉ khẽ cười nhạo, mệt mỏi kèm theo đau thương, cay đắng đáp: "Chuyện này chị không quyết định được, tôi cũng thế, nếu không phải thì sao tôi có thể theo chị đến tận bây giờ chứ."

Lyren không nói gì nữa chỉ nhìn làn khói từ điếu thuốc khẽ bay uốn lượn, ma mị mỉm cười.

Thật sự quá buồn chán rồi, quá nhàm chán... Hy vọng bà có thể nắm chắc được cơ hội tôi tạo ra nếu không thì trò chơi nay còn gì thú vị nữa chứ? Đồ chơi thì nên trong quỹ đạo nếu lệch quỹ đạo thì sẽ rất chán đấy!

Trên xe BMW bạc lao nhanh trên đường, Nam Cung Tử Hàn vẫn trầm ngâm khiến cho Âu Dương Uyên Ngôn có chút buồn cười.

"Anh không muốn thì không đi, cần gì suy tư như thế?"

"Không được, để bà ta ở đó không chừng vài ngày sau sẽ có tin một căn nhà ở Nhất Trang sẽ bất ngờ bốc cháy mất." Nam Cung Tử Hàn dịu dàng nhìn sang Âu Dương Uyên Ngôn sau đó vuốt tóc cô một cái rồi lại tập trung lái xe.
Âu Dương Uyên Ngôn có chút không hiểu: "Chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn sao? Loại được người hãm hại anh?"

"Có nhiều chuyện anh còn chưa hiểu rõ, không thể để bà ta chết như vậy được." Nam Cung Tử Hàn đáp.

Âu Dương Uyên Ngôn chỉ mỉm cười lắc đầu: "Em không cần biết gì từ người chết cả, chỉ cần ngậm miệng lại thì chuyện gì cũng sẽ chỉ tồn tại ở quá khứ nhưng nếu để sống thì quá nguy hiểm.

Mỗi người một cách suy nghĩ đó cũng chỉ là ý kiến của cô mà cô cũng không có ý định can thiệp quá nhiều vào quyết định của anh. Chỉ cần Hàn Tử muốn cô nhất định sẽ giúp đỡ anh hết sức dù là có khó khăn thế nào đi nữa.

Nghe được câu nói của cô nội tâm anh cũng rất lung lay, anh biết cô không phải không có lý tuy nhiên có rất nhiều chuyện anh vẫn chưa thể làm sáng tỏ.
Có rất nhiều điểm nghi vấn mà đến giờ anh vẫn chưa thể hiểu rõ, mà người đàn bà kia, chỉ có bà ta là biết rõ bởi khi ông nội còn sống bà ta là người duy nhất luôn đi theo phụng sự ông nội. Ông nội anh cũng là một người có tính toán, ông không thật sự muốn cha anh lên nắm quyền trong mắt ông chỉ có người khuất phục được tất cả mọi người mới có quyền thừa kế. Giống như một con sư tử vậy, nó sẽ không bao giờ để ý đến chuyện huyết thống mà là con sư tử nào có sức mạnh nhất, nếu không có sức mạnh thì nhất định sẽ bị loại bỏ ra khỏi đàn, đó là điều tất yếu mà đó cũng chính là cách Nam Cung gia vận hành qua nhiều đời.

Mà đương nhiên anh cũng không rõ người ông nội thật sự muốn đề bạt là ai, anh chỉ biết rõ ông nội không có ý muốn để cha anh, Nam Cung Mạnh hay Nam Cung Dạ Lan lên nắm quyền dù là bất cứ ai cũng không lọt vào được mắt xanh của ông. Cha anh từng kể, ông nội chê cha yếu đuối hay mềm lòng không được việc, chú ba thì lại quá tham lam nóng nảy còn dì tư, bà ta không có cửa vì rất hay ăn cây táo rào cây sung.
Chiếc xe đã dừng ở Nhất Trang - khu biệt thự sang trọng mà đương nhiên bản vệ thấy anh cũng vui vẻ mở cổng lớn.

Âu Dương Uyên Ngôn cảm thấy có chút vi diệu nhìn sang anh, nghi hoặc hỏi: "Anh... có nhà ở đây sao? Đừng nói ở khu biệt thự cao cấp nào cũng có phần anh nhé?"

Nam Cung Tử Hàn thì ngược lại mỉm cười như gió xuân nhìn cô, rất thẳng thắn đáp cũng không giấu giếm gì cả: "Đúng vậy, nhưng với anh nơi nào có em thì nơi đó mới là nhà."

Âu Dương Uyên Ngôn: "....." Tôi đây cũng không có quá nhiều nhà như vậy, thật sự quá kém cỏi rồi!!!!

Đến nhà số mười, hai người xuống xe bấm chuông một lúc sau có một người giúp việc xuất hiện nhìn ra bên ngoài. Trước mặt người giúp việc là một đôi nam nữ ăn mặc chỉnh tề khí chất thập phần sang trọng, nam thì khuôn mặt lạnh lùng tóc tai thoải mái, mặc áo thun quần thể thao đen tuyền rất thanh lịch tao nhã - người này khắp Thanh Sa không ai không biết chính là đại thiếu gia Nam Cung trái lại là nữ mặc một chiếc váy đen suông dài đến chân, mái tóc dài bóng mượt xoã ngang vai bên cạnh hai tai là phụ kiện kẹp tóc đung đưa lấp lánh ánh bạc, đôi mắt bị cặp kính đen che khuất cùng đôi môi đỏ khiến cho người ta cảm nhận được hàn khí cùng xa cách toát ra.
Dù như thế nhưng khi hai người đứng bên cạnh nhau vẫn rất hoà hợp như một bức tranh phong cảnh vậy.

"Hai vị là ai vậy?"

Đôi môi đỏ mọng của Âu Dương Uyên Ngôn khẽ mấp máy, đáp: "Chúng tôi là cháu của dì Dạ Lan, chúng tôi muốn gặp dì ấy."

Người giúp việc nhớ lời dặn của bà quản gia không dám táy náy gì nhiều chỉ có thể gượng nói: "Bà chủ không có nhà, bà chủ bận nhiều công việc quá, gần đây bà chủ có dự án nào đó cần phải đi công tác rồi."

Khoé môi của Âu Dương Uyên Ngôn khẽ cong thành đường cong hoàn hảo ồ lên một tiếng ra vẻ đã hiểu, trong mắt toàn là cười nhạo nhìn người giúp việc kia đang cô gắng qua mắt cô: "Có phải đi Bạch Sa không nhỉ?"

Người giúp việc đối mặt với khí chất cứng rắn của cô có chút lắp bắp: "Tôi, tôi cũng không biết nữa, chuyện của bà chủ tôi không biết gì nhiều, tôi chỉ nghe bà quản gia dặn dò như vậy thôi."
Âu Dương Uyên Ngôn tựa người lên xe thoải mái cười nhạt: "Nếu vậy thì cô cũng nên cho chúng tôi vào nhà không phải sao, dù sao người vào được khi Nhất Trang cũng đâu thể nào là lừa đảo được lại nói khuôn mặt của Nam Cung đại thiếu gia khắp nơi này ai lại không biết. Chẳng lẽ đạo đón khách của các người lại như vậy?"

"Chuyện, chuyện này, cô đợi tôi vào báo cho bà quản gia đã." Phía sau lưng của người giúp việc đã lạnh toát rồi, cô ta căng thẳng đến cực độ không thể đối mặt với những người này thêm nữa nên vội vã chạy vào bên trong.

Nhìn theo bóng người giúp việc Âu Dương Uyên Ngôn chỉ thở dài than nhẹ: "Không ngờ có ngày Nam Cung Dạ Lan lại bị bắt, kế hoạch của em chính là khiến gia đình bà ta có chút việc để bà ta đi 'chăm lo' một chút cho cô tình nhân kia hoá ra lại khiến bà ta bị chính ông chồng của mình giam giữ thế này."
Nam Cung Tử Hàn chau mày cũng gật đầu tán thành với cô, từ tốn nói: "Người như bà ta sẽ không ngoan ngoãn như thế đâu, bà ta cũng không phải dạng vừa để phải chịu ủy khuất như vậy, trừ khi Lâm Thời nắm được điểm yếu gì đó của bà ta rồi."

"Sống với nhau lâu như vậy, sao giấy có thể gói được lửa cơ chứ?"

Lúc này một người phụ nữ tuổi trung niên bước ra đến cổng trên khuôn mặt là nụ cười tiêu chuẩn: "Không biết vợ chồng Nam Cung đại thiếu gia ghé qua là sai sót của chúng tôi, tôi sẽ cho mở cổng ngay bây giờ."

Hai người nhìn nhau ngầm hiểu ý nhau rồi khẽ gật đầu, vì người phụ nữ trung niên này chính là một con cáo già! Nếu cô giúp việc lúc nãy giấu không được cảm xúc nhìn vẻ mặt liền biết đang giấu giếm việc khuất tất gì đó thì bà quản gia này lại bày một bộ mặt rất tươi tỉnh như thể đang nói 'cây ngay không sợ chết đứng, muốn vào tôi liền cho các người toại nguyện' vậy, rất khó nắm bắt xem ra chỉ có thể phủ đầu đánh nhanh rút gọn thôi!
Vào phòng khách, bà quản gia đem trà cho hai người sau đó bà ta khinh thường nhìn Nam Cung Tử Hàn, cười nói nhấn mạnh: "Dạo gần đây nhiều người không có ý tốt hay nhắm vào gia đình ông chủ nên dặn dò chúng tôi phải cẩn thận, rất nhiều người không biết thân biết phận hay nghĩ mình thông minh mà."

Ha, đáng khen cho một bà quản gia thích cà khịa! Bà ta vừa nhìn Nam Cung Tử Hàn vừa nói lời kia là ý gì chứ? Đang chửi chồng cô đấy hả?!

Đương nhiên chính bà tự đến gây sự! Đừng trách tôi độc mồm!

Ánh mắt Âu Dương Uyên Ngôn lạnh đi, cô che miệng cười duyên: "Bà nói rất phải, có rất nhiều người không biết thân biết phận mà hay tỏ ra thông minh, giống như bà vậy."

Nụ cười của bà quản gia cứng ngắt, Âu Dương Uyên Ngôn cũng không có bỏ qua, cô vừa uống trà vừa nói tiếp: "Người ta hay đánh chó phải nể mặt chủ là như thế, nếu không phải vì cậu với dì thì chắc bà không ở nổi đâu qua ngày hôm sau đâu. Bà tin chỉ cần một lời nói của tôi và liền bị cậu Lâm Thời đuổi ra khỏi đây không?"
Sau đó cô nhấn mạnh ánh mắt như loài rắn độc nhìn bà ta đang đứng cứng ngắt, trầm thấp nói: "Chó đừng cậy chủ, sống là phải biết thân biết phận!"

Bà quản gia tức giận run bần bật nhưng cũng chỉ có thể kìm chế lại cúi đầu sau đó lui ra sau, phòng khách chỉ còn hai người đang ngồi, trà trên bàn thì cũng nguội dần, Âu Dương Uyên Ngôn có chút mất kiên nhẫn tuy nhiên mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười ngọt ngào đôi diện là cô lại xấu hổ quay mặt nhìn ra bên ngoài.

Chết tiệt! Người gì mà càng ngày càng đẹp trai thế! Nhan sắc anh còn thăng hạng hơn cô đấy có biết không?

Mãi một lúc sau từ ngoài cửa Lâm Thời bước vào, ông ta nghe cuộc điện thoại của bà quản gia liền hớt ha hớt hãi chạy về ngay lập tức. Chỉ thấy cháu trai vợ cùng một cô gái trẻ đẹp đang ngồi trên ghế sofa, khỏi phải nói nhan sắc lạnh nhạt sắc xảo của cô gái kia thu hút ông ta như thế nào, cô ấy còn đẹp hơn Ngọc Nhi nữa, tim ông ta có chút lỡ nhịp.
"Em là..."

Nắm bắt được thái độ cùng hành động của Lâm Thời, Nam Cung Tử Hàn đang im lặng bỗng nồ nộ sát khí cười gằn: "Là cháu dâu mới đúng cậu à!"

Nghe đến đây ông ta như nghe sét đánh ngang tai! Cô gái có đôi mắt trong trẻo xinh đẹp như mặt nước này là vợ của Nam Cung Tử Hàn? Một người phụ nữ xinh đẹp đến khiến con tim ông ta như hồi xuân lại là vợ tên nhãi ranh này? Vì sao? Vì sao tất cả người ông ta để ý đều lọt vào tay cha con nhà Nam Cung kia chứ? Trước là cha nay là con?

Ông ta lạc giọng cười cay đắng: "Hai cháu đến có chuyện gì sao?"

Nói rồi ông ta tiến đến gần Âu Dương Uyên Ngôn muốn ngồi xuống gần cô nhưng Nam Cung Tử Hàn đã nhanh hơn một bước bước đến ngồi cạnh đó sau đó lạnh lẽo mỉm cười nhìn ông ta: "Cháu ngồi với cô ấy, cậu qua kia ngồi đi rồi chúng ta nói tiếp."
Bước chân ông ta sựng lại sau đó thu tầm mắt đến đối diện ngồi trước mặt cô, đôi mắt như kẻ si tình ngồi nhìn cô gái trước mắt.

Điều này càng khiến Nam Cung Tử Hàn tức giận hơn! Ngôn Ngôn là của anh, bất cứ ai cũng không được nhìn cô, nhất là ông già ghê tởm đó!

"Nay cháu đến theo lệnh bà nội đón dì tư về nhà."

Lâm Thời lúc này mới chăm chăm nhìn anh sau đó liền tự nhiên đáp: "Cậu cũng không biết nữa, nghe bảo bà ấy đang đi công tác."

Mẹ kiếp! Lại dám dùng đôi mắt ghê tởm đó nhìn người phụ nữ của anh!

"Vậy à, vậy mà cháu lại nhận được tin nhắn của dì, dì đang ở đây."

Ông ta lắc đầu cười to: "Cháu trai trưởng sao cháu có thể bị những thứ như thế che mắt chứ? Cô ấy đang đi công tác mà."

"Vậy chắc cháu lầm rồi, người của cháu đi theo suốt mấy tháng nay có thấy dì ấy ra khỏi Nhất Trang đâu nhỉ?"
Lâm Thời cả kinh nhìn Nam Cung Tử Hàn đang mỉm cười: "Cái gì? Cháu..."

Anh ngắt ngang lời ông ta lạnh giọng nói: "Tôi không có thời gian đùa với ông đâu, sao ông không ngoan ngoãn dẫn bà ấy xuống biết đâu tôi còn im lặng như lúc đến, đừng để ngôi biệt thự xinh đẹp này bị người của tôi lật tung lên, phiền lắm."

"Mày, mày, mày nói cái gì?" Ông ta kinh ngạc không hiểu vì Nam Cung Tử Hàn đang bình thường lại quay quắt thái độ trở nên khủng bố như thế này, đôi mắt phượng đó khiến ông ta sợ hãi.

Nam Cung Tử Hàn rướn người về phía trước ánh mắt ngoan độc nhìn ông ta, cười lạnh nói tiếp: "Ông biết rồi không phải sao? Bất cứ chuyện gì tôi đều có thể biết chỉ là có muốn lật lên hay không? Tôi đang rất tử tế với ông đấy!"

"Chẳng, chẳng phải bà ấy là kẻ thù của mày sao? Rốt cuộc mày, mày muốn làm gì?" Cả cơ thể già nua của ông ta run lên thanh âm không giấu được sự sợ hãi, trong tất cả người nhà Nam Cung gia ông ta từng gặp thì Nam Cung Tử Hàn là người tâm tư kín đáo, đáng sợ nhất mà ông ta biết.
Anh nhướng mày lên cười nhạt: "Từ bao giờ tôi làm gì cũng phải báo ông thế? Lôi bà ta xuống ngay đây đi."

Lâm Thời đứng lên sau lưng là bà quản gia không dám nhìn đến vợ chồng cô nữa lững thững bước đi lên lầu.

Ở với anh chừng ấy ý thời gian từng cử chỉ nhỏ của anh cũng khiến Âu Dương Uyên Ngôn nhận ra anh đang cảm thấy thế nào. Lần này cũng vậy, cô cảm nhận được sự thay đổi của anh, cô biết anh đang tức giận.

Nhưng mà vì sao chứ? Lúc nãy còn bình thường mà? Hay người này lại thích vui buồn thất thường nhỉ?

Cô nhìn sang anh nói khẽ: "Hàn Tử, anh không ổn ở đâu à?"

Nam Cung Tử Hàn không nói gì chỉ chăm chú nhìn cô sau đó bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gằn giọng đủ cho hai người nghe.

"Nếu ông ta dám nhìn em một lần nữa với ánh mắt tởm lợm như vậy, anh sẽ móc mắt ông ta!"
Đôi mắt phượng u tối như giếng cổ phản chiếu hình ảnh Âu Dương Uyên Ngôn đang ném cười. Ra là Hàn Tử nhà cô đang ghen ấy mà, thảo nào tự nhiên cọc tính, thay vì đáng sợ cô lại thấy dễ thương quá.

"Anh yên tâm, em còn không bỏ ông ta vào mắt mà. Thế nên mới nói, lúc anh gần gũi với Thái tiểu thư em cũng thế đấy."

Mày kiếm người đàn ông vẫn chau chặt, anh nghiêm túc nói: "Sẽ không có chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa, sẽ không đâu. Cả đời này anh chỉ có thể là của em thôi."

"Được rồi, được rồi, em biết rồi mà, nhưng nhìn anh vì em mà như thế, em thích lắm."

Nam Cung Tử Hàn hừ một tiếng quay mặt đi hướng khác, lầm bầm như ông già: "Thích thì chứ?! Anh khó chịu gần chết đây! Tốt nhất em nên dẹp vẻ mặt tươi cười xinh đẹp đó đi!"

Ha ha, bảo cô đừng có cười nữa trong khi vành tai đang ửng hồng kia kìa! Có nên báo cho anh ấy biết không nhỉ?
Nhưng dù sao Âu Dương Uyên Ngôn cũng như cơn mưa xuân dập tắt được đám lửa nhỏ nhen của người nào đó khiến anh inch bình tâm trở lại.

Cùng lúc này trên lầu Nam Cung Dạ Lan cũng theo chân của Lâm Thời xuống nhà.

Nam Cung Tử Hàn cùng Âu Dương Uyên Ngôn đứng lên nhìn bà ta, anh chỉ nhàn nhạt gật đầu sau đó nói: "Bà nội bảo cháu đến đón dì."

Khuôn mặt trắng bệch cũng cặp mắt trũng sâu của bà ta, cùng cơ thể như bị bắt nhịn đói khiến người ta kinh hãi khi nhìn vào. Nam Cung Dạ Lan mệt mỏi gật đầu sau đó không nói gì đi thẳng ra ngoài.

Hai vợ chồng anh nhìn anh ra hiệu sau đó cũng đi theo bà ta nhưng lúc này Lâm Thời như lấy hết can đảm run rẩy lên tiếng: "Cháu, cháu dâu, nếu cháu không chê lần sau cháu cùng cháu trai có thể đến uống trà."

Haizzz, không thể để có người chồng nhỏ bé của cô đau lòng được, nếu không cô cũng khó chịu. Lại nói hạng đàn ông này đến tiếp chuyện cô còn chẳng muốn chứ nói gì đến uống trà! Miễn đi!
Tay cô níu áo anh lại sau đó lạnh nhạt nhìn ông ta xa cách đáp: "Chúng ta không thân thiết cũng không có vấn đề gì chung để nói đâu. Tốt nhất cậu nên chăm lo thật kỹ cho cô gái đang dưỡng thai kia đi thì hơn."

Sau đó ý nhị nhìn hướng Nam Cung Dạ Lan vừa đi cao giọng nhả hai chữ rất mập mờ nhưng lại như hạt giống nghi hoặc gieo vào lòng người: "Biết đâu.....

Nói xong không đợi nhìn cơ thể già nua cùng khuôn mặt hết xanh rồi trắng của ông ta, Âu Dương Uyên Ngôn đeo kính đen lên sau đó cùng Nam Cung Tử Hàn bước ra ngoài.

Nam Cung Dạ Lan lên xe ngồi, bà ta ngồi ghế sau co ro một góc, hai người chỉ nhìn qua bà ta sau đó nhìn nhau rồi lại lên xe về Nam Cung gia. Dù sao với tình trạng bây giờ bà ta cũng sẽ không thể nào nhúng tay phá hoại gì được nữa, nhưng tốt hơn hết để tránh lệch quỹ đạo họ cũng phải điều tra xem rốt cuộc điểm yếu của bà ta trong tay Lâm Thời rốt cuộc là gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.