Từng dãy cửa hàng buôn bán đông đúc, nằm san sát nhau, đường phố tấp nập người qua lại, quang cảnh thật là phồn hoa, tráng lệ...
Một cỗ kiệu tinh xảo do bốn người khiêng đang lướt đi trên đường phố. Màn kiệu bị vén lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ bé của một bé gái chừng ba bốn tuổi. Đôi con ngươi đen láy ngắm nhìn đường phố phồn hoa, bé gái này không ai khác, chính là Lãnh Loan Loan.
"Dừng kiệu." Giọng trẻ con mềm mại vang lên.
Cỗ kiệu từ từ nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Một nha hoàn chừng mười bốn tuổi khẽ vén màn kiệu lên ngó vào trong. Nàng mặc một bộ áo váy hoa sặc sỡ, tóc tết hai bên, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt mở to linh hoạt...
"Tiểu thư, người có gì phân phó ?"
"Ta muốn xuống đi dạo phố." Lãnh Loan Loan thấy biểu hiện của nàng trầm ổn chu đáo, trong lòng rất hài lòng. Nha hoàn này có tên là Ngâm Cầm, am hiểu chữ nghĩa. Vì trước kia đắc tội Thu Đường nên mới bị phạt xuống làm ở dưới phòng bếp. Do cơ duyên xảo hợp mà gặp gỡ nàng, thấy nàng thái độ đúng mức, cho nên mới thu nhận nàng làm thị nữ hầu hạ bên người.
"Dạ, tiểu thư" Ngâm Cầm vội vươn hai tay ra đỡ Lãnh Loan Loan xuống kiệu.
"Các ngươi hãy về trước đi." Lãnh Loan Loan hướng kiệu phu nói, "Một lát nữa, đến đại tửu lâu đón ta."
"Này ..." bốn người kiệu phu hai mặt nhìn nhau.
"Tiểu thư, Ngài bên người không có thị vệ, hay là hãy để cho đám nô tài theo sau Ngài đi. Nếu không khi trở về, đám nô tài cũng không biết ăn nói thế nào với tướng quân." Ngâm Cầm lo lắng nói.
"Ta bảo các ngươi trở về, thì hãy trở về đi." Lãnh Loan Loan lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ quát, "Ta không cần thị vệ." Thị vệ ư? Một trăm thị vệ cũng đánh không lại một mình nàng. Cái gọi là thị vệ thì phần lớn đều là đồ giá áo túi cơm.
"Dạ, tiểu thư" thấy Lãnh Loan Loan tức giận, bốn gã kiệu phu cũng không dám phản bác. Loan Loan tiểu thư so với tướng quân còn lạnh lùng hơn... Hay là về phủ trước bẩm báo lại tướng quân, rồi tính sau.
Lãnh Loan Loan nhìn bốn người nâng cỗ kiệu vội vã rời đi, khóe miệng khẽ cười một cái. Những người này chính là muốn bị mắng, cư nhiên dám phản bác quyết định của nàng.
"Tiểu thư, chúng ta đi thôi. Người ta đều đang nhìn chúng ta kìa." Ngâm Cầm đưa mắt nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người trên đường phố đều đang trân trối nhìn Lãnh Loan Loan, tâm trạng cảm thấy bất an nói. Tuy rằng trong phủ loan truyền Loan Loan tiểu thư có yêu pháp, nhưng nhìn đi nhìn lại thì tiểu thư ngoài tính tình lãnh liệt ra thì cũng giống như những hài tử khác, không có gì khác biệt. Còn nữa, tiểu thư lớn lên ngày càng xinh xắn, một thân phấn điều trác ngọc, nhìn qua là biết tiểu thư con nhà quyền quý. Vạn nhất gặp phải kẻ xấu, như vậy cũng thật phiền toái.
"Hừ, họ muốn nhìn thì cứ để họ nhìn." Lãnh Loan Loan đưa mắt nhìn bốn phía, trong lòng thoả mãn. Tốt, ta chính là đang muốn như vậy.
Đám người xung quanh chợ đều kinh ngạc khi chứng kiến một tiểu nữ oa bước ra từ cỗ kiệu tinh xảo, ánh mắt tiểu nữ oa này rất lạnh lẽo, phong thái rất là uy nghiêm... Không biết tiểu oa nhi này, đến tột cùng là con cái nhà ai ? Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có bực này khí thế, thật là làm cho người ta hiếu kỳ.
Lãnh Loan Loan vung vẩy bàn tay, đôi chân nhỏ bước về phía trước, Ngâm Cầm cẩn thận theo sát phía sau. Đôi mắt đen không dám thả lỏng, chỉ sợ để lạc mất đi bóng dáng của Lãnh Loan Loan.
"Ngâm Cầm, ngươi đi mua cho ta một xâu mứt quả." Lãnh Loan Loan xoay người nói với Ngâm Cầm. Từ xa, nàng nhìn thấy nơi góc phố có một ông lão mặc bộ quần áo vải màu xanh, đang xâu từng quả mứt thành chuỗi rao bán...
"Dạ, tiểu thư." Ngâm Cầm gật đầu, rồi lại lo lắng nói."Nô tỳ lập tức đi mua rồi sẽ trở về ngay, tiểu thư đứng ở chỗ này chờ nô tỳ, được không ?"
"Được rồi." Lãnh Loan Loan khoát khoát tay, lúc này Ngâm Cầm mới hướng nơi góc phố đi đến.
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu quan sát bốn phía, nhưng nhìn mãi cũng không có thấy rõ hết từng cửa hàng. Thân thể nàng thật bé, nhìn một lần còn không có nhìn được hết, nàng cao chưa đến hông người ta, nhìn đâu cũng chỉ thấy người là người...
"Nhanh đi xem a, ở chợ nô lệ đang có hàng tốt rao bán."
"Thật vậy chăng? Hắc hắc, ta cũng đi xem một chút. Có người nói lần này có nữ nô lệ người Hổ quốc, người nào cũng tư thái xinh đẹp cực kỳ. Mua về làm tiểu thiếp, khoái hoạt còn gì bằng."
Hai gã nam tử đi qua người nàng, ngôn ngữ đậm vẻ dâm loạn.
Chợ nô lệ? Lãnh Loan Loan khẽ nhướng đôi mi lên, tựa hồ có chút ý tứ.
"Tiểu thư, xâu mứt quả đây." Ngâm Cầm mua vài xâu mứt quả, thấy Lãnh Loan Loan còn đang đứng tại chỗ. Trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng đem mứt quả đưa cho nàng.
"A, vừa chua lại vừa ngọt." Lãnh Loan Loan cầm trong tay xâu mứt quả, cái miệng nhỏ nhắn liếm liếm. Nhìn nàng khả ái, không ai tin tưởng rằng, búp bê đáng yêu trước mặt lại là tiểu yêu nữ trong miệng người khác. "Ngâm Cầm, ngươi bế ta đến chợ nô lệ." Giờ là lúc hưởng thụ thì nên hưởng thụ...
"Chợ nô lệ ?" Ngâm Cầm sửng sốt, chợ nô lệ không phải là nơi chỉ có phú thương, quan to quyền quý thường hay lui tới sao? Có người nói đó là nơi địa phương dính đấy máu tanh, thật không an toàn chút nào."Tiểu thư, nô tỳ nghe nói nơi đó rất xấu xa, không thích hợp cho người đến đó đâu. "
"Bổn tiểu thư muốn đi thì sẽ đi." Lãnh Loan Loan tức giận, trừng mắt nhìn Ngâm Cầm một cái. Đột nhiên nàng cảm thấy có chút hứng thú. Nơi xấu xa, không an toàn sao? Những nơi thế này, ở thời hiện đại nàng đã nhìn quen lắm rồi. Hai tay của nàng cũng đã từng dính máu tanh, thì còn sợ cái gì nữa.
"Dạ, tiểu thư" Ngâm Cầm bất đắc dĩ, bế lấy Lãnh Loan Loan rồi hướng phía chợ nô lệ mà đi. Nàng âm thầm cầu nguyện nghìn vạn lần không nên có chuyện gì xảy ra, bằng không nàng dù có đến mười cái đầu thì cũng không đủ để cho tướng quân chém.
Chợ nô lệ cùng với chợ đêm ở thời hiện đại cũng không khác nhau là mấy. Chỉ có điều là, việc buôn bán nô lệ ở đây thì được coi là hợp pháp, còn ở chợ đêm là trái pháp luật.
Lãnh Loan Loan được Ngâm Cầm bế tới chợ nô lệ. Chỉ thấy đâu đâu cũng đông nghịt người, tất cả đều quan tâm tới việc mua bán nô lệ. Tất cả đều không có chú ý đến sự có mặt của nàng. Tại đám đông phía trước, có một đài cao rộng chừng hai trượng, dài chừng ba trượng, bên trên có để mấy cái lồng sắt. Bên trong lồng sắt có một nữ tử thân thể lõa lồ, vải không đủ che; một nam tử nhỏ bé dáng vẻ yếu ớt, còn có vài người nam nữ bộ dạng có vẻ cường tráng một chút...
Phí dưới đài có đủ hạng người, có nam, có nữ, có thanh niên, có già cả. Bọn họ đều đưa mắt nhìn chằm chằm bộ phận thân thể lõa lồ của nô lệ nam và nữ, thần thái trông thật xấu xí, khiến người buồn nôn...
"Tiểu thư, chúng ta có nên rời đi nơi này không ?" Ngâm Cầm nhìn thấy cảnh như vậy, sắc mặt trắng bệch ra.
"Nếu muốn đi thì ngươi hãy đi đi." Lãnh Loan Loan ở trong lòng nàng lạnh lùng nói, đôi mắt chăm chú nhìn trên đài cao. Ánh mắt nàng đột nhiên dừng lại trên người một gã thiếu niên trẻ tuổi ở lồng sắt thứ ba. Thiếu niên này ước chừng mười bốn tuổi, đôi tay bị xích sắt trói chặt. Y phục dơ bẩn loang lổ, có chỗ rách nát, lộ ra da thịt. Mái tóc dài đen như mực che kín mặt, khiến cho nàng nhìn không rõ khuôn mặt của hắn. Nhưng có điều kỳ quái là, Lãnh Loan Loan lại cảm thấy trên người gã thiếu niên này có một cỗ khí thế quật cường bất khuất.
"Buổi bán đấu giá nô lệ hôm nay bắt đầu." Một gã đại hán mặc một bộ trang phục bó sát thân thể, bộ râu quai nón dài tua tủa, hướng phía trước đài đi tới nói.
"Người thứ nhất là nữ nô đến từ Dạ Liêu quốc, các vị gia xin mời hãy nhìn làn da của nàng xem, làn da trắng nõn, ánh mắt câu hồn, vóc dáng mê hồn..." Hắn đi tới lồng sắt thứ nhất, nữ tử trong lồng sắt cắn chặt đôi môi, mặc cho gã hán tử vuốt ve sờ nắn trên thân thể của mình...
Đám nam tử dưới đài, ánh mắt mở to, chỉ kém một chút là nước dãi chảy ra, ùa chen chúc nhau lao thẳng tới. Bọn họ không ngừng giơ tay lên hô-quát giá cả, thần tình khẩn cấp muốn có được nữ tử này trong lòng.
"Ta ra 100 lượng."
"Ta ra 120 lượng."
"Ta ra 190 lượng."
"..."
Cuối cùng, một gã trung niên nam tử trả giá cao nhất, đoạt được nữ nô kia. Hắn nuốt nước miếng ừng ực, nhanh chóng đem nữ nô kia mang về nhà...
Lồng sắt số 2 là một gã thiếu niên nhỏ bé và yếu ớt, hắn nhanh chóng bị một gã thương nhân yêu thích nam sắc mua đi.
Hán tử râu quai nón đi tới lồng sắt thứ 3, tâm tình đột nhiên tăng vọt.
"Mọi người chú ý, đây chính là cái bảo bối a. Hắn đến từ Bắc Bang quốc, khuôn mặt tuấn mỹ, còn có một đôi đồng tử màu tím, điều đáng nói chính là, hắn tính tình cương cường như sư tử. Có vị đại gia nào hứng thú muốn nhìn rõ hắn không?” Nói xong, gã râu quai nón đưa tay vén mái tóc dài của thiếu niên xốc lên. Một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ hé lộ ra. Khóe miệng vương tơ máu, mày kiếm sắc bén, đôi con ngươi màu tím chất chứa sự căm hận, cường liệt trừng mắt nhìn gã hán tử. Vẻ tuấn tú, làm cho đám người xem mê mẩn. Hai tay của hắn quật cường giật mạnh, tiếng xích sắt va chạm vang lên.
"Oa, quả thật là cực phẩm."
"Đủ cương cường."
"Lão bản, ngươi muốn bao nhiêu Tiền ?"
Đám người dưới đài nhãn tình sáng lên, đều bị vẻ thần bí lại quật cường của thiếu niên kia hấp dẫn.
"Giá quy định là năm trăm lượng bạc." Đại hán vung bàn tay to lên, lòng rất là thoả mãn trước sự phản ứng của đám đông phía dưới.
"Ta ra bảy trăm lượng."
"Chín trăm lượng."
"Một ngàn lượng."
"Một nghìn năm trăm lượng."
Lão bản nghe được một người trả giá cao, há miệng mừng rỡ. Bộ râu quai nón rung lên rần giật, trông thật là hoạt kê.
Lãnh Loan Loan nhìn thiếu niên kia, đôi con ngươi màu tím có lẽ đối với người cổ đại thật là thần bí. Nhưng đối với nàng, vốn là thiên kim của hắc đạo đệ nhất gia thì cái này cũng là chuyện bình thường. Đôi con ngươi bình tĩnh xem xét thiếu niên, thấy hắn ý chí quật cường, phẫn hận làm cho nàng sản sinh ra vài phần hứng thú.
"Hai nghìn lượng."
Âm thanh non nớt nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên, mọi người đều sửng sốt.
Đám người quay đầu nhìn lại, thì thấy Lãnh Loan Loan đang giơ cao hai bàn tay mũm mĩm, đang được nha hoàn ôm ấp trong lòng. Mọi người ngẩn ra một cái, rồi cùng cười rộ cả lên.
"Không phải chứ tiểu búp bê ? Nơi đây không phải là nơi ngươi chơi đùa.."
"Đúng vậy, tiểu nữ oa, ngươi muốn đùa, thì phải chờ ngươi lớn lên mới được." Một nam tử trẻ tuổi tay cầm ngọc phiến, một thân áo bào trắng, phong độ bóng bẩy, lại là mặt người dạ thú cười cợt nói.
"Ha ha ha..." Mọi người đồng thời cười to.
"Tiểu thư, ngươi ..." Ngâm Cầm bị những người đó cười, mặt ửng đỏ như màu trứng tôm, khẽ cúi đầu xuống, nhỏ giọng gọi Lãnh Loan Loan.
"Ta đùa thật sao, chỉ sợ các ngươi cười không được." Lãnh Loan Loan con ngươi lạnh lùng, trừng mắt nhìn nam tử kia. Sau đó ngẩng đầu nhìn lão bản râu quai nón, lãnh đạm nói: "Ngươi bán hay là không bán ?"
Lãnh Loan Loan phản ứng khiến cho những người đó đầu óc đều choáng váng. Ngừng một lát, nam tử mặc áo bào trắng mới kịp phản ứng, thì ra là nàng đang châm chọc mình. Mặt khẽ đỏ lên vì tức giận, nhưng lại không có tìm được cớ gì để nói lại nàng.
"Vị tiểu thư nho nhỏ này, ngươi có ngân lượng sao?" Lão bản râu quai nón thấy tiểu oa nhi này quần áo hoa lệ, khí độ bất phàm cho nên cũng không dám đắc tội.
"Đương nhiên là ta có." Lãnh Loan Loan gật đầu, lại nhìn thiếu niên kia hai tay đang bị dây xích trói. "Ngươi theo ta đi sao?"
Thiếu niên nhìn tiểu cô nương này, nàng tóc tết hai bên, mái tóc cài trâm hoa. Quần áo váy lụa màu phấn hồng, nhìn xuất thân thì nếu không phải con nhà giàu có thì cũng là con nhà quyền quý. Nhưng điều trọng yếu hơn cả là nàng kia có đôi mắt sắc bén, không có giống như là hài tử ngây thơ, nhưng cũng không có vẻ hèn mọn, tham niệm... ngược lại là một mảnh lạnh lùng. Trong đầu liền lập tức có ý niệm đáp ứng nàng.
"Được." Hắn gật đầu, đem vận mệnh của mình giao phó cho tiểu nữ oa này.
"Tốt." Lãnh Loan Loan nở nụ cười, sau đó từ bên hông móc ra một ngọc bài. Ngón tay khẽ bắn ra, miếng ngọc bài lướt qua trên đầu mọi người, rơi vào lòng bàn tay lão bản râu quai nón.
"Ngươi cầm nó đến Trấn Bắc tướng quân phủ lấy bạc."
"Tướng quân phủ ?"
"Cô nương này là ai a ?"
"Chẳng lẽ là thiên kim tướng quân?"
"Không đúng a, đại thiên kim của tướng quân so với nàng lớn hơn rất nhiều."
"..."
Đám người đứng dưới đài không ngừng nghị luận, Lãnh Loan Loan phất tay, sau đó đem tên thiếu niên kia rời khỏi chợ nô lệ.
"Tiểu thư, xin hỏi là ta đến tướng quân phủ thì gặp ai ?" Lão bản râu quai nón từ khiếp sợ bừng tỉnh, thấy bọn họ muốn rời đi, vội vàng hô lên. Cầm ngọc bài có kí hiệu của tướng quân phủ trong tay, trong lòng lão bản không khỏi nghi ngờ, không biết ngọc bài này là thật hay không đây?
"Ngâm Cầm, nói cho hắn biết."
"Tiểu thư nhà chúng ta là tướng quân phủ Loan Loan tiểu thư." Ngâm Cầm xoay người, kiêu ngạo nói.
"Trời ạ, ta nghe có người nói, Loan Loan tiểu thư hiện tại là chủ nhà."
"Đương gia ?" Người nào đó nghi vấn.
"Đúng vậy, ngươi không biết sao ?" Người nào đó đắc ý nói, "Ta có thân thích ở trong phủ tướng quân, theo như lời hắn nói thì Loan Loan tiểu thư vốn là do một vị tiểu thiếp của tướng quân sinh ra, sau đó không biết vì sao lại được tướng quân sủng ái, không chỉ cho nàng chưởng quản cả phủ tướng quân, lại còn nghe nói nàng là tiên nữ chuyển thế, còn sử dụng tiên pháp gì nữa đâu."
"Có thật như vậy không ?"
"..."
Phía sau tiếng nghị luận tiếp tục xôn xao, Lãnh Loan Loan khóe miệng mỉm cười, nguyên lai chuyện của nàng đã truyền ra tới bên ngoài.
Thiếu niên nghe được những lời nghị luận này, thần sắc trở nên phức tạp, không biết là đang nghĩ cái gì...