Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 1 - Chương 116: Quét sạch phiền toái



Huỷ bỏ Hậu cung, trước đó chưa từng có, mọi người khiếp sợ, Thái Hậu càng bởi vậy vậy mà bệnh không dậy nổi. Nhưng mặc kệ mọi người bàn tán như thế nào, phỏng đoán như thế nào, Hiên Viên Dạ vẫn hạ thánh chỉ phế Hậu cung như cũ.

Thiên Diệu, trong mười ngày đầu tiên của tháng sáu, phi tần Hậu cung được giải tán đầy đủ, các cung nữ đã lớn tuổi cũng được phân phát đi. Ngày rời cung, trong cung nhộn nhạo, các cung phi nhớ nhà tự nhiên tình nguyện sớm ngày trở về, nhưng một ít phi tần đã quen cuộc sống phú quý trong cung thì không chịu đi.

Sang tháng sáu, thời tiết nóng bức. Cơn gió oi bức thổi, hoa cỏ lay động. Hương hoa mùa hạ nồng, mặt trời chói đến sáng trắng. Côn trùng kêu râm ran không ngừng, càng tăng thêm mấy phần phiền toái

Ngự Thư Phòng, Lãnh Loan Loan nằm ở ghế ngọc trúc lạnh lạnh, đong đưa chân, cung nữ bên cạnh phe phẩy cây quạt mát. Hiên Viên Dạ ngồi ở bàn, phê duyệt tấu chương.

Không khí im lặng, ấm áp.

“Hoàng Thượng…” Hứa Mậu đi đến, “Khấu kiến Hoàng Thượng, nương nương.”

“Có chuyện gì?” Lãnh Loan Loan liếc hắn, xem hắn mặt đỏ bừng, ánh mắt lo lắng, tám phần lại là vị phi tần nào không chịu đi đây. Thật không rõ đám nữ nhân này vì sao lại ngốc như vậy, ở lại trong cung chính là một mình trông phòng, lãng phí thanh xuân, không bằng ra cung tìm kiếm một bầu trời khác, không phải rất tốt sao?

“Bẩm nương nương, là Uyển phi cùng tội phi Lâm thị ở Lãnh cung làm loạn ở bên ngoài muốn gặp Hoàng Thượng.” Hứa Mậu cúi đầu trả lời, Hoàng Thượng sủng Hoàng Hậu thật sự là vô pháp vô thiên, hủy bỏ Hậu cung, từ nay về sau độc sủng một mình Hoàng Hậu.

“Uyển phi cùng Nhã phi?” Hiên Viên Dạ bỏ tấu chương trong tay, hung hăng nhíu mày. “Các nàng muốn kháng chỉ sao?”

“Nam nhân, ngươi tiếp tục làm việc đi. Ta đi xem.” Lãnh Loan Loan lắc lắc tay, ngồi dậy từ ghế nằm. Quần áo nguyệt nha dài, mái tóc dùng ngọc trâm thúc cao, lộ ra cái cổ trơn bóng cùng xương quai xanh, đã có vài phần gợi cảm của thiếu nữ.

“Ta đi với nàng.” Không biết từ bao giờ, trước mặt Lãnh Loan Loan , Hiên Viên Dạ đã hoàn toàn bỏ từ ‘Trẫm’ tôn quý. Vì nàng dường như cũng không quá coi trọng chuyện này.

“Tùy ngươi.” Lãnh Loan Loan đứng lên, vươn tay đặt trong tay của Hiên Viên Dạ. Mùa hè, tay hắn lạnh như băng, làm cho nàng vốn sợ nhiệt mừng rỡ cảm nhận cái mát lạnh ấy.

“Các nàng ở đâu?” Hiên Viên Dạ hỏi Hứa Mậu .

“Bên ngoài Từ Trữ cung.” Hứa Mậu đáp, “Tể tướng đại nhân đã ở đấy.”

Hiên Viên Dạ nhíu mi, Lâm Kế Tục còn không chịu hết hy vọng, hiện tại lại làm loạn ở nơi của Hoàng thái hậu. Chẳng lẽ không biết là Hoàng thái hậu cũng không thay đổi ý chỉ đã hạ sao?

“Đi thôi.” Lãnh Loan Loan kéo Hiên Viên Dạ, đi tới cửa quay sang nói với tiểu thái giám bên người. “Ngươi truyền Tư chiêu nghi* ở Trúc Uyển đến Phượng Nghi cung đi.”

Hiên Viên Dạ khó hiểu nhìn nàng, không biết Loan Loan lại có ý gì?

Lãnh Loan Loan cười thần bí, không trả lời.

Từ Trữ cung

Hoàng thái hậu ngồi ở phía trên, thần sắc có bệnh. Tô ma ma bưng tới một bát tuyết lê đường phèn giải nhiệt choa bà, nhận lấy chiếc quạt của tiểu cung nữ một bên, nhẹ nhàng quạt gió.

Phía dưới, Khương Uyển Uyển ngồi ở bên trái, dung nhan luôn luôn miệng cười nay vẻ mặt bi thương, ánh mắt lấp lánh lệ. Mà ở bên phải Khương Uyển Uyển, là Lâm Nhã Như mới từ Lãnh cung đi ra. Nàng có chút chật vật, vốn nàng ở Lãnh cung cũng không chịu tội gì, nhưng tiểu Hoàng Hậu vừa đi liền hoàn toàn quấy rầy cuộc sống của mình, còn bây giờ, hiện tại còn bị đuổi ra cung, nàng ngay cả một chút cơ hội được sủng ái một lần nữa cũng không có, nàng sống thế nào đây?

Tể tướng Lâm Kế Tục ngồi ở bên người Lâm Nhã Như, nhìn con gái yêu luôn luôn được sủng ái nay chật vật như thế, người cũng gầy yếu không ít. Hắn càng hận Lãnh Loan Loan sâu sắc, tất cả đều do tiểu yêu nữ kia gây nên.

“Bác, người nên làm chủ cho Uyển nhi, Uyển nhi sớm đã mất cha mẹ, cũng chỉ có người là người thân, hiện tại Hoàng Thượng hạ chỉ cho phi tần rời cung, Uyển nhi phải làm sao bây giờ?” Khương Uyển Uyển nước mắt tràn ra, hai tay cầm khăn tay nhẹ lau lệ, đáng thương nói.

“Đúng vậy, Thái Hậu. Người nhất định phải làm chủ cho chúng ta, đều do tiểu Hoàng Hậu xúi giục Hoàng Thượng phá hỏng quy củ tổ tông. Nếu không phải nàng, sao Hoàng Thượng lại ngỗ nghịch với người như thế?” Lâm Nhã Như đã ở một bên nói đế vào.

“Thái Hậu, theo như lão thần xem, tiểu Hoàng Hậu này biết yêu thuật, bằng không nàng một đứa bé chín tuổi sao lại có năng lực làm Hoàng Thượng sủng ái mọi đường như thế?” Lâm Kế Tục cũng tiếp lời, Lãnh Loan Loan bất quá là một con nhóc, sao có thể so với Hậu cung ba ngàn phi tần như hoa? Nếu không phải yêu thuật, sao nàng có thể mê hoặc Hoàng Thượng đến như vậy?

“Đủ rồi.”

Hoàng thái hậu lạnh lùng nói, nghe ba người ngươi một câu ta một lời, bà càng cảm thấy đau đầu, tuy rằng không thể không nói ba người đều nói đúng với lòng bà. Nếu không phải do Lãnh Loan Loan, hoàng nhi tự nhiên sẽ không thay đổi như thế. Nhưng con đã lớn, cánh đã đủ cứng rắn, bà còn có cách sao? Ngay cả Long Đầu Trượng cũng đã lấy ra, hắn vẫn ngỗ nghịch mình.

“Bác, chẳng lẽ ngay cả người cũng không cần Uyển nhi sao?” Khương Uyển Uyển càng khóc càng thương tâm, đôi mắt đẫm lệ đáng thương nhìn Hoàng thái hậu.

Bộ dáng lê hoa đái vũ khiến Hoàng thái hậu đau lòng, chất nữ này là do một tay mình nuôi lớn, có thể nào không đau, quả thực rời cung thì nàng xác thực không có thân nhân, ra cung phải đi đâu?

“Uyển nhi, ngươi ở lại bên người ta, ai gia nhìn xem tiểu yêu nữ kia có thể làm gì ngươi?”

“Bác…”

“Hình như ta nghe thấy có người muốn kháng chỉ, phải không?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, Lãnh Loan Loan tay trong tay với Hiên Viên Dạ đi đến.

“Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu.” Tuy rằng không cam lòng, nhưng mọi người trừ bỏ Hoàng thái hậu đều vẫn đèu phải vấn an Lãnh Loan Loan.

Lãnh Loan Loan nhìn qua Lâm Nhã Như một cái, chậc chậc, xem ra nàng ở Lãnh cung không dễ dàng rồi.

“Hoàng Thượng, Uyển nhi là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên với người, sao người có thể nhẫn tâm đuổi nàng ra khỏi cung?” Hoàng thái hậu coi thường Lãnh Loan Loan, bất mãn nói với Hiên Viên Dạ.

Thanh mai trúc mã?

Lãnh Loan Loan liếc Khương Uyển Uyển một cái, xem dáng vẻ lê hoa đái vũ đúng là làm người ta thương tiếc. Thực đáng tiếc, nhưng người thương tiếc nàng khẳng định không có mình.

“Mẫu hậu, cũng không phải đuổi Uyển phi ra khỏi cung. Mà là cho các nàng ra ngoài tìm kiếm cuộc sống mới, mà không phải để các nàng ở trong cung, đánh lỡ thanh xuân.” Hiên Viên Dạ lôi Lãnh Loan Loan, ngồi xuống một bên.

“Hoang đường!. Các nàng đều là người của ngươi, còn có thể tìm cuộc sống mới thế nào?” Hoàng thái hậu giận dữ trả lời, nữ tử đã mất trinh tiết, cuộc sống mới thế nào?.

“Hoàng Thượng, một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái. Nô tì tự hỏi hầu hạ người cũng không có chút gì sai sót, chẳng lẽ người thật sự nhẫn tâm như thế sao?” Khương Uyển Uyển mắt chứa lệ, ai oán nhìn Hiên Viên Dạ.

“Hoàng Thượng, tội thiếp tự biết có tội. Không dám cầu người tha thứ, nhưng nô tì đã là người của người, người để nô tì rời cung thì lấy mặt mũi gì đối mặt với người khác?” Lâm Nhã Như cũng lấy ống tay áo che mặt, giống như khóc thảm.

Tiếng khóc ai oán của hai người vang lên ở Từ Trữ cung, làm người bên ngoài nghe thấy mà đau lòng.

Nhưng Hiên Viên Dạ ngồi mím môi không nói, Lãnh Loan Loan cũng vẻ mặt đạm mạc.

“Hoàng Thượng, lão thần khẩn cầu người, đừng để hai vị quý phi ra cung.” Lâm Kế Tục cũng quỳ xuống đất.

Lãnh Loan Loan nhếch môi, đột nhiên tà tà cười. “Thứ nhất, các nàng nhiều nhất chính là thiếp, mà không phải thê; Thứ hai, các ngươi xác định muốn ở lại sao?” Ánh mắt tà tứ liếc nhìn Khương Uyển Uyển, rồi chuyển qua Lâm Nhã Như. Ý này muốn nói, nếu các ngươi muốn ở lại, tốt nhất chuẩn bị cho ta chỉnh.

Khương Uyển Uyển, Lâm Nhã Như cả người run lên, đồng thời dập đầu nói. “Hoàng Thượng, cầu người cho phép nô tì tiếp tục ở lại hầu hạ người.”

“Không cần.” Hiên Viên Dạ lạnh lùng trả lời, nếu ý đã quyết, tự nhiên không thay đổi.

“Hoàng Thượng…” Hai người tiếp tục cầu xin.

“Các ngươi thực lắm chuyện, biết không?” Lãnh Loan Loan đột nhiên lạnh mặt, ghét nhất loại nữ nhân gặp chuyện chỉ biết dây dưa níu kéo, cố làm ra vẻ. Tay giơ lên, hai Hắc y nhân đi đến, cả người mang hơi thở lạnh như băng giống như mùa đông đang có mặt giữa mùa hè.

“Mang các nàng mang ra khỏi cung.” Lãnh Loan Loan thản nhiên phân phó.

“Dạ.” Hai người đáp, một người lôi Khương Uyển Uyển, một người lôi Lâm Nhã Như.

“Dừng tay.” Hoàng thái hậu thấy chuyện này cũng hoảng, đầy mặt tức giận trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan. “Yêu nữ, ai cho phép ngươi làm càn như thế.”

“Hoàng Thượng.” Lại quay đầu nhìn Hiên Viên Dạ, “Uyển nhi mất cha mẹ từ nhỏ, là một tay ai gia nuôi lớn, đuổi nàng ra khỏi cung, nàng sống như thế nào?”

Hiên Viên Dạ nhíu mi, quả thật nữ tử như Khương Uyển Uyển, không quen cuộc sống rời khỏi hoàng cung, sinh tồn thật là không dễ.

“Chuyện này rất đơn giản.” Lãnh Loan Loan đứng lên, khuôn mặt khéo léo ngẩng cao, không chút nào thỏa hiệp. “Chúng ta có thể mua một tòa nhà lớn ở ngoài cung cho nàng, cũng có thể phái nô bộc chiếu cố cuộc sống của nàng. Thậm chí mỗi tháng phát ngân lượng cho nàng.”

“Hoàng Thượng…”

“Tốt lắm.” Hiên Viên vung tay, lời của Loan Loan đã nhắc nhở hắn. Nói cái gì mà tương lai khó khăn, kỳ thật rất dễ dàng giải quyết. “Cứ quyết định như vậy.”

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…”

“…”

Hai Hắc y nhân lôi hai người giãy dụa không muốn rời đi, rất xa rồi mà vẫn nghe được tiếng hô không cam lòng của hai người.

“Vi thần cáo lui.” Lâm Kế Tục thấy kết cục đã định, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ phất tay áo rời đi.

“Ngươi, ngươi…”

Hoàng thái hậu chỉ vào Hiên Viên Dạ, đột nhiên hai mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.

“Thái Hậu, Thái Hậu…” Tô ma ma vội vàng đỡ lấy nàng.

Hiên Viên Dạ Thần sắc cứng đờ, về sau hướng ra ngoài hét lớn: “Truyền ngự y.”

Lãnh Loan Loan thấy cảnh rối ren trong Từ Trữ cung, lạnh lùng nói: “Dừng lại.”

“Hoàng Hậu?” Tô ma ma khó hiểu nhìn Lãnh Loan Loan, thậm chí mang theo phòng bị. Tiểu Hoàng Hậu này muốn làm cái gì? Hoàng thái hậu té xỉu đều là kiệt tác của nàng. Hoàng cung thậm chí bị nàng biến thành gà bay chó sủa, không thể an bình.

“Loan Loan?” Hiên Viên Dạ cũng không khỏi nhìn nàng, một bên là người yêu, một bên là mẫu Hậu ngất xỉu. Tâm tình của hắn rối rắm, có chút không biết làm sao.

Lãnh Loan Loan tức giận nhìn Hiên Viên Dạ, gì thế, nghĩ nàng sẽ hại chết lão thái bà này sao? Tuy rằng nàng nhìn bà không thuận mắt, nhưng không đến mức phải hại chết, huống chi dù gì bà ấy cũng là mẫu thân của nam nhân, là mẹ chồng trên danh nghĩa.

“Chờ các ngươi tìm ngự y, chỉ sợ nàng cũng không thở được nữa.”

“Vậy nàng muốn…?” Hiên Viên Dạ có chút không thể tin được nhìn Lãnh Loan Loan, chẳng lẽ nàng biết y thuật?

“Vô nghĩa.” Lãnh Loan Loan xốc lên mấy người vướng bận bên người, đi đến bên người Hoàng thái hậu. “Đương nhiên là cứu bà tỉnh lại.”

Không hề nói nhiều, Lãnh Loan Loan mở mí mắt của bà xem. Lại dò mạch, xem ra là giận dữ quá nên công tâm. Vấn đề không lớn, lúc này ấn mạnh vào huyệt nhân trung*.

(*đường giữa môi với mũi)

“Khụ khụ…” Hoàng thái hậu tỉnh lại đã thấy Lãnh Loan Loan, lại thấy khó thở.

“Thái Hậu, người đừng ngất xỉu nữa. Miễn cho ta lại phải cứu.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn Hoàng thái hậu một cái. Quay người kéo Hiên Viên Dạ nghênh ngang đi, không quản Hoàng thái hậu tức giận đến mắng ở phía sau.

Tóm lại, hiện tại Hậu cung không còn phiền toái nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.