Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 1 - Chương 120: Chôn cất hạnh phúc



Bình sinh không tương tư

Mới có thể tương tư

Nên sợ tương tư

Thân như mây bay

Tâm như tơ bay

Hơi thở mong manh



Khó được một ngày mưa.

Mưa bụi như những sợi lông mao, như vô số tinh linh nhanh nhẹn nhảy múa. Nhẹ nhàng xoay người, sau đó hạ xuống ở nhánh cây, đóa hoa.

Ở trên những thảm cỏ, ánh sáng trong suốt như một dải ánh sáng ngọc bằng thủy tinh.

Cung điện tráng lệ ẩn hiện ở trong màn mưa, mái cong ngọc lưu ly, điêu lan ngọc triệt*. Ở lầu hai, Lãnh Loan Loan ngồi dựa vào lan can, quần áo bào trắng tung bay nhè nhẹ theo gió, mái tóc đen mềm như tơ lụa tung bay. Mặt như phù dung, da thịt như ngọc sứ. Trong vẻ non nớt đã dần lộ ra ý nhị của một thiếu nữ dần trưởng thành, tựa như tiên tử rơi vào thế gian…

(*những lan can được trạm trổ tinh xảo)

Ở một góc lầu hai, Dạ Thần cũng mặc Nguyệt Nha trường bào lẳng lặng đứng. Dáng vẻ ấy tựa như một gốc cây nhỏ làm bạn bên một đóa hoa, theo năm tháng nhìn nàng lay động theo mưa gió, dần dần nở rộ càng ngày càng xinh đẹp. Một thói quen trôi qua theo năm tháng, bất tri bất giác biến thành thương, biến thành yêu say đắm. Đóa hoa xinh đẹp kia tỏa ra hào quang ngọc ngà loá mắt, hấp dẫn vô số con bướm xinh đẹp vây quanh. Nàng chu toàn ở bên một con bướm cao quý, chưa bao giờ cúi đầu liếc mắt nhìn đám cỏ xanh bên chân…

Cỏ xanh dần dần cảm thấy cô đơn, ánh mắt vẫn dõi theo đóa hoa như cũ. Cho đến khi nàng đã rõ ràng ở trước mắt, lại vẫn phải nhớ nhung như cũ. Chỉ vì bọn họ tuy gần ngay trước mắt, lại xa tận chân trời góc biển. Muốn chạm vào, nhưng vĩnh viễn không thể chạm vào, chỉ vì nàng không yêu y…

“Thần, ngươi có tính toán gì không?”

Lãnh Loan Loan quay lại, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn Dạ Thần, đáy mắt rõ ràng phản chiếu khuôn mặt của y. Sáu năm trước, nàng mua y. Nhưng không phải do thiện tâm, nàng vốn không phải hạng người thiện lương. Đối với nàng, y hữu dụng. Nàng không phủ nhận điều ấy. Nhưng làm việc lãnh lệ, không có nghĩa là nàng không có tình cảm. Xuyên không đến dị thế, đã có nhiều người có vị trí nhất định trong đáy lòng nàng, như Nhũ mẫu tốt nhất với nàng, như Lãnh Bùi Viễn, Lãnh Nguyệt Nhi, Sở Ngự Hằng, Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Thiên, còn có người trước mắt, là y. Hiện tại Hiên Viên Thiên đã thành thân cùng Thu Tứ Dung, mặc dù không biết bọn họ như thế nào, nhưng tin rằng thời gian sẽ cho bọn họ cơ hội vun đắp tình cảm lẫn nhau. Mà Sở Ngự Hằng nghe nói cũng đã sống với Đế Na công chúa Dạ Liêu quốc. Tuy rằng không biết hai người bọn họ vì sao mà quen nhau, nhưng không phủ nhận trong lòng mình thấy vui vẻ. Một Hiên Viên Thiên, một Sở Ngự Hằng, bọn họ yêu quá sâu, mà nàng không thể nhận, trong lòng áy náy, hiện tại hai người đều đã có một người tốt hơn, áy náy trong lòng giảm đi. Bên người nàng, người duy nhất còn cô đơn cũng chỉ có Dạ Thần.

Dạ Thần sửng sốt, mím môi. Nàng đang đuổi mình?

“Thuộc hạ nguyện luôn luôn bên người chủ tử.” Thật lâu, khi Lãnh Loan Loan nghĩ rằng y sẽ trầm mặc thì Dạ Thần mở miệng, mang theo kiên quyết không thể phá bỏ. Y ngẩng đôi mắt màu tím, ánh mắt sâu thẳm, bóng hình nhỏ bé của Lãnh Loan Loan hằn sâu trong đó. “Sáu năm trước, khi mà chủ tử mua thuộc hạ, ta đã quyết định.” Chính vào thời khắc đôi mắt trong suốt như nước nhìn mình, chính vào thời khắc nàng hỏi tên của mình, tất cả đều đã định.

“Sáu năm trước, ta mua ngươi, nhưng ngươi hẳn là hiểu được ta căn bản không có thiện tâm gì, mua ngươi cùng lắm là thưởng thức ngươi, hy vọng ngươi có thể trở thành trợ thủ đắc lực của ta.” Rồi sau đó quả nhiên chứng minh nàng không nhìn lầm người. Không đúng sao? Chỉ vài năm, y từ hai bàn tay trắng thành lập Mãn Nguyệt Lâu, có thể nói là đệ nhất tổ chức sát thủ, sau lại thành lập các thương nghiệp trong cả nước, nắm giữ mạch máu kinh tế của các quốc gia, vì nàng mà nhất thống thiên hạ, giương lá cờ đánh đâu thắng đó…

“Thuộc hạ biết.” Dạ Thần mím môi, “Nhưng cho dù như thế, thuộc hạ vẫn là do người mua như cũ. Từ sáu năm trước, thuộc hạ tất cả đều là của chủ tử.”

Lãnh Loan Loan ngây ngốc một chút, nhíu mi. Nghe Dạ Thần nói như vậy, nàng không vui vẻ. Nàng biết tình cảm bất đắc dĩ của Sở Ngự Hằng và Hiên Viên Thiên, sao lại không rõ tâm tư Dạ Thần được chứ? Cặp mắt màu tím luôn luôn dõi theo trong lúc nàng không chú ý, mang theo nóng rực mà chính y cũng không hiểu được, như một ngọn lửa thiêu đốt. Có lẽ nàng thừa nhận, ở dị thế này, nàng đặc biệt. Cho nên khó tránh bọn họ bị sự đặc biệt của nàng hấp dẫn. Nhưng hấp dẫn biến thành thích, đây không phải chuyện hạnh phúc, ngược lại đó là gánh nặng trầm trọng. Nàng không hy vọng y biến thành Sở Ngự Hằng hay Hiên Viên Thiên, vì không có được tình cảm mà sở khổ, nếu hữu ích, nàng tình nguyện mở lòng nói chuyện với y.

“Ngươi yêu ta sao?” Ngẩng khuôn mặt khéo léo, đôi mắt hắc bạch phân minh toát ra ánh mắt lạnh lùng. “Không được nói ngươi không biết, cũng ko được tránh né.”

Dạ Thần ngẩn ra, cặp mắt sáng ngời kia nhìn thẳng y. Giống như đưa tất cả tâm tư ở đáy lòng y, y không biết nên làm sao. Nhưng mà trong lòng lại có một chờ mong khó có thể kiềm chế. Đúng không? Đây là một cơ hội sao? Giấu tình yêu say đắm ở đáy lòng, lại phải đối mặt với nàng mỗi ngày, đây chính là một sự tra tấn thống khổ. Rất nhiều thời điểm, y thậm chí không nhịn không được muốn thổ lộ, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Hiện tại có lẽ là ông trời cho y một cơ hội, cho y có thể thổ lộ tất cả ái tình với nàng…

“Đúng, ta thích nàng. Có lẽ bất kể thân phận, hay địa vị đều không thể xứng với nàng. Nhưng ta thật sự thích nàng, ta biết Hoàng Thượng yêu nàng, cũng biết nàng yêu Hoàng Thượng. Cho nên ta chỉ có thể chôn dấu tình cảm của mình xuống tận đáy lòng, chỉ cần có thể yên lặng bên nàng. Cho nên, xin nàng cho ta cứ như vậy nhìn nàng, bên nàng…”

Đôi mắt màu tím như một dòng nước, nhộn nhạo thâm tình. Sâu như vậy, khiến Lãnh Loan Loan chột dạ.

Lãnh Loan Loan nghe Dạ Thần lần đầu tiên thổ lộ tình yêu trong lòng cho mình, thấy y phải trả giá thật đau lòng. Nhưng càng bởi vì vậy, càng hy vọng y có thể ra đi, có được hạnh phúc của chính mình.

“Nếu ngươi hiểu được ta không thể đáp lại tình cảm của ngươi, vì cái gì còn chờ đợi, ngốc đến vậy? Mỗi ngày bên một người mình yêu mà không thể chiếm được, đau như vậy, ngươi thật sự muốn tiếp tục? Buông tay đi, đi tìm hạnh phúc của mình. Thiên hạ to lớn, tương lai của ngươi không luôn ở bên cạnh ta được…”

Dạ Thần mím môi, lời của Lãnh Loan Loan y chưa từng không hiểu. Nhưng y là người như vậy, một khi đã quyết định thì đó là cả đời. Có lẽ sẽ có một ngày y nghĩ thông suốt, nhưng hiện tại y chỉ muốn bên nàng, làm thủ hạ của nàng, làm cái bóng của nàng…

Đôi mắt tím kiên định nhìn nàng, thể hiện quyết tâm.

“Tương lai ta không biết, hiện tại ta chỉ hy vọng nàng có thế cho ta ở bên cạnh nàng.”

Nhìn nàng thật sâu, không đợi trả lời, thân ảnh màu trắng như một con đại bằng, phi lên. Chỉ chốc lát sau, ở trong màn mưa bụi hóa một điểm trắng nho nhỏ…

Lãnh Loan Loan dõi theo hướng y biến mất rất lâu, thở dài: Chỉ hy vọng y có thể sớm ngày hiểu được, tìm kiếm hạnh phúc.

Phía sau, một đôi tay thon dài ôm lấy nàng vào vòng ngực rộng lớn quen thuộc, hơi thở ấm áp làm tâm tình nặng nề dần bình phục.

“Ta có lẽ thật là tiểu yêu nữ, mới khiến bọn họ đều bị thương như thế.”

“Đúng, nàng là tiểu yêu nữ.” Hiên Viên Dạ ôm chặt lấy nàng, “Nhưng nếu như ta không thể không động tâm với yêu nữ, ta nghĩ bọn họ cũng giống thế, cho nên biết rõ sẽ bị thương cũng cam nguyện.” Đã nhiều ngày, hắn hiểu được tình yêu của những nam tử kia với Lãnh Loan Loan. Nhưng may mắn là, người Loan Loan lựa chọn là hắn.

“Nam nhân, ngươi cũng cho rằng ta quá đáng sao?” Ví dụ như bắt hắn huỷ bỏ Hậu cung, thậm chí đuổi Khương Uyển Uyển đi khiến Thái Hậu sinh bệnh. Trong mắt người khác hẳn đều là chuyện thật đáng giận phải không?

“Không.” Hiên Viên Dạ lắc đầu, “Ta biết những gì nàng làm tất cả kỳ thật không phải ích kỷ.” Huỷ bỏ Hậu cung, kỳ thật cũng là vì suy nghĩ cho nữ tử trong Hậu cung, không muốn làm tuổi thanh xuân trong trẻo như hoa của họ bị Hậu cung làm ô nhiễm đến đục ngầu, không muốn các nàng chờ đợi đến hồng nhan phai tàn. Rời khỏi cung, có lẽ các nàng sẽ tìm thấy một bầu trời khác cho riêng mình, nhận được hạnh phúc. Mà Khương Uyển Uyển hay Lâm Nhã Như, trái tim của họ đã bị ô nhiễm, ở lại trong cung cũng chỉ sinh sự, không bằng rời cung, có lẽ sẽ gặp một người nào đó cho các nàng bắt đầu lại một lần nữa…

“Cám ơn ngươi.” Lãnh Loan Loan cười nhẹ, tiếng cười rơi xuống như mưa. Thật tốt, hắn hiểu mình. Thật tốt, hắn có thể làm bạn với mình.

Hiên Viên Dạ cũng cười, ôm chặt lấy nàng.

Những cánh bướm ngọt ngào, những chú chim ngâm nga những giai điệu xinh đẹp, mưa bụi bay lất phất, tương lai nhất định sẽ hạnh phúc!

————-Hết quyển I————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.