Ngày xuân nắng ấm, muôn hoa đua hương khoe sắc. Đi dạo ngắm cảnh, hít ngửi hương hoa thơm ngát, thì thật sảng khoái a.
Một chiếc kiệu màu xanh ngọc đỗ ở trước cửa Lãnh phủ, rèm kiệu theo gió lay động. Bức rèm che bị vén lên, một người mặc một bộ quần áo lam bào, thắt lưng ngọc đái từ bên trong đi ra. Hắn chính là thái giám Hứa Mậu. Tay hắn cầm thánh chỉ màu vàng, cất bước mà đi.
Cấm cung thị vệ, lưng đeo bội kiếm cùng với vài tên tiểu thái giám theo đuôi hắn phía sau, chậm rãi tiến vào Lãnh phủ.
“Thánh chỉ tới.”
Thanh âm từ ngoài phủ vang vọng vào bên trong phủ, bên đường đám hạ nhân đều quỳ xuống.
Nghe được thanh âm Hứa Mậu, Lãnh Bùi Xa một thân Nguyệt Nha cẩm bào từ đại sảnh đi ra. Gió xuân khẽ thổi, y bào tung bay. Trên khuôn mặt tuấn mỹ là một mảnh lãnh đạm, hắn đã đoán biết được phần nào nội dung của thánh chỉ.
“Lãnh tướng quân.”
Hứa Mậu bước tới, sắc mặt ôn hòa. Đối với Lãnh Bùi Xa chiến công hiển hách tướng quân, hắn là bội phục không thôi.
“Hứa công công, mời vào bên trong.”
Lãnh Bùi Xa hướng Hứa Mậu chắp tay, thối lui đến một bên, mời hắn đi vào.
Hứa Mậu gật đầu, hai tay cầm thánh chỉ tiến vào đại sảnh.
“Hứa công công, mời ngồi.” Lãnh Bùi Xa mời hắn ngồi xuống, đồng thời sai người hầu dâng trà.
“Lãnh tướng quân không cần khách khí.” Hứa Mậu thản nhiên đứng nói, “Chúng ta hôm nay tới là tuyên đọc thánh chỉ, không biết tam tiểu thư đang ở đâu, mời nàng ra tiếp chỉ đi.”
Lần trước đến đây, liền biết Lãnh gia thứ nữ khí thế bất phàm, không giống người bình thường. Chính là hắn sao cũng không dự đoán được, nữ oa này cư nhiên trở thành Thiên Diệu Hoàng triều từ trước tới nay tuổi nhỏ Hoàng hậu. Hoàng Thượng ngày ấy trước bá quan văn võ tuyên bố muốn lập Lãnh Loan Loan làm Hoàng hậu, hắn cũng là sửng sốt kinh ngạc. Chúng thần phản đối thanh âm như sóng triều, nhưng lại vẫn không khuyên can được Hoàng Thượng. Sau lại kinh động đến Hoàng thái hậu tự mình đi khuyên giải Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại vẫn như cũ muốn lập chín tuổi tiểu nữ oa làm Hoàng hậu. Đến cuối cùng Hoàng thái hậu ngược lại bị Hoàng Thượng thuyết phục, đồng ý chuyện này. Hắn vẫn không quên được cảnh đám đại thần thất vọng ra sao khi biết được Hoàng thái hậu cũng đồng ý, thật sự là chuyện kinh điển.
“Công công chờ một lát,
Ta sai người đi tìm Loan Loan.”
Lãnh Bùi Xa đi ra đại sảnh, sai người hầu mời nữ nhi đến.
Một lát sau, Lãnh Loan Loan đi vào đại sảnh. Cùng nàng đi vào còn có Lãnh Nguyệt Nhi nữa.
Lãnh Loan Loan mặc một bộ sam váy màu lam, mặt mày như tranh vẽ, biểu tình thản nhiên. Lãnh Nguyệt Nhi cao hơn Lãnh Loan Loan gần nửa người, mặc một bộ váy áo màu trắng. Bên hông đeo thắt lưng màu hồng nhạt có kim tuyến, đồ trang sức trang nhã, nhìn nàng càng có vài phần diễm lệ thanh thoát.
Hai người một cao một thấp, chậm rãi bước vào.
“Phụ thân, Hứa công công.”
Lãnh Nguyệt Nhi nhẹ nhàng tiến lên, hướng Lãnh Bùi Xa, Hứa Mậu hạ người hành lễ.
“Đại tiểu thư.” Hứa Mậu gật gật đầu, đối với biểu hiện của Lãnh Nguyệt Nhi cũng có chút vừa lòng. Nhớ trước kia nàng rất là đanh đá, không nghĩ tới hiện tại lại có vài phần nhu tình làm cho người ta có cảm giác thương yêu.
“Loan Loan, còn không mau ra mắt Hứa công công.” Lãnh Bùi Xa Lãnh thấy Loan Loan vẫn duy trì bộ dạng lãnh ngạo như cũ, có chút cảm thấy đau đầu. Sau này nàng tiến cung tuy là Hoàng hậu, nhưng hậu cung có lắm thị phi. Hứa Mậu lại là đại nội tổng quản, nếu có hắn hỗ trợ chiếu cố, phiền toái Loan Loan gặp phải tự nhiên là được giảm bớt một chút.
Lãnh Loan Loan mặc dù không thích vẻ nho nhã quy củ, nhưng là không đành lòng phụ ý tứ của Lãnh Bùi Xa. Hắn cũng là vì muốn tốt cho mình, tuy rằng không nhất thiết phải như vậy. Nàng vội bước đến trước mặt bọn họ, cũng học theo Lãnh Nguyệt Nhi hướng Hứa Mậu hạ người hành lễ.
“Gặp qua Hứa công công.”
Có thể để nàng hành lễ với mình sao? Lần trước tới Lãnh phủ, Lãnh Loan Loan có vẻ coi thường hắn, hắn không biết là nên làm cái gì. Hiện tại thấy nàng cúi đầu hạ mình hành lễ, khiến cho hắn chấn kinh. Hắn vội chạy nhanh tới đỡ nàng nói:
“Không cần đa lễ.” Nàng chính là Thiên Diệu Hoàng hậu, là chủ tử của hắn. Nào dám để cho nàng hành lễ với mình, thôi quên đi. Nàng vẫn là dù sao phúc cao tại thượng, chính mình ngược lại nên tiết giảm thói quen một chút.
“Nếu mọi người đã đến đủ, ta liền tuyên đọc thánh chỉ.” Hứa Mậu nói xong, hai tay đem thánh chỉ mở ra. Màu vàng cẩm lụa lóe ra ánh sáng ngọc quang mang, hình đôi rồng chầu ngạo nghễ...
Lãnh Bùi Xa, Lãnh Nguyệt Nhi quỳ xuống, mà Lãnh Loan Loan lại vẫn đứng yên. Dù sao nàng đứng, không sai biệt lắm cũng chỉ cao bằng thân hình bọn họ quỳ mà thôi.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Lãnh phủ thứ nữ Lãnh Loan Loan, thông minh tuyệt luân, thất khiếu linh lung, dung mạo thanh tú, xứng đáng là nữ tử đứng đầu. Nay sắc phong làm Hoàng hậu, vào ở Phượng Nghi cung. Khâm thử, tạ ơn.”
Lãnh Loan Loan chép miệng, nam nhân kia thật đúng là nhiều chuyện. Cái gì thất khiếu linh lung, dung mạo thanh tú, ở trong mắt người khác, nàng chỉ là một tiểu nữ oa mà thôi. Chỉ sợ để người ngoài biết được nội dung thánh chỉ này, chỉ biết là trở thành trò cười.
“Hoàng hậu nương nương, tiếp chỉ đi.”
Hứa Mậu thầm nghĩ, Hoàng hậu nương nương này biểu tình khinh thường cũng thật quá rõ đi.
“Bản cung tiếp chỉ.” Lãnh Loan Loan hai tay tiếp nhận thánh chỉ, một tiếng bản cung ngay cả chính nàng đều cảm thấy không được tự nhiên. Dù sao, cũng may là quyền lực Hoàng hậu nhưng thật ra tốt dùng. Trở thành Hậu cung lão đại, về sau tam cung lục viện tất cả đều là của nàng.
“Chúc mừng nương nương, tướng quân, đại tiểu thư.” Hứa Mậu mỉm cười, hướng đám người Lãnh Bùi Xa chúc mừng nói.
“Công công khách khí.”
Lãnh Bùi Xa mỉm cười gượng gạo. Hắn thực lòng không muốn Loan Loan tiến cung, cũng không muốn làm cái gì quốc trượng.
Lãnh Nguyệt Nhi cười nhẹ. Tuy rằng đối với việc tam muội mới chín tuổi lên làm Hoàng hậu, lúc đầu nàng cảm thấy kinh ngạc vạn phần, nhưng sau đó tin tưởng rằng, với bản lĩnh của tam muội thì cho dù làm Hoàng hậu cũng là việc đơn giản.
“Đúng rồi, còn có một đạo thánh chỉ nữa.” Hứa Mậu tiếp nhận từ tay tiểu thái giám một đạo thánh chỉ khác, nói.
Lãnh Bùi Xa cùng Lãnh Nguyệt Nhi hai mặt nhìn nhau, còn có thánh chỉ nữa sao?
Lãnh Loan Loan ánh mắt sáng lên, nghĩ tới đạo thánh chỉ này hẳn là liên quan đến tới Lãnh Nguyệt Nhi đi. Nếu mình đã đồng ý ở lại bên người hắn, thì hắn tự nhiên cũng phải muốn thực hiện hứa hẹn, tìm người khác thay thế thành hôn với công chúa Dạ Liêu, cho phép hai người yêu nhau Lãnh Nguyệt Nhi cùng Tô Triển thành hôn.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Lãnh phủ trưởng nữ Lãnh Nguyệt Nhi huệ chất lan tâm, thông minh sắc sảo. Cùng Lại bộ Thượng Thư nhị công tử Tô Triển quả thật đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, ông trời tác hợp cho. Nay ban hôn ước cho hai người cuối năm thành hôn, khâm thử.”
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”
Lãnh Bùi Xa cùng Lãnh Nguyệt Nhi lại cúi đầu lễ bái, bất quá lần này Lãnh Bùi Xa nhưng thật ra trên mặt vui mừng khôn xiết. Đại nữ nhi hôn sự đã định, kết thúc tâm nguyện của hắn ray rứt bấy lâu.
Lãnh Nguyệt Nhi hai má ửng hồng, thẹn thùng không thôi. Nguyên tưởng rằng hạnh phúc vỗ cánh bay đi, lại không dự đoán được nó lại bay trở về. Hoàng Thượng cư nhiên vì nàng cùng Triển ban hôn. Tâm khẽ nhảy lên vui sướng không ngừng, mắt lệ doanh đầy, cũng là nước mắt vui sướng.
“Chúc mừng tướng quân, chúc mừng đại tiểu thư. Quý phủ lần này thật sự là song hỷ lâm môn a.”
“Cám ơn công công.”
Lãnh Bùi Xa cười lớn, sai quản gia đem bạc thưởng cho đám thị vệ, tiểu thái giám. Mà Hứa Mậu, hắn đích thân đưa tặng một khối ngọc sư tử hiếm có. Ngọc thông thấu trong suốt, Hứa Mậu yêu thích không nỡ buông tay.
“Thôi ta sẽ không quấy rầy các vị nữa, ta còn phải đi tới Tô phủ tuyên chỉ nữa.” Hứa Mậu đem ngọc sư tử cẩn thận nhét vào trong ngực áo, vội vã cáo từ.
“Công công đi thong thả.”
Lãnh Bùi Xa cùng đám gia nhân đưa tiễn hắn rời phủ.
“Tam muội, cám ơn ngươi.” Lãnh Nguyệt Nhi biết Hoàng Thượng ban hôn đều là bởi vì Loan Loan duyên cớ, nàng hốc mắt ửng đỏ, cảm động nhìn Lãnh Loan Loan. Này phân tình, nàng vĩnh viễn đem ghi nhớ trong lòng. Là Loan Loan rộng lượng tha thứ lỗi lầm nàng từng phạm phải trước đây, cũng là nàng dùng hạnh phúc của mình đổi lấy hạnh phúc của nàng. Đạo thánh chỉ này vừa ban xuống nàng liền hiểu rằng, Loan Loan chấp nhận lên làm Hoàng hậu là cùng với Hoàng Thượng trao đổi chuyện hôn nhân của mình.
“Không cần phải suy nghĩ nhiều lắm, ta chỉ là cùng hắn nói một chút thôi.”
Lãnh Loan Loan nhìn không thấu tâm tư của Lãnh Nguyệt Nhi, mặt nàng bình thản lạnh nhạt. Nàng thật không muốn nhìn thấy bộ dạng khóc lóc, nước mắt lưng tròng của Lãnh Nguyệt Nhi nữa, rất buồn nôn...
Lãnh Nguyệt Nhi nhìn bộ dáng không được tự nhiên của Lãnh Loan Loan, nở nụ cười trộm. Tam muội quả thực vẫn là như vậy, rõ ràng là quan tâm đến mình nhưng lại bày ra bộ dáng như không để ý tới.
“Tóm lại, cám ơn ngươi.”
Trong viện, từng đóa hoa hồng lay động, hương hoa tràn ngập bốn phía, Lãnh Nguyệt Nhi vui sướng không thôi.