Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 1 - Chương 95: Phượng hoàng



“Hóa ra Phượng hoàng thực sự tồn tại.”

Một câu trẻ con, lạnh lùng vang lên, thân ảnh nhỏ bé của Lãnh Loan Loan rốt cục xuất hiện.

Phượng bào hoa lệ đã thay bởi Nguyệt Nha trường bào đơn giản, búi tóc vấn cầu kì cũng đổi thành búi tóc đơn giản phiêu dật. Châu hoa và những trang sức khác đã bị tháo ra, chỉ còn lại một chiếc trâm ngọc. Toàn thân thuần khiết, hoàn toàn không còn vẻ ăn diện hoa lệ của Hoàng Hậu. Nhưng cũng là như vậy, đôi mắt hắc bạch phân minh của nàng toát ra vẻ lãnh ngạo, khiến người ta không dám khinh thường.

Hoàng thái hậu nhìn thấy nàng ăn mặc tầm thường như vậy đi ra, chỉ cảm thấy đáy mắt tức giận lan tràn. Cái này, dáng vẻ này thành cái gì nữa, còn đâu phong thái Hoàng gia.

Phi tần, bách quan đã mang theo cảm xúc vui sướng khi người gặp họa, ước gì nàng cứ khó coi như vậy làm Hoàng Thượng giận dữ trước mặt mọi người, trách cứ nàng, khiến nàng không còn mặt mũi mới tốt.

Nhưng Hiên Viên Dạ tự nhiên sẽ không làm như bọn họ mong muốn, chỉ thấy hắn mỉm cười vươn đôi tay thon dài tới Lãnh Loan Loan. Cách ăn mặc phiêu dật như vậy càng thích hợp với nàng, tựa như một tinh linh. Giống như đêm đó nàng đột nhiên xuất hiện ở Phượng Nghi Các, làm người ta đui mù.

Hai người ngồi ở phía trên điện, thân phận của Lãnh Loan Loan tự nhiên không cần nói cũng biết.

Một cao một thấp, tựa hồ không hợp chút nào. Nhưng mà, mâu thuẫn ấy lại làm người ta không tìm ra chỗ nào không ổn nữa. Hiên Viên Dạ cao ngạo, Lãnh Loan Loan cao ngạo, hắn cao quý, nàng độc tôn, tương tự như thế, hoàn hoàn khiến mọi người đều thần phục ở dưới chân.

“Hoàng Thượng, Phượng hoàng kia là…?”

Lãnh Loan Loan làm như không thấy ánh mắt đố kỵ hoặc tìm tòi nghiên cứu của mọi người. Tất cả sự chú ý của nàng giờ phút này đều gắn với Phượng hoàng. Vốn nghĩ Phượng hoàng và rồng là hư cấu, không ngờ lại có thể thật sự nhìn.

“Chim Bách Cầm này là do sứ thần Dạ Liêu quốc đưa lên.” Hiên Viên Dạ cười, quả nhiên Loan Loan cảm thấy hứng thú đối với nó. Nhưng vì sao Loan Loan lại gọi nó là Phượng hoàng? Tuy nhiên cái tên Phượng hoàng cùng với loài chim Bách Cầm hoa lệ này thật xứng đôi.

“Chim Bách Cầm?” Lãnh Loan Loan cười cười, Phượng hoàng xác thực là vua của trăm loài chim, tên này cũng hợp.

“Không biết Hoàng Hậu nương nương vì sao gọi chim Bách Cầm là Phượng hoàng?”

Dạ Liêu Tể tướng Đỗ Uy Hải đứng lên, chắp hai tay hỏi. Chim Bách Cầm là loài chim mà Dạ Liêu độc hữu, trân quý vô cùng. Biết được tên nó thì nhiều người, nhưng thấy nó lại không mấy người. Thiên Diệu hoàng triều Hoàng Hậu thấy xong chẳng những không chút ngạc nhiên, lại nói ra như vậy. Chẳng lẽ chim Bách Cầm thật sự cùng Phượng hoàng là một sao?

Lãnh Loan Loan nhếch môi, lạnh lùng liếc kẻ đang nói. Xem hắn tuổi chừng ngoài bốn mươi, tóc đen lẫn trắng, nhưng khuôn mặt nhã nhặn, ánh mắt thâm thúy. Người này nhất định là người có địa vị ở Dạ Liêu quốc.

“Chim này là Phượng hoàng.”

“Hoàng Hậu nương nương, chim Bách Cầm chỉ có ở Dạ Liêu quốc. Người sinh ở Thiên Diệu, làm sao biết được nó là Phượng hoàng?” Khương Uyển Uyển thấy ánh mắt mọi người đều bị Lãnh Loan Loan đoạt đi, mà đứng ở nơi đó vốn là nàng. Có chút giận dữ, lại vẫn cười nhẹ như cũ mà nói, dường như chính là một nghi vấn đơn giản, lại mang theo một mũi châm nhọn vô hình, ý định đâm cho Lãnh Loan Loan toàn thân là máu.

Mọi người nghe Khương Uyển Uyển nói vậy, cũng nghi hoặc. Không phải Phượng hoàng là do tiểu Hoàng Hậu tự nghĩ chứ?

Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn Khương Uyển Uyển một cái, ánh mắt lạnh lùng giống như phải kéo xuống tươi cười giả dối trên mặt nàng, làm Khương Uyển Uyển không được tự nhiên quay đầu. Chết tiệt, ánh mắt tiểu Hoàng Hậu vì sao làm trái tim người ta băng giá như thế chứ?

Dạ Đế Na cũng mở to mắt Lãnh Loan Loan, nháy mắt. Nhìn nữ oa còn nhỏ hơn mình này lại có khí thế cường giả như vậy, nàng liền cảm thấy tò mò không thôi. Thật là lợi hại, nàng thật sự chỉ có chín tuổi thôi sao? Lúc chín tuổi, mình vẫn là tiểu nha đầu chỉ biết quấn quít lấy phụ hoàng, mẫu hậu làm nũng, quả thực không thể so với Thiên Diệu Hoàng Hậu trước mắt. Sự lạnh lùng của nàng, sự cao ngạo của của, sự trấn định của nàng, mỗi ánh mắt của nàng đều làm người ta không tự giác bị nàng chinh phục. Trên người nàng dường như cất giấu vô số điều thần bí khiến người ta muốn đi thăm dò.

Thượng Quan Lăng Tuyết cũng giương mắt nhìn Lãnh Loan Loan, tiểu Hoàng Hậu khí thế không nhỏ. Xem nàng chỉ với một ánh mắt đã có thể khống chế người khác, nàng thậm chí cảm thấy tiểu Hoàng Hậu này còn lợi hại hơn Hoàng Hậu, phi tần của Hoàng huynh nhiều. Hơn nữa xem nàng bộ pháp nhẹ nhàng, lại có hơi thở vô hình, chẳng lẽ nàng ta cũng là người luyện võ sao? Mắt to bình tĩnh, hận không thể xông lên khoa tay múa chân với nàng.

“Hoàng Hậu, Trẫm cũng muốn biết chim Bách Cầm vì sao lại là Phượng hoàng?” Hiên Viên Dạ mang theo ý cười ấm áp nhìn Lãnh Loan Loan.

Lãnh Loan Loan nhếch môi, xem như cười nhẹ đáp lại.

Ánh mắt của Hiên Viên Thiên từ sau khi nàng xuất hiện vẫn không dời khỏi nàng, màu trắng quả nhiên thích hợp với nàng hơn màu vàng. Phiêu dật, xuất trần, tùy ý, nàng giống như loài chim Bách Cầm kia, cao quý, ngạo nghễ, thích hợp vẫy vùng giữa trời xanh, mà không phải bị vây giữa những bức tường cao này.

“Nó không chỉ gọi là Phượng hoàng.” Lãnh Loan Loan thản nhiên nói, “Cũng gọi là chim hồng tước, phượng hoàng đỏ, chim lửa, côn kê. Trong truyền thuyết, Phượng hoàng mỗi lần chết đi, toàn thân bốc cháy tắm trong biển lửa, sau đó lại sinh ra trong tro tàn ấy, sinh mệnh sau càng cường đại hơn trước, gọi là “Phượng hoàng niết bàn”. Như thế vòng đi vòng lại, Phượng hoàng sống suốt đời, còn gọi là “Chim bất tử”. Phượng hoàng cũng giống Kỳ Lân, trống mái gọi chung, hùng là phượng, thư là hoàng, gọi chung là Phượng hoàng. Phượng hoàng tề phi, là tượng trưng cho cát tường hài hòa.”

Lãnh Loan Loan nói xong, toàn điện yên tĩnh. Tất cả mọi người đều dùng không thể tin nổi nhìn nàng. Thật thần kỳ, chim Bách Cầm hóa ra còn có nhiều tên như vậy, cũng sẽ chết đi sống lại sao?

“Vớ vẩn, làm gì có loài chim nào lại chết đi sống lại.” Dạ Liêu Tể tướng Đỗ Uy Hải không thể không thừa nhận lời của Thiên Diệu Hoàng Hậu làm hắn khiếp sợ, nhưng chim Bách Cầm là của Dạ Liêu, không có chuyện lời nàng nói bọn họ lại không biết. Huống chi nếu nàng nói là sự thật, không phải thừa nhận Dạ Liêu ngu dốt, phải cần Thiên Diệu giải thích nghi hoặc sao. Còn nữa, chỉ sợ mọi người nghe thấy nó thần kỳ đều mơ ước, đưa tới phiền toái cho Dạ Liêu.

Lãnh Loan Loan thản nhiên liếc mắt một cái, cũng không phản bác. Chính là tiếp tục nói:

“Phượng hoàng ngao du vùng vẫy bốn bể

Bay qua Côn Luân

Ghé núi Chỉ Trụ

Không dừng chân ở chùa Phong Huyệt

Ngắm Thiên hạ an bình.”

“Nghe Hoàng Hậu nói vậy, Phượng hoàng là loài chim quý, tượng trưng cho Thiên hạ an bình.” Hiên Viên Thiên đứng lên, chắp tay hướng Hiên Viên Dạ nói: “Thần đệ chúc mừng Hoàng Thượng, hôm nay nhìn thấy Phượng hoàng, chính là thuyết minh Thiên Diệu hoàng triều ta quốc thái dân an.”

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Thái Hậu, Hoàng Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Mọi người vừa nghe Hiên Viên Thiên nói vậy, liền đứng lên. Không phải sao? Hoàng Hậu nói nhiều như vậy không phải là nói này Phượng hoàng là dấu hiệu điềm lành, chính là thuyết minh Thiên Diệu nhất định càng thêm phồn vinh hưng thịnh sao?

Liên tiếp thanh âm vang vọng ở trong điện, vang dội.

“Tốt.” Hiên Viên Dạ đứng lên, “Phượng hoàng thật tốt, Thiên hạ an bình, quốc thái dân an. Hôm nay, chim Bách Cầm Dạ Liêu tặng cho nước ta liền đổi tên là Phượng hoàng.”

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Thái Hậu, Hoàng Hậu thiên tuế thiên thiên tuế.” Mọi người lại một trận hô.

Lãnh Loan Loan không kiên nhẫn nhếch môi, những người này thật đúng là tưởng bở. Nàng cùng lắm là giải thích về Phượng hoàng, lại xả ra cái gì là Thiên Diệu hoàng triều Thiên hạ thái bình linh tinh.

Ngu xuẩn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.