Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 2 - Chương 108: Ta vẫn như cũ là nữ nhi của ngươi



“Tướng quân phụ thân.”

Lãnh Loan Loan nhìn biểu tình thất vọng của Lãnh Bùi Xa , có chút không đành lòng. Nhưng sự thật thật là như thế, nàng cũng không tưởng vĩnh viễngạt hắn, có lẽ nếu không có cha tìm đến, nàng hội tiếp tục làm Loan Loan của hắn. Nhưng là hiện tại, hết thảy đều thay đổi.

“Tướng quân, thực xin lỗi.”

Lãnh Đình Dực cũng áy náy nói, tìm được Loan Loan, hắn tự nhiên vui vẻ.Nhưng lại hại tướng quân biết được nữ nhi mà mình sủng ái mười mấy nămlại không phải nữ nhi của mình, đó là một sự thật tàn khốc.

“Không cần nói xin lỗi.” Lãnh Bùi Xa vô lực phất phất tay, hiện tại tâm tìnhcủa Lãnh Đình Dực hắn cũng có thể cảm nhận được . Hắn có thể hiểu đượcnỗi đau khi mất đi nữ nhi, nhưng là như thế nao Loan Loan cũng do mìnhnhìn mà lớn lên , huống chi nàng chiếm cứ thân thể nữ nhi của hắn làthật. Như vậy cảm tình không thể dứt bỏ, nếu có thể, hắn hy vọng LoanLoan vẫn như cũ làm nữ nhi của chính mình

“Loan Loan, ngươi còncó thể là Loan Loan của ta không?” đôi mắt lãnh ngạo cất giấu sự khủnghoảng to lớn của chính mình, hắn hiện tại giống như một người phụ thânbình thường, mà không hề giống Trấn Bắc tướng quân uy phong lẫm liệt nơi sa trường

Lăng Tuyết thân thủ kéo lại Lãnh Bùi Xa, không tiếngđộng an ủi. Hôm nay nghe được hết thảy những điều không có khả năng xảyra , giống như là nghe được một câu chuyện cổ tích huyền huyễn

“Hội.” đôi mắt Lãnh Loan Loan nhìn về phía Lãnh Bùi Xa, không phải là đạm mạc, mà là một đôi mắt thâm tình ấm áp.“Ta vẫn như cũ là nữ nhi của ngươi.”

“Hảo hài tử.” Nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan , Lãnh Bùi Xa cùng LãnhĐình Dực đều thực vui mừng. Một cái là vì sẽ không mất đi nữ nhi lànàng, một cái còn lại là cảm thấy Loan Loan đã trưởng thành, nếu là nàng trước kia, có lẽ sẽ không hội làm như vậy. với suy nghĩ của nàng, chotới bây giờ đều là lấy chính mình làm trung tâm . Có lẽ lần xuyên khôngnày là vận mệnh an bài, làm cho nàng học được trưởng thành.

LăngDật Ảnh cùng Lâm Trình Khải nhìn nhau cười, quả nhiên mặc kệ có phải nữnhi của tướng quân hay không, hoàng hậu trước mắt đều đáng để bội phục,tôn kính .

Dạ Thần khi nghe đến thân phận thật sự của Lãnh LoanLoan , bàn tay to thon dài vẫn gắt gao nắm chặt, gương mặt trắng bệch ,hai tròng mắt màu tím nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan lộ ra lo lắng, trước kia là sợ hãi không thể đi theo bên người chủ tử , sau Loan Loan lạinhận lời hắn. Hắn cũng liền dần dần yên tâm , nhưng là hiện tại càngthêm lo lắng . Phụ thân của chủ tử tìm đến, nàng có thể hay không đitheo hắn trở lại nơi ở trước kia của nàng? Như vậy chính mình sẽ đi đâu?

“Chủ tử, ngươi hội trở lại nơi ở trước kia của các ngươi sao?”

Nhẫn nhịn, chung quy cũng không thể đem lo lắng của bản thân kìm hãm tronglòng. Hắn sợ, sợ Lãnh Loan Loan thật sự rời đi. Chính mình đến tột cùngkhông có biện pháp vĩnh viễn thủ hộ ở bên cạnh thân thể của nàng.

Mọi người nghe vấn đề của hắn cũng sửng sốt, ngay cả Tàn Nhất cùng bốnthiếu niên cũng nhịn không được nhíu mày. Vẫn cảm thấy chủ tử bất phàm,không giống nữ tử tầm thường. Nguyên lai nàng căn bản là không phảingười của thời không này, thế giới của nàng hẳn là thực mở mang, thựcrất giỏi đi. Chỉ có thế giới như vậy mới có thể dạy ra một nữ nhân bấtphàm như nàng

“Loan loan, ngươi hội rời đi sao?”

Lãnh Bùi Xa cũng nhịn không được lo lắng đứng lên, nếu Loan Loan rời đi, tức là hắn chính thức mất đi nữ nhi của mình

“Sẽ không rời đi.” Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu, kiên định hồi đáp.

Câu trả lời của nàng làm Dạ Thần cùng Lãnh Bùi Xa nhẹ nhàng thở ra, nhưngLãnh Đình Dực lại nhíu mày. Đôi mắt nhìn chắm chằm nữ nhi, chẳng lẽ nàng không nghĩ muốn cùng chính mình trở về sao

“Cha --” Lãnh LoanLoan cũng hiểu rõ tâm tư của Lãnh Đình Dực, nàng quay đầu nhìn hắn.“Tađã sống quen ở nơi này, không nghĩ trở về. Ngài cũng lưu lại, đượckhông?” Trước kia nàng không hiểu chuyện, làm cha đau lòng. Hiện tạinàng hy vọng hắn có thể lưu lại, để nàng có cơ hội bù lại.

“Này --” Lãnh Đình Dực chần chờ, hắn đối với nơi này hoàn toàn xa lạ

“Cha , ta đã mang thai .” Lãnh Loan Loan ôn nhu vuốt ve bụng, đôi mắt trongtrẻo nhưng lạnh lùng lại nở rộ ra sự ôn nhu của một người mẹ. Sợi tócmàu đen thùy lạc, càng phát ra vài phần ôn nhu .

“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tận mắt nhìn thấy ngoại tôn của chính mình sao?”

“Mang thai ?” Lãnh Đình Dực nhìn nữ nhi bề ngoài mới mười sáu bảy tuổi, sửngsốt. Hắn như thế nào đã quên nữ nhi đã là hoàng hậu của nơi này , khôngphải là một nữ nhi tùy hứng cũng sẽ không làm bản thân mình khó chịu .

“Loan Loan, ngươi có thai sao ?” Lăng Tuyết có chút kinh ngạc nhìn nàng, tiếp theo hưng phấn không được. Tựa hồ so với Lãnh Loan Loan còn muốn caohứng hơn.“Mấy tháng rồi?nghĩ sẽ đặt tên gì chưa?”

“Chắc là haitháng.” Đứa nhỏ là do ở cùng hắn vào cái đêm trước khi đi Mê La quốchoài được , vừa đi là có thai, vừa lúc được hai tháng .

“HoàngThượng đã biết sao?” Lãnh Bùi Xa cũng thật cao hứng, gần nhất là ngheđược Lãnh Loan Loan sẽ không rời đi, thứ hai chính mình sẽ làm ngoạicông .

“Hắn còn không biết.” Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu,“Ta tính hồi cung tự mình nói cho hắn.”

“Chúc mừng hoàng hậu nương nương, tướng quân, phu nhân, Lãnh lão gia.” Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải hướng Lãnh Loan Loan, vợ chồng Lãnh Bùi Xa ,Lãnh Đình Dực chúc mừng.

“Ha ha, Lãnh huynh, chúng ta hai người đều phải làm ngoại công .” Lãnh Bùi Xa sang sảng cười, hướng tới Lãnh Đình Dực nói.

“Đúng vậy.” Lãnh Đình Dực còn có chút cảm giác không thực.

“Đi một chút, chúng ta cùng đi chúc mừng một chút.” Đảo qua trong lòng lo lắng, Lãnh Bùi Xa cao hứng hướng mọi người nói.

“Hảo.”

“Chủ tử --” Đột nhiên, bóng dáng Dạ Mị,Dạ Hồn xuất hiện ở cạnh cửa, sắc mặt ngưng trọng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Dạ Thần hỏi, các chủ tử đều đang rất cao hứng.

“Là, là --” Dạ Hồn nhìn Lãnh Loan Loan, vẻ mặt khó xử, muốn nói song ….

“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Lãnh Loan Loan liễm đi tươi cười, tronglòng lại dâng lên dự cảm không tốt giống như khi ở khách sạn .

“Là, là Hoàng Thượng.” Dạ Mị đáp, nhanh chóng cúi đầu xuống.

“Hắn như thế nào ?”bàn tay Lãnh Loan Loan nắm chặt, chẳng lẽ là nam nhân kia xảy ra chuyện gì sao? Đôi mi thanh tú không tự giác nhướng lên, khẩukhí cũng trở nên lạnh lùng.

“Người trong cung hồi báo, HoàngThượng đêm qua lâm hạnh một nữ tử.” Dạ Hồn bẩm, có chút lo lắng nhìnLãnh Loan Loan liếc mắt một cái.

Ba –

Chén trà trên bàn bị Lãnh Loan Loan tảo rơi xuống đất, bể thành mảnh nhỏ, giống như lòng nàng hiện tại.

Tất cả mọi người lo lắng nhìn nàng, như thế nào lại xuất hiện chuyện nhưvậy? Hoàng Thượng không phải đã vì Loan Loan huỷ bỏ hậu cung sao? Hiệntại như thế nào lại bắt đầu sủng hạnh nữ tử khác?

Lãnh Loan Loan bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi đen một mảnh lạnh như băng:

“Hồi cung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.