Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 2 - Chương 127: Đồ tôn nhất định thực vĩ đại



Thanh tùng ngọc thụ, chi phồn diệp mậu. Gió từ bên tai thổi vù vù, ánh mặt trời lên đỉnh đầu nhỏ vụn .

Thân ảnh màu lam một tả một hữu nắm cả hai người, hành động vẫn nhanh nhẹn, một chút cũng không có cảm giác nặng.

Lãnh Loan Loan mân thần, mặc đồng lạnh lùng , bị người khác cắp đi cảm giácthật không tốt. Cảm giác được từ bụng truyền đến động tĩnh, vẻ mặt lạnhhơn . Chết tiệt,cục cưng của nàng còn chưa có đủ tháng để chịu kíchthích a.

Dạ Thần cũng nhếch thần nhìn Lãnh Loan Loan, tử đồngtoát ra lo lắng. Không nghĩ tới lão đầu nhi này cư nhiên lợi hại nhưvậy, hơn nữa thủ đoạn còn âm hiểm, cư nhiên trá hình , hắn bị nắm làviệc nhỏ, vạn nhất làm bị thương đến Loan Loan và cục cưng, hắn nhấtđịnh đem lão nhân cuồng tứ này bầm thây vạn đoạn. Mâu quang dần dần dày đặc toát ra lãnh khí nhìn chằm chằm Tô Viễn Hành.

“Lão đầu, mau đưa chúng ta xuống dưới.”

Lãnh Loan Loan đem huyệt đạo bị điểm dời đi, sẳng giọng mang theo vài phầntức giận, hướng tới Tô Viễn Hành hô. Mâu quang quét về phía Dạ Thần, đãthấy hắn thực lo lắng nhìn chính mình. Hướng hắn nháy mắt, bảo hắn xemánh mắt mình mà hành động.

“Y, tiểu nha đầu quả nhiên có mấy phần bản lĩnh, cư nhiên nhanh như vậy liền giải khai huyệt đạo của bản thân.”

Tô Viễn Hành nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan liền nhíu mày, thổi thổi chòm râu trắng.

“Hừ, hãy bớt sàm ngôn đi. Mau thả ta xuống.” Nếu còn không thả nàng xuống chắc nàng sẽ nôn mất .

“Tiểu nha đầu, lão phu thật vất vả bắt lấy hai người các ngươi. Ngươi khôngcần khoa tay múa chân với ta, lão phu sẽ không mắc mưu đâu.” Tô ViễnHành lé mắt nhìn Lãnh Loan Loan, giống như nhìn thấu tiểu xiếc của nàng.

“Ngươi nếu không thả ta xuống, ngươi sẽ hối hận .” Lãnh LoanLoan cũng không phải là nói chuyện không, nàng bị cắp đi như thế này vốn sẽ không thoải mái, hơn nữa mang thai sinh ra triệu chứng nôn nghén,đừng trách nàng chút nữa phun lên người hắn. Vừa dứt lời, nàng thật sựbắt đầu nôn ra một trận. Nhưng không cách nào phun ra cái gì, nhưng làbộ dáng kia đã muốn đủ dọa người .

“Chủ tử, ngươi không sao chứ?”

Dạ Thần nhìn thấy bộ dáng nôn khan của Loan Loan, mi tâm nhíu chặt lên.Dùng hết toàn bộ lực lượng đem huyệt đạo giải khai, nhưng hắn lại khôngdám lộn xộn, hiện tại bọn họ vẫn như cũ bị Tô Viễn Hành dùng thế lực bắt ép, hắn lo lắng nếu giờ động thủ với Tô Viễn Hành lỡ như không cẩn thận khiến Loan Loan té xuống thì không ổn .

“Nha đầu, ngươi làm sao vậy?”

Tô Viễn Hành vừa thấy bộ dáng của Lãnh Loan Loan cũng hoảng sợ, như thếnào đột nhiên liền nôn mửa? Nhất dùng sức, thân thể phi xuống dưới, dùng thế lực bắt ép hai người đưa bọn họ đặt ở trước mặt

Lãnh Loan Loan vừa chạm đất, liền cúi thắt lưng càng không ngừng nôn . Vài sợi tóc thùy lạc, che lại hai gò má của nàng.

“Nha đầu, ngươi đến tột cùng làm sao vậy?”

“Chủ tử, ngươi có khỏe không?”

Tô Viễn Hành cùng Dạ Thần đồng thanh nói, Dạ Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Viễn Hành liếc mắt một cái, nếu Lãnh Loan Loan có cái gì, hắn nhấtđịnh không tha cho hắn.

Tô Viễn Hành thấy ánh mắt chém giết của Dạ Thần, đi đến bên người Lãnh Loan Loan cúi đầu nhìn nàng.

“Hảo hảo , như thế nào lại muốn ói?”

Sẽ không là có bệnh gì đi? Trăm ngàn không cần, hắn thật vất vả mới tìm được một đồ đệ vừa ý.

Rốt cục không thể nôn được nữa Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, lấy khăn tay lauđi nước bọt nơi khóe miệng. Lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Viễn Hành liếcmắt một cái,“Ngươi nếu làm cục cưng của ta bị thương, ta liền muốn mạngcủa ngươi.”

Hoàn hảo, tuy rằng vừa rồi bị dẫn theo không thoảimái, cục cưng có đá chính mình. Nhưng là nàng cảm giác được cục cưng vẫn khỏe mạnh như cũ, nếu không, nàng nhất định một chưởng bổ đầu lão đầuđiên cuồng này.

“Bảo, cục cưng?” Tô Viễn Hành há hốc mồm, hiểnnhiên không nghĩ tới Lãnh Loan Loan cư nhiên mang thai . Hắn đánh giádáng người thon thả không giống như người đã có bầu của Lãnh Loan Loan, trừng mắt nhìn , có chút không thể tin được.

“Ngươi thật sự có cục cưng ?” Thấy thế nào cũng không giống.

“Chủ tử, ngươi có khỏe không?” Dạ Thần lạnh lùng liếc liếc mắt Tô Viễn Hànhmột cái, có chút lo lắng nhìn Lãnh Loan Loan. Sau một trận nôn khan sắcmặt nàng có chút tái nhợt,lại tăng thêm mấy phần nhu nhược.

“Không có việc gì.” Lãnh Loan Loan hướng Dạ Thần lắc lắc đầu,“Vừa rồi chính vị bị cắp đi nên không thoải mái.” Dứt lời, lại trừng mắt nhìn Tô ViễnHành liếc mắt một cái.

Tô Viễn Hành sau khi biết nàng mang thai,tự biết mình đuối lý. Vạn nhất làm bảo bảo của nàng bị thương, chỉ sợngười độ đệ thật vất vả mới có thể nhìn trúng lại trở thành cừu nhân,rút kiếm tướng hướng về phía hắn.

“Nha đầu, hắc, đừng tức giận,đừng tức giận, lão phu không phải mới vừa rồi không biết ngươi mang thai sao?” Tô Viễn Hành chối khẽ, lại nghĩ lại, nàng sẽ không phải là vì cócục cưng mới không chịu làm đồ đệ của mình đi?

“Hiện tại đãbiết.” Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn,“Vậy tránh ra, chúng ta phải đivề.” Không biết võ lâm minh đều loạn thành cái dạng gì rồi a? Mắt thấychính mình mất tích, khẳng định nam nhân kia là người bạo táo hận khôngthể đem cả tòa võ lâm minh đều san bằng đi. Môi anh đào ngoéo một cái,trong đầu tưởng tượng đến hình ảnh Hiên Viên Dạ tức giận như núi sông.

“Không được.” Tô Viễn Hành vừa nghe Lãnh Loan Loan phải đi, lập tức thu liễmvẻ mặt tươi cười. Mắt hổ trừng mắt nhìn nàng cùng Dạ Thần,“Lão phu đãcoi trọng các ngươi làm đồ đệ của ta, các ngươi không được bỏ chạy.”

“Hừ, phải không?” Lãnh Loan Loan vuột vuốt sọi tái bên tai, cười đến khinh thường. Nàng muốn chạy, hắn có thể ngăn cản được sao?

“Chủ tử, chúng ta đi.” Dạ Thần che ở ở trước mặt Lãnh Loan Loan, Lãnh Loan Loan xoay người rời đi.

“Còn muốn chạy. Không có cửa đâu.” Tô Viễn Hành trừng mắt bọn họ, một chưởng công kích. Lại bị Dạ Thần ngăn lại, hai người trừng mắt lẫn nhau, giaotriền đứng lên.

Lãnh Loan Loan đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng màu trắng và màu xanh thoát ẩn thoắt hiện, giống như hai con rồng đang quần đấu.Gió thổi qua, lá cây sàn sạt rung động,thanh y, tuyết y tung bay,tóc bạc cùng tóc đen phiêu lăng. Cát bụi bay lên, trong nháy mắt, haingười đã qua mấy chiêu.

“Hảo tiểu tử, người đồ đệ này ta muốn.” Tô Viễn Hành nhìn Dạ Thần đang đánh nhau với mình, thưởng thức nói.

“Ta không cần sư phó.” Dạ Thần lạnh lùng nói, không sọ hắn. Giương tay lên, vung bào lên, chưởng phong quét ngang qua.

“Lão phu càng muốn ngươi làm đồ đệ.” Tô Viễn Hành cũng không giận , tươi cười sáng lạn.

“Thần, cẩn thận.” Lãnh Loan Loan phát hiện ý đồ của Tô Viễn Hành , cảnh cáo ra riếng.

Phút chốc, khi tiếng nói của nàng vừa dứt, Tô Viễn Hành lại một lần nữa điểm huyệt Dạ Thần.

“Hắc, tiểu tử. Ngươi nhất định phải làm đồ đệ của ta .” Tô Viễn Hành nhìn Dạ Thần không thể động đậy, cười đến đắc ý.

“Kia cũng không nhất định, còn có ta .” Lãnh Loan Loan lạnh lùng nói, gươngmặt tuyệt mỹ bất động thanh sắc, nhưng là trong lòng lại thầm nghĩ đốisách, bởi vì mang thai, nàng hiện tại không thể sử dụng linh lực, cũngkhông thể quá khích sử dụng vũ lực, toàn bộ tình huống đối nàng thực bất lợi, bởi vì cục cưng, nàng bị vây trong bị động.

“Tiểu nha đầu,làm đồ đệ của ta có cái gì không tốt?” Tô Viễn Hành trừng mắt nhìn LãnhLoan Loan,“Chỉ cần các ngươi làm đồ đệ của ta, ta nhất định đem võ họcsở học suốt đời không chút nào giữ lại dạy cho các ngươi.”

“Ta mang thai , không thích hợp luyện võ.” Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn,“Nói sau, ngươi xác định ngươi đánh với ta sao?”

“Ngươi --” Tô Viễn Hành thật sự không muốn bỏ một người cuồng ngạo như mình,đôi mắt hắn đảo qua bụng của nàng, đột nhiên có chủ ý mới.

“Ha ha ha, ngươi mang thai rất tốt a. Chờ ngươi đem đứa nhỏ sinh ra, ta ngaycả hắn cùng dạy. Ta tin tưởng đồ tôn khẳng định cũng thực vĩ đại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.