“Thác, biểu hiện của ngươi làm cho bổn tọa thực thất vọng.” Một đạo thanh âm tà tà đột nhiên vang lên.
Tên thủ lĩnh thần binh bỗng dưng cả người cứng đờ, ngay cả Huyễn Phong cũng biến sắc.
Đám người Lãnh Loan Loan nhìn theo hướng giọng nói, liền thấy một bóng dáng đỏ rực như lửa ẩn ẩn hiện hiện, chiếu vào mắt vô cùng chói lọi. Chỉ thấy được áo bào lửa đỏ bay theo gió và một đầu tóc đen dài đến thắt lưng. Thân ảnh ngày càng tiến lại gần, xuyên qua biển hoa anh túc, hiện ra một gương mặt tuấn lãng yêu nghiệt tinh xảo, dưới ánh mặt trời càng đẹp đẽ lạ thường, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi thẳng, bạc môi khêu gợi, cằm hơi nhếch lên. Nam tử trước mắt làm cho Lãnh Loan Loan không khỏi nghĩ đến hồ ly, là một con hồ ly xinh đẹp…
“Giáo chủ.”
“……”
Đám Thần binh nhìn thấy vị giáo chủ tao nhã xinh đẹp này đều cung kính cúi đầu, trong u cốc chợt ồn ào.
Mắt phượng dài hẹp thản nhiên liếc qua tên thủ lĩnh Thần binh, lại khiến hắn không tự chủ được mà rùng mình.
“Phế vật!”
Nam nhân thấy Thác sợ hãi, khinh thường nói, ánh mắt quét qua, dừng trên người Huyễn Phong:
“Đã lâu không gặp, tế ti đại nhân!”
Môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch, mắt phượng hiện lên một tia sáng lạ thường, khóe miệng mang theo ý cười, vạn phần tà ý. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Huyễn Phong tựa như người thợ săn đang nhìn con mồi.
Huyễn Phong chậm rãi nâng đôi mắt trong suốt nhìn vào mĩ nam tử, cười nhẹ, không nói một lời.
“Làm sao vậy, tế ti đại nhân? Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà ngươi đã không nhớ bổn tọa rồi sao?” Mĩ nam tử lơ đễnh khiêu mi nhìn hắn. Ánh mặt trời vàng ruộm đậu trên cẩm bào lửa đỏ lấp lánh như những vì sao.
“Giáo chủ.” Huyễn Phong thản nhiên mở miệng, nụ cười ôn nhu trên khoé miệng thu lại, khuôn mặt sạch sẽ trong suốt như gốm sứ, không nhìn ra cảm xúc gì.
“Hẳn ngươi không nghĩ đến là bổn tọa sẽ tìm được nơi này.” Mĩ nam tử khẽ nâng mi, nhìn vào khuôn mặt không xảm xúc của Huyễn Phong mà tà tứ cười cười. “Huyễn công tử, con khổng tước đỏ chót này là ai? ”
Lãnh Loan Loan dựa vào Hiên Viên Dạ, thờ ơ cất tiếng hỏi. Bây giờ nàng mới tinh tế đánh giá hắn. Ngoài gương mặt tuấn mĩ yêu nghiệt khiến người ta muốn phạm tội ra thì một thân tà khí cũng khiến người ta khó chịu. Nam nhân này là giáo chủ tối cao của đám Thần binh sao? Thoạt nhìn liền biết đây không phải là một nhân vật tầm thường.
“Khổng tước đỏ?” Cách nói của Lãnh Loan Loan làm đám người Hiên Viên Dạ khẽ nhếch môi, cười như không cười nhìn nam nhân mặc cẩm bào lửa đỏ thêu chỉ vàng, tuấn mỹ yêu mị, gương mặt tinh xảo, quả thật vừa cao ngạo lại vừa yêu mị hệt như khổng tước.
Huyễn Phong nghe Lãnh Loan Loan hỏi, cười yếu ớt.
“Hắn là giáo chủ Hỏa Ảnh giáo của Nguyệt Thần quốc.” Cũng là Quốc sư Nguyệt Thần quốc, một tên nam nhân tà ác.
Hỏa Ảnh giáo chủ nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan, gương mặt tuấn mĩ hung hăng quay lại, mắt phượng hẹp dài sắc bén nhìn về phía nàng, nữ nhân này cư nhiên lại dám gọi hắn là khổng tước. Nhưng khi ánh mắt âm lãnh quét qua Lãnh Loan Loan, hắn không khỏi ngẩn người, không nghĩ đến nàng tuyệt mỹ đến vậy, lại mang theo một khí phách cao ngạo như nữ vương. Nàng là ai ?
“Giáo chủ Nguyệt Thần quốc hạ cố đến Thiên Diệu hoàng triều của ta, không biết các hạ là có ý gì?”
Hiên Viên Dạ bước một bước chắn trước Lãnh Loan Loan, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng chống lại ánh mắt của Giáo chủ Hỏa Ảnh giáo. Ánh mắt y nhìn Loan Loan làm cho Hiên Viên Dạ không khỏi tức giận, hhắn biết đây ánh mắt hứng thú của nam nhân đối với nữ nhân, lời nói ra miệng liền lạnh như băng.
“Ngươi là ai?”
Giáo chủ đánh giá Hiên Viên Dạ, thấy hắn mặc cẩm bào đỏ tía, hai bên vạt áo khảm viền vàng, khí chất phi phàm, vừa thấy liền biết không phải là quần áo tầm thường. Lại nhìn Hiên Viên Dạ cùng nữ tử đang mang thai kia ôm nhau thân mật, xem ra là phu quân của nàng. Ánh mắt đăm chiêu quét qua Huyễn Phong , không nghĩ tới bên cạnh tế ti này lại có nhiều người bất phàm như vậy.
“Ta là ai không quan trọn , quan trọng là nguyên do mà các hạ dẫn người đến Thiên diệu của ta náo loạn? ” Hiên Viên Dạ trừng mắt nhìn mĩ nam tử trước mặt, hơi thở vương giả làm cho giáo chủ Hoả Ảnh giáo chấn động.
“Chẳng lẽ Nguyệt Thần quốc muốn khai chiến với Thiên Diệu hoàng sao?” Từ trước đến nay Nguyệt Thần quốc cùng Thiên Diệu hoàng triều trời nam đất bắc, không can thiệp chuyện của nhau, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện với người Nguyệt Thần quốc ở u cốc này.
“Tại hạ không có ý đó.” Nghe Hiên Viên Dạ nói đến việc này, mĩ nam tử cũng nói trắng ra. “Vị Huyễn công tử này là tế ti của Nguyệt Thần quốc, tại hạ chỉ muốn đưa hắn trở lại Nguyệt Thần quốc.” Ngón tay thon dài chỉ vào Huyễn Phong, ý rõ ràng nếu giao r Huyễn Phong thì hắn cũng không muốn hai bên khó xử.
“Huyễn công tử là bằng hữu của chúng ta, nay hắn gặp nạn, tự khắc sẽ rút đao tương trợ. Nếu các ngươi muốn mang hắn đi, thứ lỗi cho chúng ta không đồng ý.”
“Cho nên các ngươi muốn đối địch với bổn toạ?”
Ngón tay thon dài khẽ vân vê lọn tóc, dáng vẻ kiều mị động lòng người. Mắt phượng hẹp dài híp lại hiện ra tia ngoan độc, hắn hôm nay nhất định phải đưa Huyễn Phong trở về.
“Chớ không phải là ngươi muốn đối địch với chúng ta sao?”
Lãnh Loan Loan nhìn hắn mím môi. Nam nhân này tuy tuấn mĩ như yêu nghiệt nhưng nàng lại ghét hắn, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã không có hảo cảm.
“Hừ, nếu các vị không chịu tránh đường cho bổn tọa, vậy bổn toạ cũng sẽ không khách khí nữa.” Áo bào vung lên, sát khí tỏa ra.
“Tế ti đại nhân, chúng ta quyết đấu một trận.”
Đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Huyễn Phong. Mọi người ở Nguyệt Thần quốc đều xem nam tử trước mắt như một vị thần. Y là thần sao? Đùa gì vậy chứ? Chỉ có hắn, giáo chủ Hoả Ảnh giáo mới là người tôn quý nhất Nguyệt Thần, cái chữ thần này chỉ xứng với hắn.
“Được!”
Huyễn Phong đi ra, áo bào trắng tung bay, ngũ quan thâm thúy mà đẹp không tỳ vết, khóe miệng khẽ cong lên, mang vẻ phong hoa tuyệt đại.