Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 2 - Chương 20: Lời mời từ Diêu phủ



Ánh mặt trời dần dần lên cao, ngoài trời đã sáng. Gió nhẹ lay động, mùi hoa tràn ngập. Rõ ràng là một ngày ấm áp, vì sao lại cảm thấy như trời đông giá rét?

Thân ảnh màu trắng đứng ở dưới tàng cây, y bào của y bị gió thổi bay lên, bóng dáng cô tịch, giống như y sẽ phải rời khỏi chốn phàm trần huyên náo này. Bên tai nghe trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ kiều mỵ của nữ tử cùng tiếng thở dốc trầm khàn của nam tử, đôi mắt màu tím trở nên thống khổ. Bàn tay nắm chặt thành quyền, nơi mu bàn tay, gân xanh ứa ra. Y vì cái gì mà lại ở đây? Vì cái gì? Rõ ràng đã biết kết quả, lại vẫn không chịu từ bỏ hy vọng như cũ. Ngoái đầu nhìn cánh cửa sổ còn rộng mở một lần, y bào màu trắng tung bay, biến mất dưới tàng cây.

“Lâu chủ, có người đến mời chủ tử cùng gia.” Dạ Thần mới ra đại sảnh, Dạ Hồn liền đi lên.

Dạ Thần dừng lại, nhớ tới hai người trong phòng lại thấy một trận đau lòng. Giấu đi cảm xúc dư thừa ở đáy mắt, y bước theo. Thấy trung niên nam tử giống như quản gia gật đầu mỉm cười với y.

Dạ Thần khẽ gật đầu, thờ ơ đáp. Cất bước tiến lên, trung niên nam tử liền chắp tay:

“Không biết tôn giá là?”

Trung niên nam tử mặc y phục ngắn tay màu xanh ngọc sắc, đôi mắt trầm ổn nhìn lướt qua Dạ Thần, thấy con người này đeo một chiếc mặt nạ màu vàng có chút quái dị, còn có một đôi đồng tử màu tím hiếm có. Nhưng thân thể cao lớn, khí thế bất phàm, không giống như người bình thường. Không biết ai mới là người Tiểu thư muốn mời về phủ đây?

“Lão phu là quản gia của Diêu phủ, lần này đến bái kiến là chịu lệnh của Tiểu thư, mời lão gia cùng phu nhân quý phủ đến Diêu phủ dự yến.” Tuy rằng không biết Tiểu thư vì sao phải mời những người đi ngang qua Mê Thành này, nhưng nếu nàng đã có lệnh, mình phải lĩnh mệnh.

“Vậy sao?” Dạ Thần có chút nghi hoặc, bọn họ vốn không quen ai trong Diêu phủ. Huống chi còn là Diêu phủ Tiểu thư mời? Nhưng dù sao y vẫn phải bẩm báo Tiểu thư một tiếng, vì thế thờ ơ gật đầu, “Tại hạ sẽ bẩm báo việc này tới chủ tử nhà ta.”

“Vậy làm phiền công tử.” Lão quản gia Diêu phủ giao tờ thiếp đỏ thắm cho Dạ Thần, xem ra nam tử này cũng có cấp bậc như quản gia. Chỉ là nam tử này đã bất phàm như thế, không biết chủ tử của y là người xuất sắc như thế nào?

“Khách khí.” Dạ Thần chắp tay nói.

“Vậy lão phu cáo từ.” Quản gia cũng chắp tay đáp lễ.

“Mời.”

Quản gia xoay người rời đi, mang đi vô số tò mò.

“Lâu chủ, Diêu phủ sao biết chúng ta?” Dạ Hồn, Dạ Mị lên tiếng hỏi, họ Diêu này sẽ không dụng tâm kín đáo với chung ta chứ. Bọn họ cũng không quên, người Diêu phủ muốn mời là đương kim Hoàng Thượng, Hoàng hậu.

Dạ Thần trầm tư, không bài trừ khả năng này. Xem ra, mọi sự phải cẩn thận.

“Dạ Hồn, ngươi đi tìm hiểu chi tiết Diêu phủ.” Dạ Thần giao việc này cho Dạ Hồn.

“Rõ.” Dạ Hồn đáp, thân ảnh màu đen nhanh chóng biến mất ở trong phòng.

“Dạ Mị, ngươi đi liên hệ ở thủ hạ Mãn Nguyệt Lâu ở Mê Thành, bảo họ luôn giữ liên hệ cùng chúng ta.” Phòng chuyện đột biến xảy ra.

“Rõ.” Dạ Mị cũng cúi đầu đáp, thân ảnh như tia chớp bay vút ra.

“Tiểu Chiêu.” Dạ Thần quay đầu nhìn Vạn Oánh Chiêu còn đang ngẩn người một bên.

“Lâu chủ.” Vạn Oánh Chiêu hoàn hồn, gật đầu.

“Cô đi theo bên người chủ tử, lưu ý phòng kẻ gian động tay động chân vào đồ dùng của chủ tử.” Lòng người hiểm ác, không thể loại trừ phương án có người biết không thắng được bọn họ trước mặt thì sẽ sử dụng chiêu ngầm âm hiểm, độc ác.

“Vâng.” Tiểu Chiêu dùng sức gật đầu, mạng của nàng là chủ tử cứu, thù của nàng cũng là chủ tử giúp, cho dù muốn nàng lấy mạng đến ơn, nàng cũng nguyện ý.

Dạ Thần gật đầu, đôi mắt màu tím hướng ra ngoài phòng. Ánh mặt trời chiếu sang bừng, nắng chói như thế, nhưng ai mà biết được ngay sau đó có thể mưa bão gió lốc ập đến hay không?

Trong phòng, gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, làm tung bay tấm rèm màu trắng. Loáng thoáng, hai cơ thể quấn quýt đã dừng những nhịp kịch liệt. Không khí tràn ngập hương vị tình dục, thể hiện sự kích tình của hai người.

Một cánh tay nhấc màn lên, lộ ra một thân hình cường tráng. Đôi cánh tay thon dài đặt lên bụng hắn, da thịt trơn bóng lóe ra áng sáng, mồ hôi chảy ra.

“Tiểu quỷ, đã đói bụng chưa?”

Hiên Viên Dạ quay đầu, đôi mắt sâu như một cái đầm nhìn nàng nồng đậm sủng nịch. Khẽ nhếch môi, đó là thỏa mãn. Một hồi lại cười, sự vui sướng không chỉ tới từ thân thể mà đến từ sâu trong tâm linh.

“Đương nhiên là đói.” Lãnh Loan Loan liếc mắt, nam nhân chết tiệt không biết tiết chế. Nói một chút mà đã nửa canh giờ, chẳng những làm thắt lưng và lưng của nàng đau nhức, bụng còn réo ầm lên rồi.

“Được rồi, là ta không đúng.” Hiên Viên Dạ vỗ về mái tóc và lưng nàng, “Vậy đứng lên đi ra ngoài dùng bữa đi.”

Tiếp tục liếc mắt hắn, nếu nàng có thể đủ sức mà đứng lên thì đã đứng từ sớm rồi.

“Ta mệt mỏi.”

Hiên Viên Dạ cười, tựa như nhìn một con mèo cưng. Ba chữ của nàng là lời khen ngợi tốt nhất với hắn, hắn vừa lòng khi mình có làm cho nàng khoái trá đến mệt mỏi. Nhẹ nhàng đặt hai tay của nàng đến sau lưng lừng, dùng sức một nhịp, hắn bế nàng lên.

Da thịt ma sát, hai người lại một trận run rẩy. Đôi mắt Hiên Viên Dạ lại tối sầm lại, hô hấp khàn khàn.

A, không muốn nữa.

Lãnh Loan Loan nhanh chóng đẩy hắn ra, duy trì khoảng cách an toàn.

“Ta muốn tắm rửa.”

“Được rồi.” Hiên Viên Dạ cũng biết không thể làm nàng mệt thêm, liền buông nàng ra. Còn mình mặc xiêm y lại, đi ra ngoài. “Ta sẽ bảo bên dưới đưa nước ấm lên phòng.”

“Ừ.” Lãnh Loan Loan gật đầu, nhìn theo bóng dáng cao ngất của hắn biến mất ở ngoài cửa.

Thân thể mềm mại ngã vào giường, kéo qua chăn che đi da thịt.

Nửa khắc sau, Tiểu Chiêu sai người đưa bồn tắm tới. Nước ấm được dổ vào, còn thả những cánh hoa. Trong không khí tràn ngập mùi hương thơm ngát làm người ta thấy thoải mái đi không ít.

Lãnh Loan Loan bảo mọi người rời đi, đi đến bên thùng nước, ngâm mình trong làn nước ấm. Da thịt trong nước trở nên mềm mại, toàn bộ lỗ chân lông đều giãn ra. Lẳng lặng nghịch nước, cho tới khi tiếng gõ cửa của Hiên Viên Dạ truyền đến, nàng mới chậm rãi đứng lên, lau khô người, mặc vào cẩm bào mềm mại màu trắng bằng tơ lụa, nhanh chóng đi ra ngoài.

Hai người nắm tay đến nhà ăn, Tiểu Chiêu đã sai người chuẩn bị bữa ăn ngon lành. Lãnh Loan Loan vừa thấy liền thèm ăn. Sau khi cơm nước xong xuôi, Dạ Thần đưa thiệp mời của Diêu phủ cho Lãnh Loan Loan.

Lãnh Loan Loan mở ra, cùng Hiên Viên Dạ nhìn nhau, dụng ý của Diêu phủ không rõ, nhưng nếu người ta đã muốn tiến lên, bọn họ sẽ đi. Cái gọi là không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Bọn họ sẽ xem Diêu phủ rốt cục có ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.