Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 2 - Chương 26: Tuyên ngôn độc chiếm



“Phỉ Phỉ không cầu độc chiếm công tử, nguyện cùng phu nhân cùng nhau hầu hạ công tử.” Diêu Phỉ Phỉ vội vàng nói, ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan biểu lộ khẩn cầu.

“Ta nguyện ý bất kể lớn nhỏ, chỉ cần có thể hầu hạ bên người công tử.” Chỉ cần có thể bên người chàng, nàng tin bằng sự tài tình, sự săn sóc của mình tuyệt đối có thể nắm được trái tim chàng.

Chê cười, ả còn vọng tưởng cùng chủ tử hai vợ một chồng?

Bốn thiếu niên cùng Vạn Oánh Chiêu đều tỏ vẻ không thể tin nổi nhìn phía Diêu Phỉ Phỉ vừa nói ra câu đó, ngay cả người lạnh lùng như Ảnh cũng nhịn không được nhíu mi, nơi đáy mắt thâm thúy xẹt qua một ánh sáng trào phúng, đồ nữ nhân ngu xuẩn.

Ánh nắng tươi sáng hắt vào từ ngoài cửa sổ, rơi trên nền đất, ánh vàng óng ánh. Gió thổi tung mái tóc của Lãnh Loan Loan. Đôi mắt lạnh lùng nhìn Diêu Phỉ Phỉ, môi anh đào mím lại, không nói một câu. Cứ thẳng thừng mà nhìn như vậy, không khí dường như đóng băng trong nháy mắt.

Bàn tay Hiên Viên Dạ nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Lãnh Loan Loan, trên khuôn mặt tuấn mỹ không vì lời phát ngôn lớn mật của Diêu Phỉ Phỉ mà có chút gì biến hóa, cặp mắt tối đen không chút để ý nhìn ánh nắng phản chiếu, dường như hứng thú đối với nó còn vượt xa Diêu Phỉ Phỉ xinh đẹp.

Diêu Phỉ Phỉ xấu hổ vì sự bình tĩnh ấy, nhưng đã nói đến tận thế này, nàng tất nhiên là dù thế nào cũng sẽ không chịu quay đầu, lông mi cong cong giống như một con bướm đậu trên cánh hoa nhẽ chớp cánh, hai mắt đã ầng ậng hơi nước, có vẻ nhỏ bé yếu ớt.

“Tỷ tỷ, tỷ yên tâm. Phỉ Phỉ tuyệt đối không tranh thủ tình cảm, Phỉ Phỉ nhất định sẽ ngoan ngoãn hầu hạ phu quân, tôn kính ngài, phân ưu giúp ngài.”

Có lẽ đối với người khác, đối mặt với dáng vẻ yểu điệu này của nàng sẽ lập tức thấy thương tiếc, nhưng đối với những người trong phòng chỉ kém không ghê tởm nhổ ra. Còn chưa có gì mà đã hô tỷ tỷ, phu quân ngay được. Xin hỏi gia giáo của ả là dạy thế nào để da mặt dày sao? Hay là ả ta chưa từng học “nữ đức”?

Vạn Oánh Chiêu trừng mắt nhìn Diêu Phỉ Phỉ, như phải trừng nát cả người nàng. Đã từng gặp người da mặt dày, nhưng chưa từng thấy qua ai như vậy, quả thực có thể so với da voi. Chậc chậc, tỷ tỷ? Tướng công? Ả ngay cả tư cách cởi giày cho chủ tử cũng không có, lại dám gọi như vậy. Một nữ tử chưa chồng còn lợi hại hơn cả nữ tử thanh lâu, quả thực không biết ngại là gì sao?

Tranh thủ tình cảm?

Hiên Viên Dạ nhíu mày kiếm, thật đúng là dám nói thế sao. Một nữ tử bình thường cũng vọng tưởng lọt vào mắt xanh của hắn, lại còn tranh thủ tình cảm với Loan Loan? Hậu cung ba ngàn phi tần, yến sấu phì hoàn, mỹ nữ dạng gì cũng có, nhưng hắn còn đã giải tán, từ khi nào đến phiên một nữ tử không biết tự lượng sức mình như vậy.

“Tỷ tỷ~~~”

“Bản phu nhân không có muội muội.” Lãnh Loan Loan mở miệng, ánh mắt sâu thẳm. Môi anh đào khẽ nhếch, lộ ra nụ cười lạnh. “Diêu cô nương đừng gọi bậy.” Muốn cùng nàng hai vợ một chồng, cho dù núi không có cạnh, đất trời hòa hợp, cũng không có cơ hội kia.

Lời đó của Lãnh Loan Loan làm Diêu Phỉ Phỉ ngượng ngùng thu hồi vẻ mặt, ánh mắt lại sáng lên, nhìn Hiên Viên Dạ. Từ xưa đến nay, nam tử luôn muốn nạp nhiều thê thiếp, nữ tử sao có thể quản được. Có lẽ nàng nên xuống tay với Lãnh công tử. Nghĩ ngợi, môi anh đào khẽ cắn, dáng vẻ xinh đẹp. Nàng nhẹ nhàng mở miệng:

“Công tử, Phỉ Phỉ nguyện cả đời phụng dưỡng công tử. Mong rằng công tử không ghét bỏ Phỉ Phỉ.” Nói xong, đầy lòng hy vọng nhìn Hiên Viên Dạ.

Hiên Viên Dạ lạnh lùng nhìn nàng một cái, liền thu hồi ánh mắt.

Dáng vẻ chờ mong của Diêu Phỉ Phỉ liền cứng đờ, không thể tin được rằng hắn lại xem nhẹ mình.

Thời gian trôi qua từng chút một, mọi người vẫn nhẫn nhịn không ai mở miệng.

Diêu Phỉ Phỉ ngồi ở chỗ kia, hai tay vô ý bắt vào nhau. Tuy rằng tự cho rằng nàng căn bản không thua Lãnh Loan Loan, nhưng trong lòng vẫn bất an. Dường như nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.

Gió dần dần dừng lại, không khí giống như dừng theo.

Lãnh Loan Loan đứng lên, đi đến trước mặt Diêu Phỉ Phỉ. Vạt áo màu lam theo động tác của nàng mà lay động, tựa như từng đợt sóng triều xô vào nhau. Một áp lực vô hình tản ra khiến Diêu Phỉ Phỉ không nén được mà co rúm lại.

“Cô muốn hai vợ một chồng cùng ta?”

Lãnh Loan Loan cúi thấp người, trong đôi mắt sáng tỏ có hằn bóng hình của Diêu Phỉ Phỉ có chút kinh hoảng. Khẩu khí thờ ơ, không thể nghe ra nàng là giận hay là đồng ý.

Diêu Phỉ Phỉ nuốt nước miếng, có chút khó ngẩng đầu nhìn nàng. Vì sao? Rõ ràng nàng cũng chỉ là một nữ tử xấp xỉ tuổi với mình, tại sao trên người nàng có khí thế mãnh liệt làm người ta cảm thấy áp bức, làm đánh đáy lòng nàng bắt đầu sợ hãi.

“Ta, ta nguyện cùng phu nhân cùng nhau phụng dưỡng công tử.” Có chút khó khăn mở miệng, tức thời sợ hãi, tình yêu say đắm sau một cái liếc mắt kia cho nàng dũng khí. Nàng muốn nắm lấy hạnh phúc, không làm lãng phí thanh xuân.

“Có dũng khí.”

Lãnh Loan Loan đứng thẳng người lên, nhếch nhếch môi, nói xong làm tất cả mọi người không ngờ được.

“Phu nhân là đồng ý rồi?” Diêu Phỉ Phỉ nhìn nàng, ánh mắt sáng lên, chỉ kém không đứng lên kéo tay Lãnh Loan Loan cao giọng hoan hô. Là ý này phải không?

Lãnh Loan Loan liếc nàng một cái, “Có dũng khí, nhưng không có suy nghĩ.”

Diêu Phỉ Phỉ cứng đờ mặt, những người khác vụng trộm mím môi mà cười, đúng quá, sao ả có thể hai vợ một chồng với chủ tử được chứ.

“Phu nhân có ý gì?” Diêu Phỉ Phỉ cắn môi, nhìn nàng.

“Cô không phải tài nữ sao?” Lãnh Loan Loan tựa tiếu phi tiếu, “Sao lại không hiểu ý của ta? Ta nghĩ rằng lần trước ta ở quý phủ đã nói rất rõ ràng, nam nhân này là của ta, tốt nhất cô nương hãy sáng suốt đi.” Bàn tay chỉ vào Hiên Viên Dạ, hắn lại trả lại nàng một nụ cười ám muội.

“Nhưng ta không phải muốn cướp đi công tử.” Diêu Phỉ Phỉ tiếp tục nói.

Lãnh Loan Loan tức giận, sao nữ nhân này nghe không hiểu gì thế, bèn trừng mắt nhìn nàng, gằn từng chữ:

“Ta nói lần cuối cùng, nam nhân này là của ta, là sở hữu của riêng ta, mặc kệ là cô, hay là bất kì nữ nhân khác, đừng mơ tưởng đến chàng.”

“Phu nhân…”

Diêu Phỉ Phỉ mở to mắt, không nghĩ tới dục vọng độc chiếm của Lãnh Loan Loan lại mạnh mẽ như vậy, không cho phép Lãnh công tử nạp thiếp. Nhưng khi nhìn Hiên Viên Dạ, lại thấy hắn dường như không chút khó chịu, nàng rốt cục đã hiểu mình không có cơ hội. Nhưng nàng không cam lòng, nữ nhân này một chút lòng rộng lượng cũng không có. Ghen tị, lòng dạ hẹp hòi, mình có điểm nào kém nàng?

Cúi đầu, hận ý nảy sinh ở trong lòng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.