Gió thổi phất phơ, mang đến cảm giác mát mẻ dìu dịu. Ngọn núi cao vờivợi, ánh mặt trời nhỏ vụn, vừa huyên náo lại vô cùng tĩnh lặng.
Sở Ngự hằng đến trước ămtj Dạ Thần, đồng tử màu đen vào đôi mắt tím sâu thẳm nhìn nhau chăm chú.
Ánh mặt trời thản nhiên rơi trên đầu bọn họ, mai tóc đen như thác nước theo gió tung bay, hai nam tử tuấn mỹ đứng đối diện nhau, phong cành sau họtích tắc liền biến thành một bức tranh thuỷ mặc.
Vạn Oánh Chiêucùng Đông Phương Triết hai ămtj nhìn nhau, Lâu chủ cùng vị công tử nàyhình như có quen biết nhau. Nhưng là hai ngwòi không ai nói câu nào, chỉ là im lặng nhìn nhau chăm chú. Không khí bỗng dừng cổ quái, hai ngườicũng không đoán được bọn họ là bạn hay thù.
“Không nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp lại nhau?” Hắn cứ tưởng rằng đêm đócùng uống rượu bất quá chỉ là ngẫu nhiên, không nghĩ là hôm nay có thểtái ngộ, thế này không phải là duyên phận sao?
“Ừ.” Dạ Thần nhànnhạt gật đầu, xem như là đáp. Hắn sớm biết rằng bọn họ sẽ gặp nhau,chẳng những là hắn, còn có chủ tử. Không biết bây giờ Sở Ngự Hằng còngiữ tình cảm với chủ tử hay không? Không biết khi chủ tử xuất hiện, hắnsẽ như thế nào? Đôi mắt tím trong nháy mắt hiện lên một ánh sáng khóhiểu, nhanh đến nỗi không ai nhìn ra. Dạ Thần nhìn quét qua Sở Ngự Hằng, hắn vẫn thích chủ tử ư? Trong lòng nghĩ vậy có chút kỳ quái, tuy rằngkhông hy vọng còn có nam tử khác thích chủ tử như mình, nhưng những gìđặc biệt của nàng ai cũng có thể thấy, có ai mà không thích chứ? Dạ Thần mím môi, nội tâm phức tạp.
“Lâu chủ, các ngươi biết nhau sao?”
Vạn Oánh Chiêu thấy hai người nói chuyện như vậy, rõ ràng là có quen biết.Nhưng bộ dáng lạnh nhạt kia thật khiến người ta tò mò, bọn họ rốt cục là có quan hệ thế nào?
“Phải.” Dạ Thần gật đầu, trả lời Vạn Oánh Chiêu.
Vạn Oánh Chiêu thấy hắn trả lời ngắn gọn như thế, không khỏi thầm xemthường. lâu chủ lúc nào cũng tích chữ như ngọc, trừ bỏ đứng ở trước mặtchủ tử, còn lại chưa bao giờ thấy hắn nói câu nào dài hơn mười chữ.
“Hai vị đây là…?” Sở Ngự Hằng nhìn Vạn Oánh Chiêu rồi quay đầu lại, thờ ơhỏi. Đôi nam nữ này mặc dù không thể hiện thân mật, nhưng ánh mắt lạithể hiện sự quen thuộc vô cùng thân thiết. Hai người này dung mạo bấtphàm, thoạt nhìn cũng không giống người hầu. Nhưng vì sao nữ tử này gọinam tử đeo mặt nạ là Lâu chủ? Lâu chủ? Lâu chủ gì? Sở Ngự hằng âm thầmđoán, nếu y là người trong giang hồ, mình không thể không biết.
“Tại hạ là người của Đông Phương Bảo, Đông Phương Triết.” Đông Phương Triết hướng Sở Ngự Hằng chắp tay, ự giới thiệu
“Ta là Vạn Oánh Chiêu.” Tiểu Chiêu cũng đơn giản nói, Vạn gia trang đãkhông còn, nhắc lại cũng chỉ làm cho chính mình thêm thương tâm mà thôi.
“Dạ Thần.” Dạ Thần cũng là thản nhiên nói tên, cũng không có nói ra danh phận.
“Ra đây là thiếu bảo chủ Đông Phương Bảo, Đông Phương công tử, Dạ Thần công tử, Vạn cô nương, thất kính.” Sở Ngự Hằng chắp tay, cười nhẹ. ĐôngPhương Bảo trên giang hồ có địa vị không thấp, chỉ là nửa năm trước Đông Phương Bảo chủ đột nhiên chết bệnh, nghe nói Đông Phương Bảo xảy ra một cuộc nhiễu loạn, cuối cùng đã giải quyết ổn thỏa. Bây giờ được gặp Đông Phương Triết mới thấy hắn cũng là một nhân tài, chắc hẳn cũng có vàiphần năng lực.
“Tại hạ Sở Ngự Hằng.” Hắn giới thiệu.
“Hóara là Sở minh chủ.” Đông Phương Triết cùng Vạn Oánh Chiêu nhìn nhau,cùng kêu lên, trong mắt có vài phần bội phục. Đại danh Sở Ngự Hằng nhưsấm bên tai, hắn ta mười tám tuổi đã nhận chức minh chủ võ lâm. Hơn mười năm qua đều làm việc thỏa đáng, dường như không có nhiễu loạn gì xảyra. Hôm nay được gặp, hắn quả nhiên là khí thế hiên ngang, là một anhhùng.
“Các vị cũng là tới tham gia Đại hội võ lâm, hiện tại không bằng theo tại hạ cùng nhau đi vào.” Sở Ngự Hằng phất phất tay, hướng ba người nói.
“Đa tạ Sở minh chủ.” Đông Phương Triết ôm quyền, cất cao giọng nói.
Dạ Thần gật gật đầu, lại ngóng về phía cửa. Không biết chủ tử đã đến chưa.
Vạn Oánh Chiêu hai mắt vừa liếc liền biết Dạ Thần là đang đợi chủ tử, nàngcũng thẳng thắn đem nghi vấn của Dạ Thần cũng như chính mình nói ra.
“Không biết chủ tử bao giờ đến?”
“Hẳn là đến nhanh thôi.” Đông Phương Triết trả lời.
Sở Ngự Hằng nghe bọn họ nói đến chủ tử nào đó, mày kiếm hơi nhíu. Có chúttò mò, Dạ Thần thoạt nhìn vô cùng lợi hại này còn có người lợi hại hơnsao? Ánh mắt thâm thuý đnáh giá Dạ Thần, khí thế bất phàm không giốngngười thường thế này, chủ tử của hắn không biết là người như thế nào?
“Đi thôi.”Dạ Thần nhìn ra nghi hoặc của Sở Ngự Hằng nhưng cũng không giảithích. Chủ tử đằng nào cũng sẽ đến, bọn họ dù sao cũng sẽ gặp mặt, hiệntại không cần phải tiết lộ bí mật.
“Mời…” Sở Ngự Hằng làm tư thế mời ba người bọn họ.
Ba người theo hắn tiến vào hội trường, chúng môn phái người trong giang hồ vừa thấy minh chủ đến đây đều dừng.
“Minh chủ khoẻ.” Mọi ngwòi trái phải đều đnưgs lên, hướng tới Sở Ngự Hằng ôm quyền cung kính hỏi.
“Các vị chưởng môn, hiệp sĩ không cần đa lễ.” Sở Ngự Hằng hướng tới mọingười cũng chắp tay trước ngực, sau đó lại giới thiệu tên ba người.
“Ba vị này alf bằng hữu của tại hạ, Đông Phương Bảo Đông Phương công tử, Vạn cô nương, Dạ Thần công tử.”
“Nguyên lai là Đông Phương công tử a, thất kính, thất kính.”
“……”
Mọi ngwòi nghe Sở Ngự Hằng nói alf bằng hữu của hắn, cho dù không coi trọng Đông Phương Triết là kẻ hậu bối trẻ tuổi cũng đều đứng lên khách sáotiếp đón, xem như là để cho minh chủ chút mặt mũi. Nhưng là cái gì Vạncô nương, Dạ Thần công tử, bọn họ đều chưa có từng nghe qua, chắc cũngchỉ là hạng người vô danh mà thôi.
“Mọi người cũng không cầnkhách khí, mời ngồi.” Sở Ngự Hằng đi đến ghế trên ở vị trí chủ toạ, vươn hai tay ý bảo mọi người ngồi xuống.
“Đã lâu không gặp.” Một âm thanh nhàn nhạt đột nhiên truyền đến.
Mọi người vừa ngồi xuống đều cả kinh, không ngờ có người vào hội trường màkhông ai phát hiện, có thể thấy được người tới công lực thâm sâu thếnào. Họ cùng lúc ngẩng đầu, lại nhìn thấy bốn thiếu niên nâng một chiếckiệu hoa lệ tinh xảo tiến đến, bên người còn có hai hắc y nam tử đitheo. Họ là ai vậy? Nhìn dung mạo của bốn kiệu phu và hai hắc y nam tửđã vô cùng tuấn mỹ, khí thế bất phàm, không biết người trong kiệu sẽ như thế nào? Nhưng họ đều là người xưa nay chưa từng gặp? Rốt cục là ai?Mọi người đều mơ mơ hồ hồ.