Mọi người có mặt đang nghi hoặc về thân phận của người vừa đến, Vạn Oánh Chiêu liền quắc mắt đứng lên. Mắt to linh độngloé ra ánh sáng trong trẻo hướng đến cỗ kiệu, bên cạnh nàng là ĐôngPhương Triết cùng Dạ Thàn cũng đứng lên đi theo, ánh mắt hiện lên cungkính, vui sướng.
Sở Ngự Hằng sửng sốt, giọng nói “Đã lâu khônggặp” ban nãy chẳng lẽ là của người trong kiệu sao? Nhưng nàng là đangnói với ai? Đôi mắt thâm thuý quét về phía đám người Vạn Oánh Chiêu liền thấy được vẻ mặt cung kính của bọn họ, nhưng thanh âm này rõ ràng làcủa một nữ tử còn trẻ, không lẽ chủ tử của bọn họ lại là một cô gái trẻtuổi sao? Ánh mắt lại hướng đến cỗ kiệu, nhìn bốn thiếu niên nâng kiệu,còn hai thị vệ áo đen đứng hai bên, ai cũng đều thân thủ bất phàm. Bọnnhọ ai cũng mặt quan như ngọc, khí chất lạnh lùng, cước bộ trầm ổn, vừathấy liền biết là cao nhân. Nữ tử bên trong kiệu kia rốt cuộc là ngườinhư thế nào? Hắn càng ngày càng hiếu kỳ đứng lên.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, bốn thiếu niên đem kiệu dừng lại, bốn người cùng hai hắc y nam tử đứng một bên kiệu.
Gió thổi phất, đem mùi hương hoa cỏ núi rừng thổi tới thơm ngát. Ánh mặttrời long lanh thản nhiên hạ xuống đỉnh kiệu, hơi hơi lay động rèm kiệumàu lửa đỏ, theo cỏ cây nhảy múa.
Màn kiệu màu lửa đỏ bị một đôi tay ngọc ngà nhấc lên, nữ tử thần bí bên trong kiệu rốt cục cũng mở ra khăn che mặt.
“…”
Trong khoảnh khắc mọi người nhìn nữ tử kia ngẩng đầu, đều không kìm lòng đwọc mà hít vào một hơi. Không biết phải dùng từ ngữ thế nào để diễn tả dung mạo tuyệt sắc của nữ tử này, tuy rằng nàng chỉ mặc xiêm y đơn giản làquần la màu lửa đỏ, tóc dài đen óng cũng tuỳ ý vấn lên một búi tóc phiêu dật, cắm hờ hững một cây trâm châu sai. Một thân không quá nhiều trangsức nhưng cũng đủ để người ta không dứt mắt ra được. Trên vầng trán nođủ trơn bóng có dùng bút điểm một cánh hoa đào, càng làm cho vẻ xinh đẹp của nàng tăng thêm vài phần.
Nàng là ai? Tiên tử sao?
Mọi người đều nhìn nàng không chớp mắt, chỉ cảm thấy ngây ngốc. Đã mắt, lòng tràn đầy si mê nhìn nữ tử vừa bước xuống kiệu.
Vạn Oánh Chiêu liền bước đến trước mặt Lãnh Loan Loan, cười duyên cúi cúi người.
“Chủ tử, ngài đã tới. Tiểu Chiêu chờ ngài đã lâu.”
“Phải không?” Lãnh Loan Loan cười như trong cười liếc Vạn Oánh Chiêu một cái, nhà đầu này từ khi biết rõ cậu của Đông Phương Triết không phải là kẻthù diệt gia, tâm tình tốt lên không ít. Cảm tình của nàng đối với ĐôngPhương Triết cũng ngày càng nhiều, chỉ sợ là thêm cái cớ bắt Diệp Huỳenvì người nhà báo thù, hai người lại càng có cơ hội bồi dưỡng tình cảm.
“Chủ tử.”
“Phu nhân.”
Dạ Thần, Đông Phương Triết cũng tiến lên, hướng Lãnh Loan Loan cung kính khom người vấn an.
“Các ngươi vất vả rồi.” Lãnh Loan Loan nhẹ giọng nói, trên mặt có hiện chút lo lắng.
Tuấn nam mỹ nữ đứng trước hình ảnh này, xinh đẹp như một bức hoạ mà ngâyngốc, đối với thân phận của Lãnh Loan Loan càng thêm tò mò.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sở Ngự Hằng cũng có chút phức tạp nhìn nữ tử áo đỏ trước mặt, kia đôi mắtăhcs bạch phân minh, khí chất lãnh ngạo (lãnh khốc + kiêu ngạo), giốngnhư đã từng quen biết. Trong trí nhớ hiện lên một bóng dáng tương tự,nhưng đúng là nàng sao? Loan Loan nhỏ tuổi nhưng kiều diễm kia hiện tạilại trổ mã xinh đẹp như thê sao? Tim kích động đập liên hồi, con ngườiđen nhìn thẳng vào nàng nhưng cũng không thể nào khẳng định chắc chắn.Bảy năm qua, dường như chẳng có gì thay đổi, nhưng lại không còn chânthật như trước. Môi mỏng khêu gợi nhếch lên, định mở miệng hỏi nhưng lại sợ là mình nhầm lẫn. Bàn tay to nắm rồi mở, mở lại nắm. Có chút hối hận chính mình vì sao lại rời Loan Loan đi bảy năm?
“Sở Ngự Hằng.”Lãnh Loan Loan nhìn đến Sở Ngự Hằng, thờ ơ mở miệng, trong giọng nói cóchút buồn bã khó hiểu. Đã bảy năm, bảy năm trước hắn còn là một minh chủ trẻ tuổi cuồng dã không kiềm chế được, là một thiếu niên trẻ tuổi kiêungạo. Nàng cự tuyệt hắn cũng làm hắn đau lòng, từ đó cũng không có gặplại, Nhưng bảy năm sau, hắn lại hơn một phần thành thục, sự cuồng dãkhông kiềm chế được năm xưa giống như bị năm tháng mài mòn, trở nên lạnh lùng cùng nội tâm hơn trước rất nhiều.
“Ngươi là…”
Mộttiếng gọi lạnh nhạt của Sở Ngự Hằng làm cho Sở Ngự Hằng luống cuống, con ngươi thâm thuý nhìn chằm chằm nàng, hoàn toàn không còn phong phạmbình tĩnh như trước. Nàng thật là Loan Loa, chỉ có Loan Loan mới có thểkhông chút khách khí như vậy mà gọi cả tên họ hắn, chỉ có Loan Loan mớicó khí thế như vậy. Hắn sao lại không sớm nghĩ đến chứ?
“Chính là người ngươi đoán kia.” Lãnh Loan Loan lập tức khẳng định đáp án chohắn. Nam nhân đáng thương, lại bị sự xuất hiện của nàng làm cho sợ hãi.Không thể làm tình lữ (hai người yêu nhau), chẳng lẽ ngay cả làm bằnghữu cũng không thể hay sao? Hắn cư nhiên lại tránh mặt mình bảy năm, cólẽ muốn trốn tránh hiện thực rằng người mình yêu không yêu mình, lạimuốn làm bằng hữu với mình, một hiện thực vô cùng tàn khốc. Nhưng nàngcũng không đồng ý, ít nhất nàng cũng sẽ không bở vì không chiếm đượctình yêu mà trốn tránh. Phải trốn tránh, không bằng dũng cảm đối mặt.Chỉ có dũng cảm thì mới có được hạnh phúc, con ngwòi chỉ biết trốn tránh thì chỉ là một kẻ nhu nhược mà thôi.
“Loan Loan…”
Sở NgựHằng nhìn nàng, đáy mắt lại xẹt qua chút bi thương. Nếu không phải dohắn cật lực không chết, có lẽ hắn sẽ thực sự luống cuống. Hai chữ ngắnngủn nhưng bao hàm bao nhiêu mong nhớ, bao nhiêu buồn bã, cũng bao hàmtình cảm không rõ của mình…
Bảy năm đã qua, hắn còn yêu nàng sao? Chỉ sợ chính bản thân hắn cũng không biết đáp án.
“Minh chủ cư nhiên lại biết nữ tử này, bọn họ là có quan hệ gì đây?”
“……”
Nhìn thấy hai người rõ ràng là quen biết đã lâu, mọi người nhịn không được mà khe khẽ đoán mò.
“Võ lâm địa hội khi nào bắt đầu?” Lãnh Loan Loan bước đến, dừng lại cahcsSở Ngự hằng ba bước chân. Nhưng ba bước này cũng giống như quan hệ củabọn họ, vĩnh viễn không thể tiến thêm được.
“Hả?” Sở Ngự Hằng nhíu mi, còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
“Ta là vì Đại hội võ lâm mà đến.” Lãnh Loan Loan thẳng thắn nói, tuy rằngbiết như vậy sẽ làm hắn đau lòng. Nhưng sự thật chính là sự thật, gặphắn chẳng qua là ngẫu nhiên. Hắn đã có cuộc sống của mình, chỉ cần tốt,bọn họ thuận đường gặp mặt cũng chỉ là bằng hữu lâu ngày gặp nhau.
“Thì ra là thế.” Sở Ngự Hằng cười khổ, ánh mắt thâm thuý trở nên ảm đạm.nàng vẫn như cũ trực tiếp đả thường người, nhưng lại khiến người ta thấy rõ sự thật, dù có tàn nhẫn.
“Sẽ bắt đầu ngay thôi.” Sở Ngự Hằnggật gật đầu, đưa nàng cùng người của nàng đến một vị trí tốt. Thu lạiđáy mắt bi thương của mình, trở lại chỗ ngồi chính giữa. Khuôn mặt tuấnmỹ không chút biểu cảm lại trở nên bình tĩnh trầm ổn như cũ, bàn tay togiương lên, cất cao giọng nói: