Chín Vị Tiên Nữ Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 18: Tất cả mọi người đều im bặt



Cảnh Nguyên trưởng lão thở dài, nhấp một ngụm trà, đúng lúc này, ở tầng một một loạt âm thanh kinh hãi bất chợt vang lên.

Phụt!

Cảnh Nguyên trưởng lão quay đầu, rồi không nhịn được mà phun ra một ngụm trà.

Mọi người đã tận mắt chứng kiến Diệp Tu đi đến cầu thang, sau đó dùng một ngón tay gõ nhẹ vào kết giới, kết giới ngay lập tức bị phá bỏ, sau đó hắn tiêu sái bước lên tầng hai.

Tất cả mọi người đều im bặt.

Hôm qua Diệp Tu còn bị mọi người cười nhạo vì bị đuổi ra ngoài, trên người không hề có bất kỳ tinh lực nào, thế nhưng bây giờ lại có thể phá bỏ kết giới năm vạn sức mạnh một cách nhẹ nhàng như vậy.

Năm vạn sức mạnh có thể tương đương với Tinh Thể Cảnh tầng thứ năm đó!

Bây giờ bọn họ cuối cùng cũng hiểu vì sao Diệp Tu lại có thể hạ gục Tạ Sư chỉ bằng một quyền.

Tên tiểu tử này rốt cuộc đã làm gì trong một ngày ngắn ngủi chứ?

Cảnh Nguyên trưởng lão không ngờ kết quả lại như vậy, giống như có ai đó tát vào mặt ông ấy mấy cái liên tiếp, khiến mặt ông ấy cực kỳ bỏng rát và đau đớn.

Diệp Tu đi đến tầng hai. Ở đây cũng chẳng có mấy người, bởi vì hầu hết những người có thể vào đây đều là Tinh Thể Cảnh tầng thứ năm trở lên.

Khi nhìn thấy Diệp Tu, rất nhiều người cảm thấy cực kỳ nghỉ ngờ.

“Làm thế nào mà tiểu tử này lên được đây?”

“Xem ra hắn đã đi cửa sau, nếu không thì chỉ dựa vào thực lực của mình làm sao có thể lên tầng hai được chứ?”

“Đi cửa sau à? Người của chấp pháp đội sẽ không đồng ý đâu.” Tiếng cười chế nhạo vang lên, sau đó càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Mặc, chính là đệ tử của chấp pháp đội.

Lâm Mặc hiển nhiên cũng đã chú ý đến Diệp Tu, liền đi về phía hắn.

“Diệp Tu, mau đi theo ta.” Lâm Mặc nhếch môi cười lạnh một tiếng.

“Đi theo ngươi?” Diệp Tu ngước mắt lên, cũng nhận thấy người này không phải hạng tốt lành gì.

Quả nhiên, danh tiếng càng lớn, phiền toái càng nhiều.

Lâm Mặc bày ra dáng vẻ vô cùng trịch thượng: “Ta là Lâm Mặc, đệ tử của chấp pháp đội, không may cho ngươi là hôm nay ta đến đây để mượn bí kíp võ công.”

“Cảnh cáo ngươi một câu, bất luận người nào đã giúp ngươi có thể đi lên tầng thứ hai của Thiên Nguyên bảo tháp, thì chấp pháp đội cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ nương tay cho những đệ tử nào dám dựa vào mối quan hệ để đi cửa sau đâu.”

Diệp Tu cười nói: “Nói như vậy có nghĩa là ngươi cho rằng ta đi cửa sau sao?”

“Nếu không phải như thế, thì với thực lực hiện tại của ngươi, sao có thể lên đây được chứ?” Lâm Mặc nheo mắt lại, cười lạnh lẽo.

Diệp Tu lắc đầu mỉm cười, sau đó liền phớt lờ Lâm Mặc, rồi đi tới lối lên tầng ba.

Đối với những loại người như Lâm Mặc, hắn chẳng thèm để ý làm gì.

Hơn nữa, bây giờ hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm, cũng chẳng có thời gian đâu đi để ý.

Mặc dù Mạc lão đã nói bí kíp võ công ở tầng thứ hai là phù hợp nhất với hắn, thế nhưng Diệp Tu lại cảm thấy những bí kíp võ công này chỉ thích hợp với những người bình thường đột phá được Tinh Thể Cảnh tầng thứ năm đến tầng thứ chín mà thôi. Còn hắn bây giờ đã có 30 vạn cân sức mạnh, những bí kíp này không thể nào thỏa mãn hắn được nữa.

Nhìn thấy Diệp Tu không thèm để ý tới mình, Lâm Mặc cực kỳ tức giận, thân là đệ tử của chấp pháp đội có ai mà không cung kính hắn cơ chứ, từ bao giờ một tên đệ tử ngoại môn lại có thể kinh thường hắn như vậy.

“Diệp Tu, nếu như ngươi không đứng lại, ta sẽ xem đây là kháng lệnh, ta có thể trực tiếp ra tay áp chế ngươi.” Lâm Mặc hét lên.

Diệp Tu vẫn không dừng lại: “Cứ thử ra tay đi.”

Cả đám người đều cực kỳ kinh hãi, Diệp Tu thế mà lại có thể kiêu ngạo đến mức không thèm để chấp pháp đội vào mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.