Mà có thể thấy được một ông lão và một thanh niên kiêu ngạo đang đứng trên Tiên hạc, nhìn thấy Nguyệt Vô Nhai thì không cần nghĩ nhiều cũng biết ông lão kia chính là Bắc Băng Tỉnh Hoàng của thánh cung Thiên Nguyên!
Lúc này mấy chục nam tử trên người mặc hoa bào đi ra từ trong phủ, người cầm đầu có thân hình khôi ngô, khí vũ hiên ngang, rõ ràng là Nguyệt Quan đại tướng!
Nguyệt Quan đại tướng cười lớn một tiếng rồi cung kính nói: "Được Bắc Băng Tỉnh Hoàng trưởng lão quang lâm Nguyệt Vương phủ, quả thực là vẻ vang cho kẻ hèn này."
"Bắc Băng Tinh Hoàng, xin mời." Nguyệt Quan khom người nói.
Sau đó, rất nhiều quan to quý tộc xung quanh đều sùng bái cung kính mở miệng nói: "Bái kiến Bắc Băng Tinh Hoàng trưởng lão."
Bắc Băng Tinh Hoàng dẫn Nguyệt Vô Nhai nhẹ nhàng đáp xuống, tỏa ra khí thế mạnh mẽ khó hình dung như tiên nhân.
Không ít người ở đây đều là lần thứ nhất tận mắt nhìn thấy cường giả Tỉnh Hoàng chân chính, trong mắt tràn ngập vẻ kính sợ.
Đây chính là cường giả Tinh Hoàng sao?
Quả nhiên là uy nghiêm cùng cực, khiến thiên địa cũng biến sắc.
Mà giờ khắc này, trên bầu trời vạn trượng có một bóng sáng màu tím bay xẹt qua như tia chớp.
Diệp Tu lẳng lặng nhìn xuống cả kinh đô. Không biết tại sao, mặc dù đứng ở khoảng cách xa xôi như thế, nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ được mỗi một chỉ tiết nhỏ trong kinh đô.
"Thánh Tử, hiện nay đã đến phía trên Diệp Vương phủ, có lập tức đi xuống không?" Mạc lão hỏi.
Diệp Tu đột nhiên lắc lắc đầu: “Ta xuống, nhưng Mạc lão thì đừng đi cùng ta."
"Hả? Vì sao thưa Thánh Tử?" Mạc lão không rõ, dù sao Tuyết Dao tiên tử đã căn dặn ông mang theo Tử Dực Thiên Bằng trở về là để giữ thể diện, lần này không xuống thì làm sao thể hiện được?
Diệp Tu nheo mắt lại nhìn về phía Nguyệt Vương phủ và Diệp Vương phủ, âm thầm nói thầm một tiếng: “Xem ra Nguyệt Vương phủ cũng rất náo nhiệt nhỉ."
Hơn nữa Nguyệt Vô Nhai cũng quay về rồi.
Diệp Tu quay đầu lại nhìn Mạc lão, khế mỉm cười: “Mạc lão cũng biết là xưa nay ta luôn khiêm nhường."
Mạc lão: "..."
Những ngày gần đây Thánh Tử suýt đã lật tung cả ngoại môn, từ khi bước vào ngoại môn, Thánh Tử biết khiêm nhường từ lúc nào?
Câu nói này quá thái quá, căn bản không phải cá tính của Thánh Tử.
Diệp Tu tiếp tục nói: "Mạc lão, cứ quyết định như thế đi, lát nữa ngươi mang ta đến một nơi không có ai rồi thả xuống là được, tự ta đi về trước."
Mạc lão vừa muốn nói gì đó liền bị Diệp Tu ngăn chặn: “Mạc lão yên tâm, Tuyết Dao tỷ tỷ nhất định sẽ có thể diện, nhưng không phải hôm nay mà là vào đại điển sắc phong ngày mai, đến lúc đó nếu cần Mạc lão xuất hiện thì ta sẽ gọi ngươi."
Diệp Tu không để Mạc lão dẫn Tử Dực Thiên Bằng giáng lâm Diệp Vương phủ là vì hắn muốn chuẩn bị bất ngờ cho Nguyệt Vô Nhai, đợi đến ngày mai vào lúc sắc phong thần tướng, hắn muốn làm tất cả mọi người nhìn thấy Thánh Tử rắm chó gì cũng không đáng nhắc đến trước mặt hắn!
Nói tới đây, Mạc lão đại khái đã hiểu được. Cái này mà khiêm nhường cái rắm gì, ngày mai ông mang Tử Dực Thiên Băng xuất hiện trong đại điển sắc phong sẽ tạo nên náo động còn chấn động hơn hiện tại.
Mạc lão không thể không khâm phục, Thánh Tử thật sự giỏi tính toán!
Ngay lập tức, bóng dáng trên Tử Dực Thiên Bằng biến mất tăm hơi.
Lúc này trước cửa Nguyệt Vương phủ, trong lúc Nguyệt Vô Nhai và Bắc Băng Tỉnh Hoàng sắp đi vào thì một thiếu niên mặc áo đen đi tới từ cách đó không xa, trong lúc rất nhiều người còn đang kính ngưỡng ngước nhìn Bắc Băng Tinh Hoàng thì một tiếng cười lạnh không khỏi chậm rãi vang lên.
"Nguyệt Vô Nhai, không ngờ ngươi cũng quay về rồi."