Chinh Chiến

Chương 163: Tâm tư nhỏ của tiểu nhân vật



Khâu Dư bị lời nói của Trương Thế Nhân làm cho giật mình, nàng ảo não, lập tức giơ tay lên, muốn đập cái ghế kia. Trương Thế Nhân lắc đầu, nói:

- Cũng đừng nện hư, đây là đồ vật của triều đình. Vạn nhất bởi vì giáo sư ngài tức giận trong nhất thời lại làm cho ta gánh thêm một cái tội thì ta tìm ai khóc kể đây?

Khâu Dư kinh ngạc nhìn chính cánh tay nàng vươn ra, im lặng trong chốc lát, hỏi:

- Ngươi cứ nhận mệnh như vậy?

Trương Thế Nhân tiến tới giường đá, nằm xuống, nhìn xem nóc nhà, dùng giọng điệu bình thản mà nói ra:

- Có lẽ ngài chưa hiểu ta, cho tới bây giờ ta cũng không phải là một người chấp nhận số phận... Nhưng, đến lúc này thì ta có thể làm được cái gì? Khóc rống? La hét ầm ĩ? Chửi bậy? Đập phá đồ đạc?

- Ha ha.

Trương Thế Nhân cười:

- Giáo sư, khi ta vừa mới tỉnh lại, trong nội tâm xác thực rất phẫn nộ, cũng giống như lúc ta vừa nghĩ thông suốt nguyên nhân chuyện trên núi Bán Nguyệt. Nhìn thấy trước mặt là một tên mặc áo Phi Ngư, phản ứng đầu tiên của ta là muốn bóp chết hắn ta. Nhưng mà chỉ thoáng chốc sau, ta liền bình tĩnh lại, buông tha cho ý nghĩ bóp chết hắn.

Khâu Dư hỏi:

- Bởi vì tâm ngươi đã chết?

Trương Thế Nhân lắc đầu:

- Bởi vì ta biết chính mình đánh không lại hắn. Tuy rằng đó là một kẻ cụt mất một tay, nhưng ta khẳng định mình không phải đối thủ của hắn, thậm chí ta còn có thể bị hắn bóp chết.

Hắn thu hồi lại ánh mắt đang nhìn nóc nhà, nhìn Khâu Dư, nói:

- Trên núi Bán Nguyệt, lúc ta ẩn thân trên đại thụ, nhìn xem cái tăng nhân trẻ tuổi kia động thủ giết bọn người Lưu Sảng, ngài đoán lúc đó ta muốn làm cái gì nhất?

- Là bỏ chạy.

Trương Thế Nhân không đợi Khâu Dư trả lời:

- Vào lúc đó thật ra ta cũng đã đoán được bảy, tám phần rồi. Ta muốn chạy đi vì ta biết mình không có sức chống cự. Những địch nhân ta nhìn không vừa mắt trước kia mà ta phải đối mặt, bọn hắn có bối cảnh thâm hậu nhưng ta cũng không có để vào mắt. Nhưng lần này bất đồng, đứng trước mặt ta không phải là một người, mà là triều đình Đại Nam... Ta lấy cái gì chống lại? Lấy cái gì không cam tâm?

- Vì vậy dẫu ta muốn chạy đi, nhưng ta đã bỏ qua cái ý nghĩ mới xuất hiện này. Âu là vì ta biết rõ ta chạy không thoát... Bằng hữu của ta vẫn còn ở phủ Tán Kim Hầu... Cũng ngay một khắc này ta mới hiểu được vì sau Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo phải lau mắt mà nhìn một tiểu nhân vật như ta, vì cái gì hắn sẽ có lòng tốt cho bằng hữu của ta tiến vào phủ của hắn như vậy. Thì ra hắn đã sớm biết có ngày hôm nay, bằng hữu của ta ở tại trong phủ Tán Kim Hầu... Nơi đó chính là một tòa nhà giam.

- Buồn cười nhất là ở chỗ chính bản thân ta vẫn chạy tới cầu hắn...

Trương Thế Nhân cười cười:

- Bây giờ ta mới biết mình có bao nhiêu ngây thơ. Ta vẫn cho rằng mình là một người thông minh, giống như trong lời nói mà các giáo sư vẫn nói. Nhưng khi nằm ở trên giường đá nguội lạnh này suy tư thật lâu, ta phát hiện nguyên lai cứ mỗi một ngày sau khi ta tiến vào thành Thanh Long, mỗi bước ta bước đi, tất cả đều là con đường mà người khác sắp đặt sẵn, đều là sinh hoạt mà người khác an bài sẵn.

- Ta hết sức, hết sức ngu ngốc khi vẫn dựa theo ý muốn và kế hoạch phát triển của mình, khi mà ta không biết ta giống như con rối, người khác run run sợi dây rối, ta liền hành động theo ý họ. Ha ha... Thế mà ta còn đắc ý với các động tác đặc sắc do mình biểu hiện ra, còn tự vui sướng vì nó.

Trương Thế Nhân một mực rất bình tĩnh, thứ bình tĩnh khiến cho nội tâm Khâu Dư càng chua xót.

- Giáo sư, vừa rồi ngươi hỏi ta có phải là đã nhận mệnh... Vấn đề này ta đã phải dùng thời gian dài nhất mà suy nghĩ, sau đó xác định chính mình giống như ngoại trừ thành thành thật thật chờ vận mệnh hàng lâm, ta không thể làm bất cứ cái gì. Ta không có tu vị cao tuyệt, không phá nổi cái thạch thất này. Ta cũng không biết phân thân, không có biện pháp đi cứu tất cả bằng hữu đang ở trong thành Thanh Long. Ngài biết rõ mà, một nữ nhân trọng yếu của ta đang nhậm chức ở đại nội thị vệ, nàng chính là điểm yếu mà ta lộ ra bên ngoài. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, điểm yếu này đều có thể bị người đâm thủng.

- Ta đã từng cho rằng Trác tiên sinh vô cùng mong muốn cho Tiểu Yêu tỷ tiến vào đại nội thị vệ là do hắn thật sự muốn tốt cho nàng, là do hắn thật sự nhìn trúng tiềm chất của nàng. Song, thì ra từ lúc bắt đầu ấy, triều đình cũng đã bố trí xem khống chế ta như thế nào. Vì một tiểu nhân vật không quan trọng như ta, nhiều đại nhân vật trong triều đình hao tâm tổn trí, cố sức bố trí, thật sự là làm khó cho họ rồi.

Trương Thế Nhân mỉm cười:

- Ngài xem, ở nơi đây, mỗi ngày đều có ba bữa, mỗi bữa đều có thịt. Nếu như ta muốn uống rượu, chỉ cần ta nói với những người trông coi bên ngoài một tiếng, không bao lâu ta sẽ nhận được rượu ngon do sơn trang Thần Tuyền sản xuất. Ta đã thử, lúc sáng sớm ta nói muốn ăn bánh bao hấp cùng bánh canh nóng ở cửa hàng gần cửa hàng ta đã thuê, bọn họ rõ ràng chạy qua bốn đầu phố để mua cho ta... Thời gian này rất tốt, tuy tại đây đơn sơ và âm u, nhưng... ít nhất ta không cần lo lắng cái gì, không cần nghĩ xem lúc ăn cơm ta có thể bị hạ độc hay không, không cần lo lắng có người âm thầm ra tay giết ta... Vì khi đã đến nước này, bọn họ nếu muốn giết ta, họ nhất định sẽ rất nghiêm túc nói cho ta biết một tiếng: “Ngươi nên chết rồi“.

- Cảm ơn ngài.

Giọng Trương Thế Nhân dịu lại:

- Cảm ơn ngài tới thăm ta, cái này là đủ rồi. Tại đây cái gì cũng tốt, duy chỉ có lúc chính ta muốn nói chuyện với những tên trông coi ngoài kia, bọn họ nhìn ta như một kẻ ngu. Có lẽ trong lòng bọn họ còn mắng ta ngu ngốc, rõ ràng sắp chết đến nơi lại còn muốn tìm người nói chuyện phiếm.

- Nhưng ta thật sự muốn nói chuyện không ngừng, chỉ có nói chuyện không ngừng mới khiến cho ta cảm thấy chính mình rất an bình.

Cái mũi Khâu Dư chua chua, nàng quay người rời đi, không có nói thêm câu nào. Trương Thế Nhân nhìn bóng lưng của nàng biến mất sau cửa sắt, thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn nóc nhà.

Nóc nhà rất đen, không có ánh trăng sáng.

Hắn không có nhắm mắt lại, mà nhìn chằm chằm vào chỗ đen tối kia. Cứ nhìn chằm chằm như vậy thật lâu, hắn bỗng nhiên cười cười. Không ai chứng kiến nụ cười của hắn cùng nụ cười lúc hắn nói chuyện với Khâu Dư lúc trước hoàn toàn bất đồng, nó âm lãnh, thậm chí mang theo chút tàn nhẫn.

...

...

Sướng Xuân Viên.

Khung Lư.

Thượng Thư Binh Bộ Mưu Lương Bật khom người đặt phương án tác chiến lên bàn, ngay trước mặt Hoàng đế, sau đó lui về sau một bước, cúi đầu nói:

- Binh Bộ đã phái người phát các đạo công văn ra ngoài, dựa theo lộ trình đã tính toán cùng với thời gian người được phái tới nơi, cam đoan thời gian chênh lệch khi các quan viên nhận được công văn sẽ không vượt qua hai ngày. Cũng dựa theo thời gian đã tính toán tốt, các quan viên ngoại trừ lập tức bắt tay vào làm chuẩn bị thì không có thời gian đi làm cái khác.

Hoàng đế dường như không vội đi nhìn cái phương án tác chiến kia, gật đầu:

- Một khi Trẫm tuyên bố chuyện này, thanh âm phản đối trong triều đình sẽ mãnh liệt như sóng lớn trên sông. Trẫm ứng phó những người này còn không kịp, ở đâu còn có thời gian đi giảng đạo lý với những người ở các địa phương kia? Bọn hắn viết xong tấu chương, phái người đưa đến Thanh Long, Trẫm còn phải kiên nhẫn mà giải thích, cứ mỗi lần lại chậm trễ mấy tháng. Thế nên lúc này Trẫm dứt khoát chỉ để cho bọn họ dựa theo quy định mà tiếp tế đủ lương thảo cùng binh lính cho tây bắc, nếu như muộn, Trẫm sẽ xử triệt để.

Hoàng đế nâng chung trà lên uống một ngụm, vừa lật xem phương án tác chiến vừa nói:

- Vật này chỉ là một cái kế hoạch, nhưng dù cho một cuộc chiến tranh nào, làm sao có thể dựa theo kế hoạch đã hình thành mà không thay đổi? Một khi khai chiến, chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt, nếu như quan viên triều đình luôn dựa theo kế hoạch mà khoa tay múa chân, đến cuối cùng thua thiệt vẫn là binh sĩ Đại Nam ở tiền tuyến.

- Thần minh bạch.

Mưu Lương Bật cung kính nói:

- Một khi khai chiến, Binh Bộ tuyệt đối sẽ không khoa tay múa chân với chiến cuộc phía trước. Đại tướng quân bọn họ muốn đánh thế nào thì sẽ đánh thế đó, thần sẽ không tham dự. Thành Thanh Long cách biên thùy tây bắc xa vạn dặm, đợi tin tức đến thành Thanh Long thì cũng đã sớm quá hạn, nếu như lại dựa theo tin tức này đi chỉ huy cái gì, tất nhiên không phải là chuyện tốt.

- Ngươi có thể hiểu được, tốt.

Hoàng đế nói:

- Bất quá, Trẫm không có ý định để ngươi nhàn rỗi ở thành Thanh Long.

Hắn nhìn Mưu Lương Bật, nói:

- Chuyện Binh Bộ giao cho Tông Lương Hổ nhìn chằm chằm vào, hai ngày sau ngươi phải khởi hành đi Sơn Đông. Tính tính toán toán thời gian, Trẫm sớm an bài nhân mã cùng lương thảo đi đến Sơn Đông rồi. Tuy rằng Trẫm đã phái Húc Quận Vương Dương Khai đi tọa trấn, nhưng hắn chỉ quen thuộc với chuyện quân vụ, không am hiểu những chuyện vụn vặt... ở hậu cần. Tổng đốc tỉnh Sơn Đông là Dương Thiện Thần, hắn chỉ là một văn nhân, chiến tranh mà... Tự nhiên không thể trông cậy văn nhân làm cái gì. Tỉnh Sơn Đông là nơi quan trọng ở phía sau tỉnh Hà Tây, Viên Sùng Vũ là người có tính tình cao ngạo, nếu như không có người có phân lượng điều hòa, hắn và Dương Thiện Thần chưa hẳn hòa hòa khí khí.

Hoàng đế nói xong câu này, tự giễu, cười cười:

- Nếu như Hoài Thu nghe được những lời này của Trẫm, chỉ sợ lão ta sẽ lại giận dữ rồi.

Mưu Lương Bật nói:

- Thần tuân chỉ, qua hai ngày sẽ khởi hành.

- Ừ.

Hoàng đế nói tiếp:

- Hôm qua... Hoàng môn Thị Lang Bùi Diễn đề nghị Trẫm điều động tất cả tư binh trong các Vương phủ, ngươi cảm thấy như thế nào?

- À?

Mưu Lương Bật sửng sốt một chút, trong nội tâm chấn động.

Hắn đã sớm nghe nói cái Hoàng môn Thị Lang Bùi Diễn này là thứ âm tàn đấy, tâm cơ thâm trầm. Chỉ là hắn chưa trải qua chuyện gì chung với người này, cho nên không biết cách làm người của Bùi Diễn. Nhưng mà chỉ nghe qua cái đề nghị này, hắn lập tức có một cái ấn tượng đại khái với Bùi Diễn.

“Người này có thể làm được Hoàng môn Thị Lang quả nhiên vẫn có chút bản lãnh. Đề nghị này quá hiểm độc rồi.”

Hoàng đế muốn tây chinh, chiến sự ập tới, quốc gia tất nhiên sẽ hoặc nhiều hoặc ít bất ổn. Mà hôm nay, có thể uy hiếp được triều đình cũng chỉ có những... Vương gia ở đất phong hầu. Bọn họ có đất phong của bản thân, thuế má do dân chúng nộp đều vào túi bọn họ, chứ không phải triều đình. Trong tay bọn họ có quân đội của mình, tuy nhiên nhân số không nhiều, trang bị không quá hoàn mỹ, lại chưa chắc đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Nhưng... vạn nhất... vạn nhất nếu chiến cuộc theo hướng bất lợi với Đại Nam, những... Vương gia này nếu liên hợp với nhau, đó chắc chắn sẽ là một cỗ lực lượng không thể khinh thường.

Đúng lúc này Hoàng môn Thị Lang Bùi Diễn lại đề nghị để tư binh của các Vương gia tham chiến, thật ra đó chính là vì bỏ hậu hoạn. Hơn nữa Mưu Lương Bật vững tin rằng một khi những tư binh kia lên chiến trường, người chết trước nhất chính là bọn họ. Mà bởi vì vậy, trong tay các Vương gia cũng mất đi phần lực lượng duy nhất.

- Lời Bùi đại nhân đề nghị đúng là lời của các lão tướng giàu kinh nghiệm, nhưng... thần lại nghĩ khác.

- Nói cái nhìn của ngươi.

Hoàng đế hỏi.

- Thần cho rằng đại chiến sắp tới, nếu bệ hạ muốn vững chắc, đoàn kết, yên ổn... mà chưa khai chiến đã điều động tư binh của Vương phủ... Đó thật ra là đang phá hư cái yên ổn này. Thần cả gan nói một câu mạo phạm thiên uy... Đúng lúc này, người bệ hạ tin thì càng phải tin. Người bệ hạ không tin thì cũng phải tin, dù chỉ là... trấn an.

Nghe được câu này, Hoàng đế nhịn không được cười nói:

- Trẫm đã phủ định đề nghị của Bùi Diễn.

Hắn ngẩng đầu nhìn Mưu Lương Bật, nói thật:

- Hiện tại Trẫm có thể yên tâm giao chuyện chiến sự cho ngươi nắm. Ngươi có nhiều kinh nghiệm hơn Bùi Diễn, hiểu được lúc nào nên làm cái gì hơn hắn.

- Thần tạ ơn tín nhiệm của bệ hạ!

Mưu Lương Bật cúi người thi lễ thật sâu, trong nội tâm không tự chủ được cảm thán một tiếng: “May mắn... Còn tốt là chính mình không có theo lời câu chuyện của Hoàng đế. Tâm tư vị chí tôn này thâm trầm như biển vậy“.

...

...

Bên cạnh cái ao sen của Sướng Xuân Viên, bà chủ với một thân áo màu xanh da trời đang nhìn hoa sen nở rộ mà suy nghĩ xuất thần. Sau khi trở về từ núi Bán Nguyệt, nàng tìm khách sạn chữa thương, không hề có ý định tiếp xúc với bất cứ ai trong triều đình. Cùng Hạc Lệ đạo nhân liên thủ đối phó lão tăng kia chỉ là trùng hợp. Nàng hận nhất chính là những cái tăng nhân đầu trọc ở tây bắc Đại Nam, không phải vì cái nguyên nhân thiện ác gì, chỉ là vì nàng hận cho nên nàng hận.

Nhưng mà nàng cũng biết, khi tiến vào thành Thanh Long thì trốn không thoát.

Thế nên khi thái giám truyền chỉ tìm được nàng, rồi thông báo nàng phải đến Sướng Xuân Viên diện thánh, nàng không có chút kinh ngạc nào. Nàng cũng không có kháng cự, thản nhiên mà đến.

Thái giám Mộc Tam đứng ở bên cạnh nàng, hơi nghiêng thân thể về phía trước, thoạt nhìn rất tôn kính cái thôn cô này. Nhưng hắn không có nói gì, không dám đi quấy rầy cái nữ nhân rất đẹp đang trầm tư kia. Thật ra hắn nào đâu biết rằng nữ nhân này không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, mà đang ngẩn người một cách thuần túy.

Khi Mộc Tam nhìn thấy Thượng Thư Binh Bộ Mưu Lương Bật đi ra khỏi Khung Lư, hắn tranh thủ thời gian nói với cô gái nông thôn kia:

- Hiện tại có thể đi qua, bệ hạ vẫn chờ ngài.

Bà chủ “ừ” một tiếng, quay người đi về phía Khung Lư. Mộc Tam dẫn đường ở phía trước, rất cung kính:

- Nghe nói ngài tới từ thành Gia Trang?

- Ừ.

- Tiểu Phương đại nhân cũng tới từ thành Gia Trang, ngài ấy có quan hệ không tệ với nô tài.

Hắn vừa cười vừa nói.

- Ừ.

Bà chủ liếc nhìn cái tiểu thái giám kia, trầm mặc một hồi, nói ra:

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Nô tài nghe nói... Gần đây Tiểu Phương đại nhân không được tốt...

Mộc Tam thăm dò một câu, giả vờ như rất bình tĩnh. Song trong lòng của hắn đã sớm ầm ầm sóng dậy, hắn biết rõ Trương Thế Nhân đang chịu khổ, cũng biết vô cùng có khả năng Trương Thế Nhân sẽ không bao giờ xoay người được. Nhưng hắn không cam lòng, không cam lòng người đầu tiên mình thân cận cứ như vậy sụp đổ mất. Cho nên hắn quyết định thử một lần, nếu như có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi... Sau này Tiểu Phương đại nhân thật sự bay cao bay xa, hắn cũng sẽ cùng bay cao bay xa theo. Mà nếu quả thật không cứu được... Ai lại sẽ biết một tiểu nhân vật như hắn sẽ xen vào đại sự của triều đình chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.