Chinh Chiến

Chương 168: Chuyện buồn nôn



Hiện tại trong lòng Phương Hận Thủy yên lặng đọc thuộc lòng khẩu quyết, thỉnh thoảng lại liếc trộm nhìn lão tăng - cái người đã thay đổi vận mệnh của hắn. Hắn không biết con đường mình đang đi là cái dạng đường thế nào, nhưng hắn biết mình đang đi ngược lại với tất cả mộng tưởng từ lúc chào đời tới nay. Phải, dần dần, từng bước một đi ngược lại.

Hắn đã từng tưởng tưởng rằng chính mình sẽ trở thành một thủ lĩnh bộ khoái ưu tú, phá không biết bao nhiêu bản án, do đó liên tiếp thăng chức rồi một bước lên mây. Và sớm muộn gì cũng có ngày hắn ngồi lên vị trí Huyện lệnh, thậm chí là trên cái ghế Quận trưởng. Đợi đến lúc râu ria hắn bạc trắng, có lẽ hắn còn có thể trở thành Tổng đốc một tỉnh!

Hắn đã từng tưởng tượng rằng chính mình sẽ trở thành một cao thủ tuyệt thế, trở thành người ngăn cản được không biết bao nhiêu kẻ thù xâm lấn Đại Nam, vì đó sẽ khiến bệ hạ lau mắt mà nhìn, rồi phong hầu bái tướng cho hắn. Đợi đến lúc râu ria hắn bạc trắng, dưới trướng hắn sẽ có một đứa con gái hiếu thuận cùng một đám đồ đệ, địa vị của hắn trong giang hồ và trong triều đình đều là số một.

Hắn đã từng tưởng tượng rằng chính mình sẽ lấy một tiểu thư khuê các hiền thục. Mặc dù sẽ không trở thành nhân vật trọng yếu trong triều đình Đại Nam, nhưng cũng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và tốt đẹp. Hắn sẽ nắm tay vợ mình bước chậm trên bờ biển, nghe tiếng sóng vỗ, ngắm nhìn mặt trời lặn, hưởng thụ từng cánh hoa nở khi xuân về, thưởng thức cảnh tượng nhật nguyệt giao thế.

Hắn thậm chí nghĩ rằng đợi đến lúc chính mình chết đi, hắn sẽ lập mộ mình ở trên một ngọn núi nho nhỏ của quê hương, nơi có thể nhìn ra biển cả xa xa.

Nhưng những thứ này... cũng đã đi xa.

Sau khi lão tăng Trí Tuệ dạy hắn khẩu quyết Quy Tức Thuật, lão nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa. Phương Hận Thủy nhìn lão tăng không có chút cao lớn, nhưng lại mang lại cho hắn sự áp bách cường đại như một ngọn núi cao, trong nội tâm của hắn sinh ra một tia chống cự. Lão tăng nói lão bị thương, nhưng mà Phương Hận Thủy biết rõ mặc dù lão bị thương, một đầu ngón tay của lão cũng có thể nghiền chết hắn.

Phật tông.

Cái Phật tông mà mỗi người Đại Nam đều khinh bỉ như chó, vậy nhưng chính hắn bây giờ lại trở thành đệ tử Phật tông.

Phương Hận Thủy cười khổ một tiếng, trong lòng tự nhủ: “Vì cái gì mà vận mệnh không công bằng với mình“. Hắn chỉ là một tên thủ lĩnh bộ khoái ở một huyện nhỏ xa xôi của Đại Nam mà thôi, cho dù có rất nhiều mộng tưởng hùng vĩ và đồ sộ, nhưng chẳng qua đây chỉ là mộng tưởng, không phải sao. Hắn là cái người bình thường, trong nội tâm của mỗi người bình thường đều có một chút mộng tưởng mà họ khó với tới.

Hắn biết tới cuối cùng hắn bất quá sẽ tầm thường cả đời, lấy con gái của một ngư dân - người có làn da thô ráp và rám đen do bị mặt trời và gió biển tác động, thậm chí người đó có một cái eo cường tráng và to như thùng nước. Sau khi sinh mấy đứa con, ngày ngày chúng gào khóc đòi ăn như chim chóc bình thường, lại thường xuyên ngồi xổm ở cửa chờ hắn từ nha môn về nhà. Khi nhìn thấy hắn, bọn chúng cười tươi, xông lên ôm lấy hắn và gọi một tiếng: “Cha“.

Tại sao lại trở thành như thế này?

Hắn rốt cuộc đã đắc tội với ai, mà vì thế cho nên mới liên tiếp gặp phải vận rủi?

Phương Hận Thủy nghĩ thật nhiều, sau đó dần dần ngủ say.

Hắn rất mệt. Tuy rằng lão tăng gầy và thấp bé, nhưng cõng lão đi đường cũng rất mệt nhọc, hơn nữa hai ngày qua hắn chưa ăn cái gì. Những thứ đồ ăn nhặt được trên người đám đệ tử Kinh Võ Viện, không nói có vài phần thất lạc trên đường chạy trốn, phần còn lại cũng là thứ mà lão tăng mới có khả năng hưởng thụ. Hắn chỉ có thể nhìn một chút, chứ thậm chí không dám ngửi thử hương vị của chúng.

Sau khi ngủ, hắn lại bắt đầu lạc vào cơn ác mộng vô tận. Hắn mơ thấy chính mình mặc một thân tăng y màu xám tro, khoác lên chiếc áo cà sa vàng óng, hành tẩu ở trên đại thảo nguyên. Những người dân chăn nuôi... ăn mặc thứ quần áo kỳ quái kính cẩn chào hỏi hắn, dâng lên vàng bạc cùng đồ ăn ngon nhất của họ.

Nữ nhân xinh đẹp nhất cũng phủ phục dưới chân hắn, hôn lên ngón chân của hắn.

Hắn đắc ý nhìn xem những người dân chăn nuôi kia, cảm nhận thứ gió thảo nguyên khác hẳn gió biển. Đại thảo nguyên trong mộng của hắn cũng hùng vĩ như biển cả bao la, nhưng mà là màu xanh biếc, mênh mông. Gió thổi qua cỏ nuôi súc vật, như là sóng cả phập phồng. Hắn đứng ở nơi đó, hưởng thụ sự kính ngưỡng của tất cả mọi người.

Vừa lúc đó, bỗng nhiên từ đường chân trời phía đông có một cơn hắc triều tràn qua. Hắn mở to hai mắt nhìn nhìn, hoảng sự nhìn chăm chú cái thủy triều màu đen đang lấy thế không thể đỡ lao tới. Nó đạp bằng hoa cỏ màu xanh, nghiền nát những người dân chăn nuôi. Máu và thịt nát rơi đầy khắp nơi, tiếng kêu rên và khóc lóc vang vọng ở phía chân trời.

Đó là kỵ binh trọng giáp của Đại Nam, nó đạp vỡ sự yên lặng trong giấc mộng của hắn. Những người kỵ binh mặc giáp sắt màu đen của Đại Nam dùng những chiếc giáo sắc bén lấy đi tính mạng của dân chăn nuôi như gặt lúa. Bọn họ như cái vòi rồng màu đen, những nơi họ đi qua đều bị họ phá hủy. Không ai có thể ngăn cản bước chân họ đi về phía trước. Thậm chí tiếng kèn lệnh tấn công vang dội của quân đội Đại Nam tựa hồ xé rách cả bầu trời thảo nguyên.

Hắn cũng không thể ngăn cản đội quân hùng mạnh kia, hắn mơ thấy mình bị một con ngựa đỏ thẫm đụng ngã lăn. Kỵ sĩ trên lưng ngựa vác theo một thanh trường đao đang không ngừng nhỏ máu, ánh mắt lạnh lùng của người này rơi trên người hắn, ánh mắt mà hoàn toàn không có một tia tình cảm. Hắn muốn quỳ xuống cầu xin, nhưng lại bị con ngựa đỏ thẫm kia đạp lún xuống đất, căn bản không thể vươn mình. Hắn muốn nói mình cũng là người Đại Nam, nhưng hắn rõ ràng cảm thấy con mắt ở phía sau chiếc mặt nạ của tên tướng Đại Nam đã hiểu được rõ ràng mọi chuyện.

- Ngươi là phản đồ, phản đồ của Đại Nam, cho nên... ngươi chỉ có thể chết.

Người Đại Nam kia lạnh lùng nói, sau đó chậm rãi giơ lên chuôi trường đao to lớn màu đỏ. Đúng lúc này Phương Hận Thủy mới thấy rõ, đao kia không phải bởi vì dính đầy máu mà biến thành màu đỏ, đao kia vốn có màu sắc như vậy, quỷ dị, thâm thúy, đỏ làm cho người sợ hãi.

Lưỡi đao giơ lên, ánh mặt trời dường như có thể xuyên qua thân cây đao kia.

Thật là một cây đao đáng sợ.

Thật là một cây đao đẹp đẽ.

Đao trảm xuống, Phương Hận Thủy thậm chí thấy được đầu lâu của mình lăn trên mặt đất, đang quay cuồng. Máu trong cổ hắn phun ra ngoài như suối, trong máu đều viết đầy sỉ nhục.

- A!

Phương Hận Thủy bừng tỉnh, trên người đã ướt đẫm mồ hôi.

“Ta không còn là người Đại Nam...”

Phương Hận Thủy tỉnh lại với toàn thân run rẩy, hắn co mình ở trong góc hốc cây. Hắn ôm đầu gối của mình, đầu tựa vào giữa hai chân, không muốn mở mắt ra nhìn cái thế giới này. Hắn cứ như vậy thật lâu, sau đó hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lão tăng kia, trong ánh mắt đều là hận ý. Chính trong đêm khuya, trong hang động nhỏ càng thêm đen, hắn chỉ có thể ẩn ẩn nhìn thấy được hình dáng lão tăng, dáng của lão ta thật giống như một con cương thi đang khoanh chân ngồi chỗ kia.

Lão tăng vẫn còn trong nhập định, dường như hoàn toàn không có nghe và chứng kiến được sự khác thường của hắn.

Phương Hận Thủy cắn môi, máu từ khóe miệng của hắn chậm rãi chảy xuống.

...

...

Sau khi Trương Thế Nhân tỉnh lại, hắn duỗi lưng một cái, sau đó lại suy tính thời cơ. Cái địa lao này quanh năm không thấy ánh mặt trời, mặc dù ở bên ngoài là trời quang mây tạnh, nắng xuân rực rỡ, tại đây nếu không đốt đèn thì sẽ làm người sợ hãi. Ánh sáng nơi này vĩnh viễn mờ nhạt, không có khả năng chỉ vì một vài chén đèn dầu mà có thể suy đoán ra hiện tại đang là ban ngày hay là đêm tối.

Ở cái địa phương này lâu sẽ làm cho người ta cảm thấy chính mình thay đổi, dễ nóng giận. Ngày và đêm không được phân rõ, đần độn, u mê. Có lẽ là cố ý, cho nên thời gian bên ngoài đưa cơm tới cho hắn cũng không có quy luật. Thế nên Trương Thế Nhân triệt để mất đi khái niệm thời gian, qua thời gian dài hắn cũng lười suy nghĩ xem bên ngoài đang là mặt trời chói chang hay là vầng trăng sáng.

Nếu như Trương Thế Nhân không nói lời nào, thạch thất yên tĩnh đến mức hắn có thể nghe được tiếng tim đập của mình. Trong một chút thời gian nhất định, con người muốn theo đuổi một loại sinh hoạt yên tĩnh, không muốn bị bất cứ ai quấy rầy. Nhưng khi ở trong một cái mật thất tuyệt đối yên tĩnh như vậy, trong lòng nhất định sẽ xuất hiện sự sợ hãi vô ngần.

Không có bất kỳ thanh âm, thế cho nên liền cái thanh âm chuyển động thân thể cũng đều chói tai.

Trương Thế Nhân nhíu mày, thật lâu sau rốt cuộc trở nên vui vẻ. Một cái rắm bén nhọn bị hắn mạnh mẽ phóng xuất ra ngoài, nó phá tan sự yên tĩnh của thạch thất. Thanh âm này đột ngột vang lên, vô cùng kiêu ngạo.

Trương Thế Nhân đắc ý cười cười, xoay người tiếp tục ngủ.

Có lẽ đây là một loại chống lại đầy nhàm chán, nhưng cũng không buồn cười, ngược lại lộ ra một cỗ thê lương.

Lần thứ hai Trương Thế Nhân mở mắt ra, trong phòng không có một chút biến hóa. Cái ngọn đèn không biết mệt mỏi kia vẫn kiên cường giữ vững trách nhiệm của mình, cũng không biết dầu trong đèn sao lại tốt vô cùng như vậy.

Ngay lúc Trương Thế Nhân chuẩn bị vung ra luồng nước tiểu do hắn nhẫn nhịn đã lâu, ngoài cửa sắt lại vang lên tiếng nói.

Dĩ nhiên từ một điểm này thì không thể xác định được hiện tại là ban ngày, bởi vì bất cứ thời khắc nào cũng có người canh giữ ở bên ngoài. Hơn nữa, lâu lâu lại có vài người nhàm chán đến thăm hắn vào bất cứ thời gian nào, họ đẩy cửa sắt vào, nói với hắn vài lời nhàm chán đến cực độ. Ví dụ như cái nam nhân bị cụt một tay kia, hắn dường như ưa thích nhìn xem sự chật vật của Trương Thế Nhân mỗi khi rảnh rỗi.

Trương Thế Nhân dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi giường đá, vọt tới nơi hẻo lánh, chỗ có cái hũ chứa phân và nước tiểu của hắn. Trên mặt hắn là một biểu lộ say mê, thật giống như vừa mới “trên” một cái mỹ nhân như hoa như ngọc.

Cửa sắt bị đẩy ra, người bên ngoài tới chứng kiến Trương Thế Nhân đang kéo quần thì ngơ ngác một chút, sắc mặt hơi lộ ra sự không vui rất nồng đậm.

Đây là một người mà Trương Thế Nhân chưa từng gặp qua, tuổi rất trẻ. Người nọ ăn mặc một thân quần áo màu xám nhạt - lại trông gần giống như một bộ cẩm y màu xanh nhạt, trên đai treo một khối ngọc bội, cái sợi dây đỏ trên khối ngọc vô cùng bắt mắt. Dáng của người này cao ráo, song lại không cao lớn. Thoạt nhìn, tối đa cũng chỉ tới dưới lỗ tai Trương Thế Nhân. Sở dĩ nói dáng người cao ráo là vì nhìn sơ qua thì thân hình của hắn có tỉ lệ mười phần hoàn mỹ.

Người nam nhân trẻ tuổi này có sắc mặt rất trắng, đây không phải là cái tiểu bạch kiểm tô son điểm phấn, cũng không phải là cái loại bị bệnh, mà màu trắng này vô cùng khỏe mạnh, mang lại cảm nhận rất giống một khối bạch ngọc. Hắn có lông mi rất nhỏ, con mắt rất lớn, ánh mắt cao ngạo. So với nam nhân, cằm hắn hơi nhọn một chút.

Đặt ở trong đám nam giới, hắn tuyệt đối là một mỹ nam tử.

Nhưng Trương Thế Nhân nhận ra đó là một cô gái nhỏ. Còn là một cô gái nhỏ tự cho là đúng, một cô gái nhỏ tự cho rằng mặc một thân nam trang là có thể lừa gạt được tất cả sắc lang.

Đi theo phía sau nàng là một đại nhân vật, nhưng mà người đi sau lưng cô gái nọ có vẻ rất cung kính. Cho nên lúc Trương Thế Nhân kéo quần lên, hắn đang suy đoán xem cô gái có thể làm cho Trấn phủ sứ Hầu Văn Cực của Nhãn Sở đi theo hầu có thân phận gì.

- Buồn nôn.

Cô gái giả nam trang nhíu mày, giơ tay lên bưng kín cái mũi.

- Ăn cơm uống nước, đi ị đi tiểu là chuyện bình thường nhất trong các chuyện bình thường. Nếu như ngay cả cái này đều cảm thấy buồn nôn, ta thật không biết ngươi còn cảm thấy cái gì không buồn nôn. Hơn nữa... Ngươi định nghĩa buồn nôn thật sự quá nông cạn, hoàn toàn không hề hiểu được cái gì mới là buồn nôn.

Trương Thế Nhân tùy tiện quay về ngồi lại trên giường đá, cởi giày, bắt đầu gãi chân.

- Điện hạ...

Hầu Văn Cự nhỏ giọng gọi một tiếng, ý đồ khuyên nữ tử đang có sắc mặt âm trầm kia một lời. Ở trên núi Bán Nguyệt, nàng chính là người bị Hạc Lệ đạo nhân dẫn theo Cấp Sự Doanh mang về. Nếu như lúc ấy Trương Thế Nhân ở đó, hắn nhất định có thể dễ dàng suy đoán ra thân phận của nàng.

Nử tử vốn xụ mặt chậm rãi hít vào một hơi, nàng làm cho mình thoạt nhìn bình tĩnh hơn một ít. Nàng tới nơi này thuần túy là do tò mò, tò mò muốn biết được truyền nhân của Tứ thúc mà nàng yêu quý nhất có bộ dáng gì. Nhưng giờ khắc này nhìn thấy Trương Thế Nhân, nàng hiển nhiên thất vọng rồi. Cái tên bẩn thỉu kia tuy rằng đôi mắt và lông mày rất đẹp, nhưng bộ dáng ngồi trên giường đá gãi chân thật khiến người chán ghét.

- Tốt lắm.

Nàng đi đến chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống, cố gắng làm cho mình lạnh lùng và bình thản:

- Vậy ngươi nói cho ta biết cái gì mới là chuyện buồn nôn?

Trương Thế Nhân liếc nhìn Hầu Văn Cực, chỉ chỉ cái mũi của mình, hỏi:

- Ta nhất định phải trả lời?

Thời điểm ngón tay nhích lại gần chóp mũi, hắn không thể không nhíu mày, ngón tay mới gãi qua cái chân mang theo mùi không được tốt lắm.

Hầu Văn Cực gật đầu:

- Phải.

Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng, ngồi thẳng người, nhìn cô nàng kia trong chốc lát với ánh mắt không kiêng nể gì cả, cứ đảo qua cả trên lẫn dưới. Điều này làm cho cô nàng kia càng không vui, nhưng vì cố biểu hiện mạnh mẽ ở bề ngoài, nàng lại làm ra vẻ trấn định. Nàng không có tức giận, chỉ là bởi vì kẻ tù tội kia dường như xem thường nàng. Nếu như nàng tức giận, có lẽ sẽ làm cho tên đáng ghét kia coi thường.

- Chuyện buồn nôn... Ngươi có thể tưởng tượng thức ăn của mình chính là một đống phân. Người ị ra nó có lẽ đang bốc lửa, thế nên đống phân kia biến thành màu đen mà lại cứng rắn vô cùng. Cho nên khi ngươi bắt đầu nhai nuốt xuống sẽ bị dính răng, rất khó nuốt.

Nữ tử biến sắc, trong dạ dày bốc lên một hồi cuồn cuộn.

- Đương nhiên, ngươi có thể xem chúng như cơm khô. Ngươi có thể tìm phân của một người đang bị tiêu chảy, rồi xem chúng như là cháo mà uống. Khi ngươi dùng phân của người bị tiêu chảy súc miệng trước khi ăn mớ cứng rắn kia, mớ cứng rắn kia chắc chắn sẽ trôi tuột vào dạ dày ngươi.

Nữ tử mím miệng thật chặt, ánh mắt nhìn về phía Trương Thế Nhân càng phát ra phẫn nộ. Dạ dày vẫn đang cuồn cuộn, cơ hồ khiến nàng không nén xuống được. Song nàng vẫn không có phun ra.

- Cái này là buồn nôn? Bình thường mà thôi!

Nàng cười lạnh, hỏi.

- Không không không.

Trương Thế Nhân liên tục khoát tay, sau đó nhìn vào ánh mắt của nàng, nói thật:

- Buồn nôn chính là... Ngươi tê răng rồi.

Cô gái rốt cuộc không kiên trì nổi, phun thẳng ra.

_______________

ps: Vài chương trước có sự nhầm lẫn trong gia đình Hoàng đế. Hoàng đế thứ bảy, Trung Thân Vương thứ tư => Trung Thân Vương là tứ ca của Hoàng đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.