Chinh Chiến

Chương 178: Lần đầu giao phong (2)



Dãy núi Sơn Khê tuy rất cao, nhưng nhìn từ xa thì cũng không nguy nga, mà thế núi khá thoải. Song trên thực tế, muốn vượt qua dãy núi Sơn Khê là điều không thể nào. Thế núi không dốc, nhưng cây mọc san sát, đường dốc cong cong nhưng lại cất giấu sát cơ vô số.

Trong dãy núi không chỉ có hung thú như sói, hổ báo..., sau khi tiến vào núi mới phát hiện ở đằng sau rừng cây xum xuê là từng cái vách núi cao chót vót. Dãy núi này hiển nhiên rất quái lạ, có thể cưỡi ngựa mà đi ở dưới sườn núi, nhưng khi đến giữa sườn núi, một dãy lại một dãy vách núi sẽ xuất hiện trước mắt. Bởi vậy nếu đại quân muốn vượt qua, nhất định phải tạo thang trên vách núi, công sức bỏ ra quá lớn. Không chỉ hao phí nhân lực và vật lực cực lớn để tạo thang, thời gian các binh sĩ từng bước từng bước bò qua phải tốn bao lâu?

Vách đá ở giữa dãy núi Sơn Khê giống như là ông trời vì tránh để hai đứa con trai yêu thích của mình bất hòa mà tạo ra hàng rào. Dẫu vậy, để cho hai đứa con của mình không mất đi liên hệ, ngài vẫn tạo ra con đường thung lũng kia.

Đại Nam và Thiên Thuận giống như hai người khổng lồ đã không cách nào phát triển trên địa bàn của mình. Bọn họ đã phát triển cực hạn trên lãnh thổ, nếu không tiến ra bên ngoài, ai cũng không tăng thêm được một mét nào. Kỵ binh Thiên Thuận tung hoành trên thảo nguyên, các bộ tộc ở đây đã sớm thần phục, càng không dám sinh ra một ý nghĩ bất kính. Cờ Thiên An bay qua, các mục dân cúi đầu vái lạy. Bộ binh Đại Nam đã mạnh đến mức không còn tìm thấy bất kỳ địch nhân nào trên Trung Nguyên. Từ lúc Thái tổ Hoàng đế Đại Nam bắt đầu khởi binh, bộ binh không ngừng dựa theo cái con đường huy hoàng này mà đi về phía trước. Vô luận là thủy sư Nam Trần vô địch đã từng độc bá Giang Nam, hay là số lượng binh sĩ lên đến cả triệu như Thương Quốc, những người khổng lồ này lần lượt bị người khổng lồ mới quật khởi đánh ngã, ngã tới mức họ không còn khả năng đứng lên nữa. Cho tới tận bây giờ, người khổng lồ Đại Nam đã vô địch trong tịch mịch, đã không có thi thể địch nhân lót đường.

Có lẽ, cuộc chiến tranh giữa hai quốc gia này là không thể tránh khỏi.

Hoàng đế Đại Nam Dương Dịch cũng đã từng nói: “Mặc dù Trẫm không động binh với Thiên Thuận, ai có thể đảm bảo Thiên Thuận sẽ không động binh với Đại Nam? Tuy rằng Trẫm chỉ gặp Thiên An Hảo một lần, nhưng Trẫm có thể nhìn ra hắn có lòng mơ ước tới thiên hạ Trung Nguyên trong ánh mắt của hắn. Chỉ cần thời cơ chín muồi, hắn sẽ không do dự mang theo kỵ binh Thiên Thuận lao qua dãy núi Sơn Khê. Chẳng lẽ phải đợi đến lúc Thiên An Hảo dẫn kỵ binh đến tận Hoàng Hà thì Trẫm mới đánh? Cho tới bây giờ, chỉ có Đại Nam đứng trên lãnh thổ kẻ thù mà cất tiếng cười, không có địch nhân có thể bước vào lãnh thổ Đại Nam một bước!”

...

Nguyễn Văn Dũng, chính là Tiểu Tướng Nguyễn Văn Dũng.

Là Nguyễn Văn Dũng đã từng mang nợ máu.

Cái nhìn mà hắn nhìn lại thành Gia Trang mang ý vị khá phức tạp. Hắn đã từng không chỉ một lần nghĩ đến việc mình dẫn theo tám trăm tên biên quân của thành Gia Trang đạp vào đại thảo nguyên. Những người biên quân kia đều là những người hắn hi vọng trở thành cánh tay phải của hắn, đều là những người hắn hi vọng sẽ cầm thanh Hoàng Đao tiêu chuẩn của Đại Nam mà cùng hắn kiến công lập nghiệp.

Nhưng, tất cả đều theo một lần huyết án mà tan thành mây khói.

Lúc trước đêm hôm ấy, thật ra người hắn muốn giết là Ngô Bồi Thắng, Trương Thế Nhân... chỉ là một người đáng chết ở thời điểm thích hợp mà thôi. Từ khi bắt đầu, Nguyễn Viễn Sơn để Ngô Bồi Thắng dẫn người đến thành Gia Trang giết Trương Thế Nhân, đây chỉ là một cái bẫy nhằm vào Ngô Bồi Thắng. Mặc dù không có Trương Thế Nhân, vẫn còn có Phó Trần Tuấn Nghĩa hay Nguyễn Văn Trung làm cớ để dụ dỗ Ngô Bồi Thắng tiến vào thành Gia Trang. Và... ở một khắc khi Ngô Bồi Thắng tiến vào thành Gia Trang, tám trăm biên quân cùng hai nghìn dân chúng nhất định sẽ phải chôn cùng Ngô Bồi Thắng.

Trương Thế Nhân... chỉ là một cái cá lọt lướt không đáng kể. Mà về sau, con cái lọt lưới này cũng phải nằm chết dưới thủ đoạn của họ.

Thoạt nhìn, tất cả âm mưu cùng bẫy nhằm vào Trương Thế Nhân, thế nhưng thật ra đối tượng bị nhắm vào là Ngô Bồi Thắng - cái kẻ đã mất đi phần lớn quyền lực và không nên đến tây bắc. Nếu như chỉ muốn giết một mình Trương Thế Nhân, vậy thì cần gì phải tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành? Toàn thành chết hết chẳng qua là vì cái chết của Ngô Bồi Thắng mà tạo ra mưu kế mê hoặc ánh mắt nhiều người.

Không có mấy người biết rõ chân tướng sau lưng việc Trương Thế Nhân còn sống đến đế đô Thanh Long. Đó đâu chỉ vì bên người hắn có đám người Đại Khuyển bảo vệ, cũng đâu chỉ đơn giản là vận khí của hắn khá tốt?

Chỉ khi Trương Thế Nhân không chết, tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào người hắn, một Ngô Bồi Thắng mang tính quan trọng nhất lại trở thành kẻ bị lãng quên. Trương Thế Nhân còn sống đi vào thành Thanh Long, những người có ý đồ tra tìm chân tướng huyết án đều đặt lực chú ý lên người hắn theo bản năng, thế nên gần ba nghìn mạng sống trong thành Gia Trang trở thành một tầng sương mù, mà Trương Thế Nhân... là một tầng sương mù khác.

...

Sau khi Nguyễn Văn Dũng rời khỏi thành Thanh Long, đây là lần thứ nhất hắn suất lĩnh nhiều nhân mã như vậy. Song hắn không có thấp thỏm lo âu, ngoại trừ ánh mắt phức tạp khi nhìn thành Gia Trang, những thời điểm còn lại, trong ánh mắt của hắn đều là tự tin. Hắn bỏ qua những suy nghĩ rối loạn, gạt bỏ bóng dáng thanh tú bỗng nhiên xuất hiện của thiếu niên kia.

- Nhanh thêm chút nữa!

Hắn dùng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng ra lệnh:

- Trong vòng nửa canh giờ phải xuyên qua thung lũng, bố trí phòng tuyến ở phía đối diện, chúng ta phải giữ vững cánh cửa quan trọng này của đại quân!

- Vâng!

Thuộc hạ theo sau hắn lên tiếng, sau đó lập tức thổi tù giục binh sĩ tăng tốc. Năm nghìn tinh binh nghe được tiếng tù liền lập tức tăng nhanh bước chân, hướng về mảnh đất mà họ không biết rõ phía trước mà chạy nhanh.

Ánh mắt của mỗi người đều trở nên cực nóng.

...

...

Ở phía tây thung lũng, hơn mười tên mang theo cờ đang chạy nhanh đến. Thập phu trường cầm đầu đám kỵ binh la lớn:

- Trước lúc mặt trời mọc, trinh sát trên núi đều gửi về tin tức bình an vô sự, nhưng hôm nay tin tức còn không có gửi về, cũng không biết những huynh đệ kia có phải đã xảy ra chuyện gì hay không. Người Đại Nam đang tập kết quân đội ở bên kia dãy núi, không thể khinh thường. Nhanh lên chút nữa, nhanh đuổi đến thung lũng để xem xét! Phía đông dãy núi Sơn Khê đều là địa phương của yêu ma, những tên Đại Nam chết tiệt kia đều có thể làm được bất cứ chuyện gì!

- Hô Hàaaa...!

Kỵ binh phía sau hắn lên tiếng chỉnh tề, theo sát sau lưng người Thập phu trưởng kia.

Thời điểm họ sắp nhìn thấy thung lũng, bỗng nhiên một mặt đại kỳ màu đỏ từ trong thung lũng cuốn ra nhưng một mảnh hoàng hôn. Tiếp theo đó, khói bụi mù mịt trong thung lũng dâng ra theo. Ở bên trong mảnh khói bụi, không biết bao nhiêu bộ binh mặc áo giáp màu đen của Đại Nam lao nhanh ra.

- Quân Đại Nam!

Một người kỵ binh khó nén hoảng sợ mà kêu to một tiếng, thanh âm có chút phát run.

- Ba người các ngươi trở về báo tin, liền nói người Đại Nam đã đi qua thung lũng Sơn Khê! Chúng ta cản phía sau, yểm hộ ba người các ngươi, đi mau!

Thập phu trưởng lớn tiếng hô lên một câu, sau đó rút thanh loan đao ở bờ eo ra.

Đối diện, quân đội Đại Nam cũng phát hiện bọn họ, mấy chục kỵ binh trong quân tách ra, nhanh chóng hướng về phía bên này.

- Đại Tuyết Sơn ban cho chúng ta vô cùng lực lượng, pháp lực Minh Vương để cho chúng ta bách chiến bách thắng!

Thập phu trưởng chân thành hô to một tiếng, mang theo bảy, tám thủ hạ không màng sinh tử nghênh đón địch nhân trong đời. Người Đại Nam kiêu ngạo, người Thiên Thuận làm sao không phải?





Mặt Phan Mỹ hơi ửng đỏ, không kìm nổi nhìn Nguyễn Văn Dũng một cái. Hắn phát hiện sự chú ý của Nguyễn Văn Dũng hoàn toàn tập trung vào kẻ địch, mới khẽ thở phào một cái. Hắn khinh thường người Thiên Thuận, xem họ là dân man rợ. Hắn nghĩ người Thiên Thuận không dám ra khỏi thành Phượng Hoàng. Nhưng hắn sai rồi, Thế Anh không chỉ ra khỏi thành, mà đem theo toàn bộ nhân mã tới đây.

Hai ngàn kỵ binh.

- Không ngờ họ lại dám bỏ thành Phượng Hoàng.

Triệu Sâm không hiểu:

- Nếu họ có dũng khí như vậy, sao lúc đó không trực tiếp phái quân trấn giữ cửa tây thung lũng? Nếu như vậy, e rằng chúng ta vẫn còn trong huyết chiến, chưa chắc xông được tới đây. Thung lũng tuy không quá hẹp, nhưng dùng hai ngàn binh mã chặn đường, muốn công phá cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

- Đúng vậy.

Phan Mỹ cũng cảm thấy thắc mắc:

- Vì sao vậy?

- Bởi vì hắn muốn nuốt chửng chúng ta.

Nguyễn Văn Dũng nói một cách nghiêm trọng:

- Trước đó ta từng nói, người Đại Nam ta kiêu ngạo, người Thiên Thuận cũng có kiêu ngạo của chính họ. Ta biết tính cách của Thế Anh. Hắn cố ý để chúng ta đi qua thung lũng. Hắn đang đợi trận chiến đầu tiên này, sau đó đem kỵ binh của hắn đánh bại chúng ta, dùng trận chiến đầu tiên này để nâng cao sĩ khí của người Thiên Thuận.

- Đây mới là tự đại!

Phan Mỹ hơi tức giận:

- Thế Anh thật không coi ai ra gì. Hắn nghĩ rằng chỉ với hai ngàn kỵ binh thì có thể đánh thắng năm ngàn tinh binh của chúng ta sao?

Nguyễn Văn Dũng chậm rãi lắc đầu, trong mắt chứa đầy âu lo:

- Có gì đó không ổn… Truyền lệnh xuống, phái hết hai trăm kỵ binh đó ra, đi lại tuần tra trong năm dặm từ thung lũng đến đây, một khi phát hiện kẻ địch lập tức báo tin.

- Tướng quân lo lắng người Thiên Thuận sẽ cắt đường lui của chúng ta sao?

Triệu Sâm hỏi.

Nguyễn Văn Dũng ừ một tiếng, sau đó hít một hơi thật sâu:

- Bất luận thế nào, đây là trận chiến đầu tiên. Chúng ta cũng không được làm mất mặt Đại Nam, mất mặt bệ hạ. Cho dù chỉ còn lại một binh một tốt, cũng phải giữ lấy thung lũng. Phan Mỹ, ngươi lập tức đem Doanh Thường Thắng lui về sau, trở về miệng cốc phòng thủ. Chúng ta vì bố trí phòng thủ nhưng đi xa miệng cốc năm dặm, năm dặm đó chính là sơ hở lớn nhất của chúng ta.

- Còn chưa khai chiến, tướng quân kêu tôi rút lui?

Phan Mỹ bất mãn nói:

- Đánh còn chưa đánh, tướng quân kêu tôi rút lui tức là diệt uy phong của quân Đại Nam ta. Ta cảm thấy…

- Ngươi không cần nói!

Nguyễn Văn Dũng quay đầu nhìn thẳng vào mắt Phan Mỹ, lạnh giọng nói:

- Ngươi có còn nhớ quân luật Đại Nam không? Ta là chủ tướng, mệnh lệnh của ta ngươi ngoài việc phục tùng ra không có lựa chọn nào hết.

- Ta…

Phan Mỹ ngẩn người, rồi sau đó căm tức ôm quyền nói:

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Triệu Sâm kéo hắn một cái từ phía sau, rồi nhìn hắn một cái, ra dấu cho hắn đừng tranh cãi nữa. Phan Mỹ tức giận dẫm chân, quay đầu đi điểm nhân mã.

- Tuổi trẻ nóng nảy là chuyện khó tránh.

Triệu Sâm cười cười với Nguyễn Văn Dũng rồi nói:

- Tướng quân đừng để ý, cẩn thận một chút, thế nào cũng không sai đâu. Trận chiến này rất quan trọng, quyết định của Tướng quân không có vấn đề gì cả.

- Vấn đề ở chỗ.

Nguyễn Văn Dũng khẽ thở dài:

- Rất nhiều người xem chiến tranh quá đơn giản rồi.

Ngay lúc này, đội ngũ kỵ binh của Thiên Thuận phía đối diện đột nhiên chia ra một nhóm khoảng mười mấy kỵ binh phóng nhanh tới bên này. Nguyễn Văn Dũng hạ lệnh cung thủ đừng bắn, để cho những kỵ binh đó đi tới. Không lâu sau, kỵ binh gia tộc họ Thế dừng lại trước quân Đại Nam ba mươi mét. Thập phu trưởng dẫn đầu dùng ngôn ngữ người Việt hô lớn:

- Ai là Tướng quân lĩnh quân, đại nhân Thế Anh cần nói chuyện với ngươi!

- To gan!

Lữ soái quân Đại Nam đứng trước trận địa hô lớn:

- Còn không lui ra sau, chém không tha!

Nguyễn Văn Dũng thúc ngựa đi về phía trước, đi tới trước trận thì giật cương dừng chiến mã lại. Ra dấu cho sĩ binh đừng ra tay, hắn ngẩng đầu nói với kỵ binh Thiên Thuận cách đó không xa:

- Ta là Tiểu tướng Đại Nam, kêu Thế Anh ra đây.

Vừa dứt lời, mười mấy kỵ binh tách ra hai bên, một kỵ binh chậm rãi đi ra từ phía sau. Thiên Thuận có rất nhiều chiến mã nhưng không có nhiều khoáng sản, nên đồ sắt vô cùng quý giá. Chỉ có Tướng quân cấp cao, mới được pháp mặc giáp sắt, cho dù là Thiên phu trưởng, cũng chỉ có thể mặc giáp da.

Người đó thúc ngựa đi đến phía trước, dùng lễ nghi Đại Nam chào Nguyễn Văn Dũng, rồi ôm quyền nói:

- Ta chính là tướng thủ thành Phượng Hoàng, Thế Anh, nghe danh Nguyễn Tướng quân đã lâu.

- Thế Anh Tướng quân.

Nguyễn Văn Dũng cũng ôm quyền hoàn lễ.

- Nguyễn Tướng quân, ngươi đột nhiên đem quân xông vào lãnh thổ Thiên Thuận ta, có phải nên cho ta một lý do không?

Thế Anh hỏi.

Nguyễn Văn Dũng cao giọng nói:

- Tướng quân hà tất biết mà còn hỏi? Vào đêm của một năm trước, kỵ binh Thiên Thuận của ngươi tập kích thành Gia Trang, tàn sát hơn ba nghìn bá tánh nước ta. Món nợ máu này thế nào cũng phải trả. Hôm nay Nguyễn mỗ đem quân tới đây, chính là muốn Thế Anh tướng quân trả món nợ này. Nếu Tướng quân bằng lòng đem ra ba ngàn cái đầu người trả nợ, Nguyễn mỗ lập tức rút binh.

- Ai cũng nói người Đại Nam vô sỉ, quả nhiên là như vậy.

Thế Anh tuổi khảng ba mươi, râu lá lùm xùm, thân hình cao to, y cười lạnh:

- Người Thiên Thuận ta tuân thủ Hiệp ước mà Đại Hãn ký kết với Hoàng Đế các ngươi, không từng có một binh sĩ vượt qua biên giới. Ngươi nói người của bọn ta tàn sát thành Gia Trang, có chứng cứ gì không? Những lời vô căn cứ như thế chỉ có thể lừa được trẻ con, không nói cũng thôi. Nếu ta nói người Đại Nam các ngươi tàn sát thành Phượng Hoàng, có phải ta cũng có thể đem quân vượt thung lũng Sơn Khê tiến thẳng đến Gia Trang?

- Đương nhiên là được.

Nguyễn Văn Dũng mỉm cười nói:

- Nhưng bây giờ người đòi nợ là ta.

- Nếu muốn khai chiến, không lẽ Đại Nam các ngươi không hạ chiến thư trước sao?

Thế Anh lớn tiếng nói:

- Người Đại Nam các ngươi tự xưng là “lễ nghi chi bang”, không lẽ chỉ biết chơi trò đánh lén?

- Chiến thư?

Nguyễn Văn Dũng lắc đầu, nói:

- Ta đến để đòi nợ, cần gì đến chiến thư?

Thế Anh cười lạnh:

- Người Đại Nam các ngươi luôn miệng nói ra quân phải có lý do, không có lý do gì thì không thể tuỳ tiện khai chiến, không lẽ bá tánh Đại Nam lại đồng ý cho các ngươi tùy tiện khai chiến sao? Nên biết địch nhân lần này của các ngươi, không phải loại tiểu quốc yếu ớt như Thương Quốc, mà là Đế quốc Thiên Thuận mạnh nhất thế gian! Nếu không có một lý do chính đáng, chỉ sợ bá tánh của các ngươi cũng sẽ không đồng ý.

- Lí do thì ta đã nói rồi.

Nguyễn Văn Dũng nói:

- Các ngươi giết ba ngàn bá tánh binh sĩ của thành Gia Trang ta, Hoàng đế bệ hạ đã ra chiếu công bố cho thiên hạ biết. Ngươi đoán xem… bá tánh sẽ phản ứng như thế nào?

Thế Anh thở dài:

- Thì ra… Lời nói dối trước đó của ngươi không phải nói cho ta nghe, mà là Hoàng đế các ngươi nói cho người dân của mình nghe. Chiến tranh do lời nói dối mà ra, thế thì các ngươi thua chắc rồi.

Nguyễn Văn Dũng cười nói:

- Thắng bại không phải do ngươi quyết định.

Hắn nói xong câu này, quay đầu nói với Triệu Sâm:

- Mau kêu người nói với Phan Mỹ, Thế Anh ở đây kéo dài thời gian, chắc chắn là có âm mưu gì đó, nói với hắn nhất định phải tử thủ con đường thung lũng.

Ngay lúc này, phía thung lũng đột nhiên truyền đến tiếng giết nhau, nó khiến cho tim ai cũng đột nhiên đập nhanh hơn.

- Kinh ngạc lắm sao?

Thế Anh ha hả cười to:

- Đã nói người Đại Nam các ngươi quỷ kế đa đoan, ta thấy cũng chỉ là những kẻ ngốc cuồng ngôn kiêu ngạo! Đường lui của các ngươi đã bị cắt đứt, đầu hàng… ta cũng không tha cho các ngươi con đường sống. , dung hợp Phệ Thần Não,kết thừa ý chí viễn cổ! cầm trong tay trọng kiếm, tung hoành Bát Hoang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.