Chinh Chiến

Chương 19: Cửu Phẩm không quỳ trước Hoàng đế



Bên cửa tây thành Gia Trang đang đánh nhau lộn tung lên, Mạc Đại và Mạc Nhị vốn rất mạnh mẽ nhưng trước mặt bà chủ quán càng mạnh mẽ hơn thì ngay cả cơ hội phóng cái rắm cũng không có. Từ lúc bắt đầu cho đến lúc chấm dứt, hai cái cao thủ Lục Phẩm thượng giống như những con búp bê vải bị trẻ con hành hạ, một bị nhét vào trong tường thành, một bị lột thành người máu.

Nhét một người lớn đang sống sờ sờ vào bên trong bức tường thành cứng rắn cũng không phải một việc dễ dàng, ít nhất là so với việc đem một quả cà nhét vào cái rắm còn khó hơn nhiều. Phải biết ngay tại vài chục năm trước, bốn vạn đại quân của Đế quốc Thiên Thuận đột kích, trên trăm khung xe ném đá điên cuồng công kích cũng không oanh sập tường thành. Vậy mà bà chủ thô bạo này đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhét một người vào bên trong tường thành, hiển nhiên việc này dưới cái nhìn của nhiều người thì chẳng khác nào một hành động vĩ đại.

Rất lâu về sau, Nguyễn Văn Dũng muốn đem thi thể Mạc Đại kéo ra bên ngoài tường thành, hắn liền phái người kéo ra. Khổ thay cho tên binh sĩ phụ trách chuyện này, gã ta mắng nguyên một canh giờ đầy từ thô tục, cuối cùng vẫn dùng cái xẻng đâm nát xác chết kia, rồi xúc từng miếng ra ngoài. Sau đó tên binh sĩ này tùy tiện đào một cái hố đất, rồi chôn vào, chưa hết, gã ta còn khẽ hát và tiểu lên trên đó để phát tiết nỗi lòng.

Trương Thế Nhân biết rõ lão già què của Hải Dương Quán là cao thủ, nhưng từ đó tới giờ hắn chưa bao giờ cho rằng tu vị của cái người này cao đến mức như thế, cái mức khuếch đại. Tất cả cũng là do hắn tin tưởng năng lực cảm nhận của Mộc Tiểu Yêu, tin tưởng nàng có thể cảm nhận được bất kỳ cao thủ nào. Do đó, ba năm qua, Mộc Tiểu Yêu chưa từng nói cái lão già què này đáng giá đề phòng, bởi vậy trong suy nghĩ của hắn, tu vị của lão già què không bằng Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển, thực lực của lão ta cũng kém xa.

Nhưng mà tối nay, cuối cùng hắn biết quá tin tưởng vào một chuyện thì đôi khi lại trở nên rất buồn cười.

Thế giới này quá lớn, lớn đến nỗi Trương Thế Nhân cũng biết cả đời của hắn cũng không thể đi hết mọi nơi. Thành Gia Trang lại quá nhỏ, dài không quá ba dặm rưỡi, rộng không đến ba dặm.

Thế nhưng có lẽ chỉ có cái thành biên giới nhỏ bé này ở trên thế giới là cất giấu nhiều cao thủ biến thái như vậy. Có thể phế bỏ hai cái Lục Phẩm thượng một cách đơn giản thì hiển nhiên thực lực của bà chủ quán thịt chó nọ ít nhất cũng là Thất Phẩm, thậm chí có thể là Bát Phẩm. Trương Thế Nhân vẫn không có cách nào để hiểu vì sao bên trong thân thể yêu kiều của bà chủ quán lại chứa đựng một lượng năng lượng lớn như vậy. Nàng ta giết hai cái Lục Phẩm thượng như giết hai con gà, chẳng khác chút nào, dễ dàng vô cùng.

Còn có cái lão già què kia, lão ta là người có phong thái của thế ngoại cao nhân, dù là có một điểm. Ăn mặc áo da cũ, bên hông có một cái hồ lô có hình hai cái đầu người trên dưới, trong hồ lô được toàn rượu, song bên trong lại là loại rượu kém cỏi nhất, lúc nào Trương Thế Nhân thấy lão thì cũng cảm thấy sự có mặt của lão đã thấp đi bản hiệu Hải Dương Quán không chỉ một cái cấp bậc.

Thế ngoại cao nhân nên có cái bộ dáng thế nào?

Ắt hẳn đều phải là áo trắng tung bay, cho dù không đẹp đến mức người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhưng cũng phải nhìn thuận mắt mới được chứ. Trong tay phải có một thanh trường kiếm sáng chói, óng ánh như làn nước trong vắt, thỉnh thoảng vung lên cây kiếm, khiến nó rung động, rồi quát to: “Yêu nghiệt còn không mau mau hiện hình!”. Sau đó hàng yêu trừ ma một cái nhẹ nhàng, rồi giẫm lên thanh phi kiếm, thét lớn một tiếng “đi” và biến mất trước mắt thế nhân theo kiểu ‘vô ảnh vô tung’.

Có là dạng người chán nản, không thích bị trói buộc, thì tối thiểu nhất cũng phải có hình tượng chứ. Nhìn thoáng qua thì cái lão già què này luôn làm cho người đối diện một cảm giác rằng lão ta sẽ bị quật ngã bởi một trận gió, và ngoại trừ cái thân thể gầy trơ xương cốt, xương lộ hẳn ra ngoài kia thì chỉ còn lại hai cái tai rồi. Vả lại một khuôn mặt hèn mọn, bỉ ổi và xấu xí như thế kia, thì có nhìn thế nào cũng thấy khi còn trẻ lão ta dường như đã trải qua một cuộc cưỡng hiếp không thành công.

Đổ vỡ. Tan nát.

Những gì trước mắt lật đổ cách nhìn và dòng suy nghĩ của Trương Thế Nhân, cùng với tình yêu hình tượng ‘thế ngoại cao nhân’. Hắn không khỏi tự hỏi: “Chẳng lẽ cái này là việc phá hủy cái nhìn nhân sinh trong truyền thuyết?”.

Đứng lên đầy chật vật, Trương Thế Nhân thật sự muốn hướng về lão già què kia mà nói một câu: “Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện xương cốt, kinh mạch của ta chính là của một cao thủ tuyệt thế sao? Ta không giống một viên ngọc chưa mài sao?”. Nhưng hắn lại lo lắng việc lão già què kia nghe xong lại phóng một cái rắm đẩy hắn bay ra ngoài, nếu không may cũng bị đánh lún vào tường như hai cái thằng xui xẻo bị bà chủ quán hành hạ kia thì cũng quá oan ức rồi.

Trong Đại Thoại Tây Du, một cái rắm của Tôn Ngộ Không đẩy một bầy tiểu yêu văng tung tóe, Trương Thế Nhân cũng tự mình hiểu lấy, với chút thực lực không ra ngô ra khoai của hắn lúc này, tuyệt đối tình cảnh của hắn sẽ không hơn những con… tiểu yêu bị rắm đánh văng tung tóe kia.

- Rốt cuộc ngươi có đi theo ta hay không!

Lão già què giận dữ, nhìn về Mộc Tiểu Yêu, nói ra lời thật lòng:

- Tuy ta dùng cả đời tìm kiếm đồ đệ thì mới tìm được ngươi - một người lọt vào mắt ta, nhưng không có nghĩa là ta sẽ cúi đầu cầu ngươi. Tuy rằng trên giang hồ những năm này ta đã trung thực nhiều, song phải biết năm đó ta cũng là người giẫm chân một cái là có thể hù chết không ít người đấy. Người mà do dự nữa thì ta lập tức đi ngay, xem như chưa từng thấy qua ngươi. Ta đếm đến năm, nếu ngươi không đồng ý, cho dù về sau ngươi có quỳ xuống cầu ta thì cũng vô ích.

- Một!

- Đồng ý, đồng ý!

Từ bên cạnh, Trương Thế Nhân chạy tới, cười hắc hắc nói ra:

- Chuyện tốt như vậy thì sao có thể không đồng ý chứ? Nàng là do đang kinh ngạc đến choáng váng đầu óc, ta đã nói với người rồi lão già cà nhắc… Không, lão gia gia, nàng là tùy tùng của ta, lời nói của ta so với lời nói của bản thân nàng hữu dụng hơn nhiều. Từ hôm nay nàng chính là đồ đệ của ngươi, việc này do ta làm chủ.

- Ngươi có thể làm chủ?

Lão già què hỏi.

Trương Thế Nhân gật đầu:

- Đương nhiên có thể.

- Được.

Lão già què nói:

- Ngươi đi đi, nàng ở lại.

Trương Thế Nhân không hề nói gì nữa, liền xoay người rời đi. Hắn đỡ Đại Khuyển đang nằm trên mặt đất dậy, vỗ đi bụi đất bám trên người Đại Khuyển, mỉm cười nói:

- Về sau chỉ còn hai chúng ta sống nương tựa vào nhau rồi. Nhưng mà nghĩ lại, có một thiếu nữ ở bên người đúng là không tốt lắm. Nghĩ kỹ thì… chúng ta có thể tiết kiệm được không ít tiền.

Đại Khuyển băn khoăn một lúc, nói:

- Thật để cho Tiểu Yêu ở lại?

Trương Thế Nhân cười cười, dắt díu Đại Khuyển đi lên phía trước:

- Có phải ngươi đã từng nói qua Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến là sư tỷ muội?

- Đúng vậy.

- Trầm Khuynh Phiến là cao thủ Bát Phẩm thượng, ba mươi cái Tiểu Yêu cộng lại cũng không đánh lại nàng ta phải không?

- Phải.

- Cho nên cô nàng Tiểu Yêu không phục lắm, trong lòng nàng lại rất khó chịu. Đó là vì nàng thuộc dạng người thiên hạ đệ nhất hiếu thắng đúng không?

- Đúng.

Trương Thế Nhân tiếp tục mỉm cười, tuôn ra không dứt:

- Nàng ở bên cạnh ta mười lăm năm rồi, mười lăm năm chưa từng rời bỏ ta, hiện tại cơ hội của nàng tới, thế nên dù sao nàng cũng phải vì bản thân mình mà làm một ít việc. Tuy rằng Trầm Khuynh Phiến cũng bảo vệ ta, nhưng ta càng muốn, càng thích nhìn cô nàng Tiểu Yêu đánh bại Trầm Khuynh Phiến. Chỉ nghĩ thôi đã thấy thoải mái rồi.

- Tại sao ta lại cảm thấy khó chịu?

Đại Khuyển nói.

- Đó là bởi vì ngươi không có giác ngộ như ta vậy. Đi nhanh đi, ta thật vất vả mới bày ra một bộ từ thiện, ngươi đừng làm cho ta hối hận có được hay không? Đường về Thanh Long còn có mấy tháng phải đi rồi, không nắm chặt thì sao được. Đừng quay đầu lại, đã quyết định thì phải bỏ ra chút phong độ, cho dù Tiểu Yêu tỷ hô lên thì chúng ta cũng không thể quay đầu. Được hay không được?

- Được.

...

...

Mộc Tiểu Yêu nhất định sẽ không hô lên, bởi vì nàng đuổi kịp bọn họ rồi.

- Ngươi làm gì thế?

Trương Thế Nhân nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, người đang thu thập hành lý ở phía sau mình mà bày ra bộ dạng đau khổ:

- Ta thật khó khăn để vô tư một hồi, ngươi không thể giúp ta phát triển phong độ sao? Ngươi làm như vậy chỉ khiến lòng ta áy náy rất nhiều, ngươi biết không? Nếu như ta đụng tới một cơ hội như thế, ta chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ lỡ… Này, ngươi lại làm gì vậy!

Trương Thế Nhân khoát tay áo, hai cái chân bắt đầu đạp loạn lên.

Mộc Tiểu Yêu không nói một lời, giữ hông của Trương Thế Nhân, cứ thế mà bước về phía trước.

- Tự ta cũng có thể đi!

Trương Thế Nhân nói.

Mộc Tiểu Yêu im lặng một lát, đi thêm vài bước thì nói:

- Ta biết ngươi có thể tự mình đi, nhưng nguy hiểm có lẽ vẫn còn ở trong thành. Tuy rằng ta không cảm nhận được tu vị của nữ nhân kia cùng lão già thọt đó, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được vẫn còn hai cao thủ trong số bốn cao thủ ban đầu đang ở nơi đây. Ta không đồng ý đề nghị của lão già thọt ấy, thì lão ta có lẽ cũng sẽ không giúp chúng ta. Còn bà chủ quán kia cũng chưa chắc lại nhúng tay vào phiền toái này, cho nên chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi thành. Chỉ cần rời khỏi thành, nhờ cái cái mũi của Đại Khuyển thì chúng ta có thể thoát được.

- Ngươi có biết rằng ngươi vừa bỏ lỡ một cơ hội tốt? Không phải ngươi vẫn muốn vượt qua Trầm Khuynh Phiến sao?

Trương Thế Nhân vừa giãy giụa, vừa nói.

- Phải, có nằm mộng ta cũng đều muốn.

Mộc Tiểu Yêu một bên đi tới, một bên nói ra:

- Lúc sáu tuổi ta tiến vào sơn môn, ngay lúc ấy ta được sư phụ xem là vinh quang của môn phái. Sư phụ ta từng nói ta có thể dẫn dắt sư môn đi đến huy hoàng. Trầm Khuynh Phiến cũng vào sư môn lúc sáu tuổi, nhưng là chậm hơn ta ba năm. Vào thời điểm nàng vào sơn môn thì ta đã là Tam Phẩm, còn nàng là kẻ chưa có tu luyện. Ba năm sau, ta Ngũ Phẩm, nàng Tứ Phẩm. Vào năm mười hai tuổi... ta cùng các ngươi trốn nạn, mười lăm tuổi thì lên Ngũ Phẩm, từ đó về sau đều không hề tiến triển. Mười hai năm rồi mà vẫn còn đứng tại ngưỡng cửa Ngũ Phẩm, không thể nào tiến thêm. Kỳ thật nàng bắt đầu xem thường ta, bởi vì sau khi nàng vào sơn môn, sư phụ nói với ta những gì thì đều nói lại với nàng một lần, sau đó nàng là vinh quang của sư môn. Hơn mười năm ta không thể tăng lên tu vị, mà nàng đã có thực lực Bát Phẩm thượng, nàng có kém một bước nữa là trở thành cường giả Cửu Phẩm tuyệt thế. Nàng tu hành muộn hơn ta, nhưng lại đi trước ta quá xa. Sư phụ nói không sai… Cùng nàng so, ta chính là một cái con người bình thường.

- Sư phụ ngươi có biết ngươi có thể cảm nhận được thực lực của người khác không?

Trương Thế Nhân hỏi.

- Không biết, ta chưa từng nói với bất cứ ai trong sơn môn.

- Cho nên sư phụ ngươi là thứ cặn bã, cặn bã a…

Trương Thế Nhân cười một tiếng, nói:

- Trong thiên hạ, cao thủ có tu vị trên Bát Phẩm đã ít càng thêm ít, nhưng tuyệt đối không chỉ có một Trầm Khuynh Phiến, đúng phải không. Mới vừa rồi ấy, ta xem lão già què còn mạnh hơn Trầm Khuynh Phiến nhiều, còn có cả bà chủ kia. Nếu thực sự đánh nhau, Trầm Khuynh Phiến chưa hẳn đã là đối thủ của họ. Thế nhưng có khả năng cảm nhận được thực lực của địch nhân thì trong thiên hạ này chỉ có một mình ngươi mà thôi. Một cái bản lĩnh lợi hại như vậy thì tại sao ngươi không cảm thấy đắc chí?

- Cái này thì tính toán là bản lĩnh gì? Biết trước nguy hiểm, sau đó chạy trốn để khỏi chết?

Giọng Mộc Tiểu Yêu khàn khàn:

- Trong mắt của ta, thực lực kém xa thì chẳng có gì hữu dụng.

Đại Khuyển ở bên cạnh xen mồm vào:

- Ta xem bản lĩnh này không tệ, ta lớn hơn ngươi hai mươi tuổi, tu hành nhiều hơn ngươi hai mươi năm, còn không phải thực lực không bằng ngươi? Nhưng những người theo ta tu hành đều đã chết hết sáu, bảy phần. Song ta không chết, bởi vì ta có cái mũi tốt, ta có thể ngửi thấy sát khí, cho nên ta vẫn còn sống rất tốt đó thôi.

- Ngươi so với nàng lớn hơn hai mươi tuổi?

Trương Thế Nhân kinh ngạc nói:

- Thật sự nhìn không ra!

Đại Khuyển bối rối, mặt đỏ lên:

- Mặt ta hơi… non.

Trương Thế Nhân không thể tin được nói ra:

- Ta vẫn cho rằng ngươi lớn hơn nàng ít nhất bốn mươi tuổi lận.

Đại Khuyển:

- …

Trương Thế Nhân nhìn thấy Mộc Tiểu Yêu nở nụ cười thì lập tức khuyên nhủ:

- Ba người chúng ta đã trả qua bao nhiêu sóng gió? Đừng luôn nghĩ đến chuyện không vui, bây giờ chúng ta phải đi đến kinh đô của Đại Nam là thành Thanh Long. Đến lúc đó, khi Tiểu Yêu tỷ nhà ta với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, phong hoa tuyệt đại vào thành Thanh Long thì cũng không biết có bao nhiêu cao thủ Cửu Phẩm sẽ quỳ dưới đầu gối của ngươi mà khẩn cầu ngươi thu hắn làm đồ đệ!

- Thối lắm!

Không biết từ lúc nào, lão già què xuất hiện ngay tại trước mặt bọn họ:

- Ngươi cho rằng cao thủ Cửu Phẩm là những bà dì bán thức ăn trên chợ hay sao? Tùy tùy tiện tiện là có một cao thủ Cửu Phẩm? Trên toàn bộ Đại Nam, cao thủ Cửu Phẩm thượng cũng chỉ có thể đến trên đầu ngón tay. Lại để cho cao thủ Cửu Phẩm quỳ xuống? Hoàng đế Đại Nam đều không thể ép họ làm thế.

Lão già què trợn mắt liếc nhìn Trương Thế Nhân, sau đó nhìn về Mộc Tiểu Yêu với ánh mắt ôn hòa hơn:

- Ngươi hãy suy nghĩ tí đi, con người của ta tuyển đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc, bằng không thì tại sao tuổi ta đã cao mà một đồ đệ đều không có thu? Bỏ lỡ cơ hội này thì ngươi có thể sẽ hối hận cả đời. Ta hỏi ngươi thêm lần nữa, rốt cuộc là ngươi có đồng ý hay không?

Mộc Tiểu Yêu nhìn Trương Thế Nhân, sau đó chân thành nói:

- Hắn đi chỗ nào thì ta đi chỗ đó. Hắn ở nơi nào thì ta ở nơi đó.

- Ngươi kiên quyết như vậy? Ta khuyên ngươi một lần cuối cùng, cũng nói rõ cho ngươi biết ta chính là một trong những người có tu vị Cửu Phẩm thượng ít ỏi trên thế giới này. Ngươi không nên cho rằng cao thủ Cửu Phẩm rất nhiều. Thế giới tuy lớn, nhưng người có thể tu luyện tới Cửu Phẩm đã ít càng thêm ít. Có phải ta xuất hiện quá mức đơn giản nên ngươi không tin ta? Hay là để ta thể hiện thực lực cho ngươi thấy? Ta cam đoan ngươi nhất định sẽ chấn động!

Mộc Tiểu Yêu lắc đầu:

- Ngươi không thu hắn thì ta không thể nào đồng ý thành đồ đệ của ngươi.

Lão già què nổi giận, hỏi:

- Ngươi biết bản thân mình làm sai cái gì ư? Coi như là Hoàng đế Đại Nam thì cũng không thể nào mơ tưởng đến việc để cho một cái cao thủ Cửu Phẩm quỳ xuống. Ngươi biết trên toàn bộ thiên hạ có mấy cái cao thủ Cửu Phẩm sao?

Một lần nữa Mộc Tiểu Yêu lại kẹp lấy hông của Trương Thế Nhân, không hề quay đầu lại mà đi về phía trước.

Bịch!

Vậy mà lão già què quỳ rạp xuống đất, bắt đầu khóc nức nở mà cầu tình:

- Ta van cầu ngươi có được hay không? Ngươi đồng ý làm đồ đệ của ta đi! Ta dập đầu trước mặt ngươi được không? Gặp một hạt giống tốt không hề dễ dàng mà. Sư phụ vô liêm sỉ trước kia của ngươi không nhìn ra tiềm chất của ngươi là do mắt chó của hắn nhìn sai rồi! Ngươi ở lại có được hay không? Ngươi… Ngươi lại đi… Ngươi lại đi thì ta liền tự mình làm thương mình cho ngươi xem!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.