Trương Thế Nhân tiến vào trong xe ngựa, tiện tay ném thanh Hoành Đao đang cầm về một bên, cầm tới túi rượu ở bên cạnh Mộc Tiểu Yêu, hung hăng ực một hớp. Ở ngoài xe, Đại Khuyển huy động roi ngựa, lại làm cho xe ngựa tăng tốc, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với đoàn xe Hải Dương Quán. Không thể không nói nếu như cùng đi với người của Hải Dương Quán, hay đi gần đoàn xe của Hải Dương Quán thì khi gặp được nguy hiểm ở dọc theo con đường này, việc ứng phó sẽ thong dong chút ít, dù sao thì ở bên kia có lão già què biến thái.
Mặc dù cái lão già què nè vẫn luôn không có triển lộ qua thực lực hơn người, nhưng Trương Thế Nhân vững tin một mình lão ta có thể bảo vệ toàn bộ người của Hải Dương Quán, tuyệt không phải là hạng người giá áo túi cơm. Phải biết đám cô nương Hải Dương Quán không chỉ xinh đẹp mà còn oanh oanh yến yến, số người muốn trêu hoa ghẹo nguyệt trong những năm qua chẳng lẽ còn ít?
Lão già què nếu như dốc hết sức ra mà bảo vệ họ, thì nhất định sẽ không có biểu hiện không chịu nổi như lần gặp Tinh Bộ Doanh của Hữu Kiêu Vệ trước đó.
- Hiện tại bọn họ chỉ có thể dùng người trong triều đình Đại Nam.
Trương Thế Nhân buông túi rượu, phát hiện trong lòng bàn tay mình có chút ẩm ướt.
- Nếu như ta phỏng đoán không sai, thành Gia Trang khẳng định đã xảy ra chuyện.
Thân thể Mộc Tiểu Yêu cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Trương Thế Nhân. Nàng thấy khóe mắt cái tên thiếu niên chưa bao giờ lộ ra thần sắc bi thương đã ướt át. Bộ dạng này của Trương Thế Nhân là bộ dạng mà Mộc Tiểu Yêu nhìn thấy lần đầu trong mười lăm năm qua.
- Có lẽ… Chỉ là suy đoán vô căn cứ của ngươi mà thôi.
Nàng chỉ có thể an ủi.
Trương Thế Nhân chậm rãi lắc đầu, tiếng nói có chút khàn khàn:
- Ngay cả ta cũng không biết thân thế của ta, cho nên người trong triều đình Đại Nam vận dụng sát thủ lợi hại như vậy thì khẳng định không thể nào là cùng một mạch với những người đuổi giết chúng ta trước kia. Hơn nữa triều đình Đại Nam từ trước đến nay đều đối ngoại với thái độ cao ngạo và cường thế, cũng không thể bởi vì một tên tiểu nhân vật như ta mà cấu kết gì với người nước khác. Cho nên khi bắt đầu phỏng đoán, nó lại trở nên đơn giản rất nhiều. Vừa rồi ta nói rồi, sở dĩ là người của triều đình giết ta, nhất định là có người không muốn ta tiến vào Kinh Võ Viện.
- Trên người của ta không có bí mật gì có thể làm cho bọn họ sợ, nếu như mà có, vậy thì rất dễ dàng nghĩ đến trên người Nguyễn Văn Dũng. Đêm hôm ấy trong thành Gia Trang có chết mấy người nọ, cũng đều là người do triều đình phái đi đấy. Sở dĩ muốn giết ta, là vì triều đình muốn điều tra bản án tham ô. Vì trốn tránh nên Nguyễn Văn Dũng đẩy tất cả tội vào trên người ta, ý đồ giết ta để rửa sạch chính mình, nhưng những người kia chết rồi, Nguyễn Văn Dũng cũng không thể nào bàn giao với triều đình.
- Ta bây giờ đang nghĩ Nguyễn Văn Dũng sẽ dùng biện pháp gì để che giấu chuyện này. Có quá nhiều người biết chuyện này, tất cả binh sĩ biên quân cũng biết… Nếu muốn giấu giếm… Trừ khi…
Hắn dừng một chút, không muốn nói tiếp.
- Trừ khi giết tất cả binh sĩ biên quân ở thành Gia Trang, sau đó lại lấy cớ là do chiến tranh? Mà ngươi là người duy nhất còn sống của biên quân thành Gia Trang, cho nên bên trong triều đình chắc chắn có người không muốn ngươi tiến vào đế đô. Nếu muốn che giấu một vụ án lớn như vậy, cũng không phải một cái nha môn trực thuộc Binh Bộ có thể làm được. Ta nói ngươi này, cái tên ngươi làm sao lại xui xẻo như vậy? Đạo gia ta nghe chuyện này mà chỉ có thể nói với ngươi một tiếng: Vô lượng con mẹ nó Thiên Tôn.
Lời này không phải do Mộc Tiểu Yêu nói, cũng không phải là Đại Khuyển. Mà là Hạng Thanh Ngưu.
Trương Thế Nhân khẽ giật mình, nhìn về phía tên đạo nhân béo đang vén rèm lên và tiến vào trong xe ngựa.
- Ngươi lên xe vào lúc nào?
Trương Thế Nhân hơi kinh ngạc, hỏi.
Hạng Thanh Ngưu vuốt vuốt cái mũi, đắc ý nói:
- Ta đã nói với ngươi rồi, ta là loại cao thủ rất cao, rất cao kia. Đừng nói một cỗ xe ngựa tàn tạ của ngươi, cả hai người ở bên cạnh ngươi cũng chỉ miễn cưỡng được xem là cao thủ hộ vệ mà thôi. Nếu ta muốn tiến vào các địa phương được bảo vệ nghiêm ngặt đệ nhất thiên hạ thì cũng không có người nào có thể ngăn được ta. Đương nhiên…
Hạng Thanh Ngưu ngồi xuống, không chút khách khí lấy ra một ít thức ăn từ trong lồng ngực:
- Hay là bởi vì bụng ta thật sự đói đến mức không chịu đựng được, thân thể lơ mơ nên không cưỡi được ngựa. Mặc dù ta là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng một khi bụng đói thì toàn thân sẽ phát run, cả người không có khí lực, thậm chí tay chân đều run rẩy, cái cảm giác này khó chịu vô cùng. Cho nên khi ta có cảm giác đói bụng, nhất định phải ăn cái gì. Cho nên… Ta không phải cố ý nghe trộm cái ngươi nói chuyện, mà là đến tìm ăn.
Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, lấy một ít gà rừng nướng đầy mỡ ở trong tay Hạng Thanh Ngưu, sau đó lấy hai cái bọc giấy nhỏ đưa cho hắn:
- Nếu về sau có cảm giác như vậy thì ngươi ăn hai khối này.
- Kẹo?
Hạng Thanh Ngưu mở ra bọc giấy, nhịn không được nhếch miệng:
- Ngươi có thể đừng nhỏ mọn như vậy chứ? Ta đưa ngươi đùi gà rừng thì sẽ đau lòng chết mất?
- Cái này có tác dụng.
Trương Thế Nhân chẳng muốn giải thích cái gì.
Hạng Thanh Ngưu liếc nhìn Trương Thế Nhân đầy hoài nghi. Vốn hắn không thích ăn kẹo vì nó sền sệt, nhưng bởi vì tay chân hắn bắt đầu run rẩy, trong nội tâm phát ra hoảng hốt càng ngày càng mãnh liệt, cho nên hắn lại không thể không cầm lên một thanh nhét vào miệng.
Hắn còn muốn tiếp tục ăn thì đã bị Trương Thế Nhân ngăn lại. Trương Thế Nhân gói bọc giấy kĩ lại, nhét vào trong ngực hắn.
- Đã đủ rồi, lập tức tĩnh tọa thì sẽ không sao.
Hạng Thanh Ngưu khẽ giật mình, kinh ngạc nói:
- Ngươi hiểu y đạo?
- Không hiểu, nhưng vừa mới biết rõ tật xấu của này của ngươi là chuyện gì đang xảy ra. Trước kia… Cực kỳ lâu trước kia ta cũng có tật xấu này, ăn mấy viên kẹo đường thì tốt rồi.
- Đây là cái bệnh gì?
- Ta cũng khó mà giải thích rõ ràng cho ngươi, đơn giản mà nói, ngươi có thể xem như dạ dày của ngươi thiếu kẹo đường.
Trương Thế Nhân chỉ chỉ Đại Khuyển ở ngoài xe, lại chỉ chỉ vào Mộc Tiểu Yêu, nói:
- Dạ dày của hắn thiếu thịt, dạ dày của nàng là thiếu rượu… Đây đều không phải là bệnh gì nặng, nhưng mắc phải thì thật khó chịu được.
Một lát sau, Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên có phát hiện đáng ngạc nhiên, cái bệnh trạng của căn bệnh hoảng hốt và đói vụng kia đã biến mất rồi, điều này làm cho hắn có mấy phần khâm phục Trương Thế Nhân, nhưng càng nhiều hơn là mừng rõ.
- Sau này không cần nhìn thấy cái gì thì đều nhét vào trong miệng, ngươi cứ mang theo một bao kẹo đường, muốn ăn thì bỏ một viên vào miệng là được.
Trương Thế Nhân thản nhiên nói.
- Ta phải cảm tạ ngươi như thế nào. Nếu không ở cuộc thi của Kinh Võ Viện, ta để ngươi thi đậu một cách dễ dàng?
- Đừng nói đến chuyện này… Nói cho ta biết những thích khách lúc nãy là người nào.
- Chuyện này… Là bí mật… Ai nha! Ngươi chớ cướp kẹo đường của ta, ta nói còn không được?
…
…
Bến đò Phong Lâm.
Đây là một cửa khẩu lớn cần phải đi qua khi đi từ Tương Thành đến đế đô Thanh Long, chúng ta phải ngồi thuyền từ cửa khẩu Phong Lâm, qua dòng sông Tương Thủy thì sẽ rời khỏi quận Thế Tây, tiến vào tỉnh Hà Đông. Sông Tương Thủy là một trong năm dòng sông nổi danh nhất của Đại Nam, cũng là một dòng sông lớn nhất của miền tây Đại Nam. Ở nơi hẹp nhất của dòng Tương Thủy cũng rộng đến mấy trăm trượng, mà cửa khẩu Phong Lâm là nơi có thủy vực và thủy lưu chảy nhẹ nhàng nhất, mỗi ngày đều có hơn mười con đò qua lại nơi đây.
Cạnh bến đò Phong Lâm là một mảnh bụi cỏ lau, thế nên hằng ngày cũng có không ít người thả câu nơi đây. Sông Tương Thủy có rất nhiều cá, nếu người câu có vận may tốt, một ngày cũng có thể câu được vài chục kí. Nghe nói ở thật lâu trước đây, có một ông lão từng câu được một con cá lớn dài mấy chục thước ở ngay mấy chục bước bên cạnh bến đò. Con cá kia có tên là Thiết Đầu, lực lượng lớn vô cùng, cũng không biết vì sao mà cắn câu, nhưng khi cắn câu thì nó đã kéo ông lão vào trong nước.
Cái loại cá Thiết Đầu này cũng rất có thú, có không ít người đi thuyền đã từng thấy loài cá lớn này lộ lưng ra mặt sông. Nếu như gặp được, tất nhiên muốn bỏ một cái đầu heo xuống sông, coi như là hiếu kính cho hà bá.
Chỉ là cái câu chuyện được truyền lại này đã truyền không biết bao nhiêu năm, mà loài cá lớn kia mới là có địa vị chủ đạo, về sau lại không biết vì sao chúng thay đổi hương vị. Thế nên phiên bản lưu hành nhất bây giờ, nói rằng vào năm đó, ông lão kia chỉ câu bằng một tay, dùng sức mạnh mạnh mẽ mà lôi con cá Thiết Đầu dài mấy chục thước kia ra khỏi dòng sông.
Con cá Thiết Đầu nọ hung hãn dị tường, miệng đầy răng sắc nhọn, muốn làm hung. Ông lão thò tay điểm ra một đám vòng sáng chính nghĩa bay về đầu con cá lớn, trong miệng hét lên một tiếng:
- Nghiệt súc! Còn không mau mau đền tội!
Sau đó con cá kia bắt đầu từ từ nhỏ dần, cuối cùng hóa thành hình người, bái phục ở dưới chân ông lão. Ông lão thấy bản tính của nó không ác, liền thu nó làm đệ tử, từ đó họ đi xa, không còn tung tích gì nữa.
Câu chuyện này truyền ra sinh động như thật, thế cho nên ven bờ có không ít trẻ con đến bờ sông vào mỗi ngày để dâng hương, hướng về phía đông mà dập đầu, hi vọng có một ngày ông lão kia cưỡi mây về gió đến đây, rồi thu bọn họ làm đồ đệ.
Truyền thuyết là truyền thuyết, không thể xem như thật.
Nhưng mấy ngày nay, ở ngoài bến đò này mười thước có một người đàn ông trung niên thả câu vào mỗi ngày. Người này đeo một cái mũ lớn rộng vành, mặc áo vải xám, mỗi ngày mang theo một cái sọt cá và một cái cần câu đến đây, ngồi xuống cả một ngày. Cũng không thấy rõ hằng ngày hắn câu được bao nhiêu con, nhưng hứng thú của hắn không hề giảm.
Một số người đưa đò bản địa có tính cẩn thận phát hiện từ khi ở bên cạnh bến đò có thêm người đàn ông trung niên câu cá này, phụ cận bến đò xuất hiện không ít người bày quầy hàng để bán. Điểm chung duy nhất của đám người này là họ đều có khuôn mặt xa lạ. Trong lúc vô tình còn có người phát hiện rằng ở một địa phương bí ẩn ở phía sau rừng có thật nhiều con chiến mã – thứ mà vốn rất khó gặp.
Người nam tử trung niên câu cá cũng không hề nói chuyện cùng với những người bán hàng, thỉnh thoảng sẽ có người đi qua khách khí nói mấy câu với hắn rồi vội vã rời đi. Cho nên người này làm cho người bản xứ chú ý, thế là có người tiến lên nói chuyện cùng người nọ, những người mạnh dạn này nhanh chóng nhận ra người nọ cũng cực hiền hòa, nói chuyện khách khí, có thể nghe ra khẩu âm của người Thanh Long. Loại khẩu âm được dân chúng xem là khuôn mẫu, từng chữ đều được đọc rõ ràng, cùng khẩu âm của dân chúng bản địa có khác nhau rất lớn.
Tướng mạo của người này rất bình thường, nếu là đi vào trong đám người thì tuyệt đối sẽ không khiến người khác chú ý. Người như vậy có lẽ ở chốn thành thị phồn hoa có thể gặp được mấy trăm vào mỗi ngày. Vóc người của hắn thuộc hàng trung đẳng, không mập không ốm, cũng không có chòm râu. Mặc dù hắn ngồi cả ngày ở nơi bến đò nhưng da hắn cũng không bị rám đen, sắc mặt của hắn tái nhợt như bị bệnh. Mày kiếm, mắt đen, cái mũi cao thẳng, bờ môi có vẻ mỏng manh, lúc còn trẻ hẳn là một tên tiểu tử đẹp trai.
Bất quá bây giờ bên trên khóe mắt đã có không ít nếp nhăn, hai đầu lông mày cũng luôn mang theo vẻ uể oải, tuy rằng có mị lực của nam nhân, nhưng lại lộ ra vẻ bình tĩnh và thong dong.
Mỗi ngày vào lúc giữa trưa, đều sẽ có người đưa cơm cho hắn. Đồ ăn cũng không xa xỉ, cũng chỉ là vài món rau xào bản địa, nhưng tất có một con cá, bất kể là chiên, xào hay nướng, hoặc là nấu canh.
Còn có rượu.
Những người đưa đò đều là những kẻ mê rượu, vì vậy họ có thể nhận ra hương rượu kia từ xa khi gió thổi qua. Bởi thế có người mặt dạn mày dày cầm theo một khối thịt khô, mặc kệ chê cười mà đi qua đó, muốn cùng uống rượu. Người nọ cũng không từ chối, luôn mỉm cười gật đầu, sau đó cùng ẩm rượu với ngư dân. Thế là theo thời gian trôi qua, người này có không ít bằng hữu ở bến đò Phong Lâm.
Nhưng mà có một điều làm cho mọi người chưa thấy đủ nghiền, đó là mỗi trưa ngư dân mang tới thức ăn thì chỉ có thể đổi được một bầu rượu loại một cân. Mười người uống cũng tốt, một người uống cũng được, uống xong bầu rượu ấy thì lại không được uống nữa. Cho dù ngư dân cầm rượu của chính mình đến mời thì người nọ cũng tuyệt không uống thêm.
Thế nên ngư dân bọn họ rốt cuộc đã đạt thành nhận thức chung… Đây là một cái người tốt, cũng là một quái nhân.
Vào giữa trưa ngày thứ sáu khi người này xuất hiện ở bến đò Phong Lâm, như thường lệ, người nhà của hắn mang đến thức ăn cùng một ít bầu rượu ngon. Đưa cơm là một chàng trai trẻ tuổi, mặt mày tuấn lãng, dáng người khôi ngô, tuy cũng là một thân áo vải, nhưng toàn thân được chỉn chu rất cẩn thận. Song chỉ có một điều không được hoàn mỹ, đó chính là mắt phải của chàng trai trẻ tuổi bị mù. Trên mặt hắn có một vết sẹo đi qua mắt phải, kéo thẳng tắp từ cái trán đến cái cằm.
Tất cả mọi người cảm thấy người này chính là con trai của người nam tử trung niên. Bởi vậy mọi người nói người trẻ tuổi này rất hiếu thuận, mỗi ngày đều sẽ mang cơm tới cho phụ thân đúng giờ.
Người nam tử trẻ tuổi đặt hộp cơm xuống, cúi đầu, thấp giọng nói mấy câu.
Nam tử trung niên câu cá khẽ gật đầu, sau đó khoát tay áo. Nam tử trẻ tuổi kia lập tức quay người đi. Hắn mới đi được vài bước thì đã bị người trung niên gọi lại.
Nam tử trung niên chỉ chỉ chiếc áo vải của chàng trai trẻ tuổi, giọng điệu bình thản nói ra:
- Thiên Bảo… Còn nhớ rõ ánh mắt của ngươi bị mù như thế nào sao?
Thân thể của người nam tử trẻ tuổi chấn động, trong ánh mắt không áp chế được nỗi sợ hãi:
- Hồi Trần phủ sứ, tỵ chức không dám quên.
Nam tử trung niên “ừ” một tiếng:
- Lần sau lại xuất hiện sơ suất cấp thấp như vậy, ta sẽ cắt đứt một con mắt khác của ngươi. Người có hai con mắt đều mù cũng chẳng có tác dụng, ta sẽ không giữ lại làm gì.
Người đàn ông được gọi là Thiên Bảo lập tức cúi người, đưa tay giấu kỹ một góc cẩm bào.
Cái cẩm bào này rất đẹp, màu đỏ sậm, mơ hồ có thể nhìn thấy được đường vân màu bạc.
Người trong quan trường của đế đô dù chỉ thấy một góc của cái cẩm bào này, cũng sẽ nhận ra được, sau đó sinh lòng sợ hãi.