Chinh Chiến

Chương 57: Phiền toái



Đi trên đường được mấy ngày, muốn khen cũng chẳng có gì mà khen. Ngày đó vị Trác tiên sinh kia nói không ít lời với Trương Thế Nhân, nhưng về sau chỉ mãi lo xem phong cảnh ven đường. Trương Thế Nhân hỏi hắn một câu thì hắn đáp một câu, hơn nữa thường thường là râu ông nọ cắm cằm bà kia, hỏi gì đáp nấy.

Sau cuộc hành trình mười mấy ngày, sự thay đổi lớn nhất là ở ba con tuấn mã Bắc Tàu, chúng đã dần dần giảm bớt kiêng kị với Trư Tiểu Hoa, tối thiểu nhất là dám sánh vai mà đi.

Không thể không nói đầu lợn rừng Trư Tiểu Hoa kia là một đầu lợn rừng rất có cá tính. Vào lúc đi được nửa tỉnh Hà Đông, khi đi ngang qua một cái thôn nhỏ, một con heo mẹ có mắt to và hai mí làm nó chú ý, vì vậy dù có nói thế nào thì đầu Trư Tiểu Hoa đã nổi lên sắc tâm này cũng không chịu đi tiếp. Nó không ngừng chạy đi chạy lại, đảo quanh cái thôn. Trác tiên sinh cũng chỉ đành chấp nhận bò xuống khỏi lưng của nó, ngồi xổm ở một bên xem con kiến leo cây. Như con ngựa thoát cương, Trư Tiểu Hoa lập tức xông vào cái chuồng heo kia, giằng co trọn vẹn gần nửa canh giờ.

Sau đó lợn ta trở về với cảm giác mỹ mãn, còn bọn người Trương Thế Nhân thì mặt đã đen như đáy nồi.

Sau khi trở về, chân cái con Trư Tiểu Hoa thoạt nhìn hùng tráng, khôi ngô và bá khí này có vẻ hơi run, nó lập tức nằm ở dưới bóng cây mà gáy “o… o…”. Trác tiên sinh kêu nhiều lần nhưng nó nhất quyết không chịu đứng dậy.

Trương Thế Nhân cố nén lắm nhưng cũng phải bật cười, nói:

- Cái tên gọi Trư Tiểu Hoa đúng là không có lấy sai, khắp nơi lưu tình, dọc theo con đường ngàn dặm từ đây về đế đô, sợ rằng nó còn phải “gặp” không biết bao nhiêu lần thế này. Nó cứ phong lưu một đường như vậy thì chẳng phải là con cháu đầy đàn?

Trác tiên sinh chăm chú giải thích:

- Thật ra… Ánh mắt của nó rất cao đấy. Thế nhưng mà ngươi cũng biết mà, có thế nào thì heo nhà cũng xinh đẹp hơn lợn rừng một chút… Đúng không?

Trương Thế Nhân có thể nói “không đúng” sao?

Trư Tiểu Hoa không chịu tiếp tục đi, bọn họ cũng chỉ có thể ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh.

Người nông dân là chủ của cái chuồng heo kia đi ra cửa, gặp ngay con lợn rừng to lớn đang nằm, sợ đến mức suýt nữa ngất đi. Vị Trác tiên sinh có địa vị cực cao của Nhãn Sở Đại Nam này ăn nói khép nép hơn nửa ngày với người nông dân ấy, rốt cuộc phải rút ra hai lượng bạc để đền bù tổn thất. Đến lúc đó người nông dân kia mới khôi phục lại tinh thần, cũng như không có ý định truy cứu việc Trư Tiểu Hoa tự tiện xông vào nhà dân và có hành động phi lễ đầy lưu manh với con heo nái nọ.

Trác tiên sinh mang ơn, nói cám ơn liên tục.

Trong lúc rảnh rỗi, Trương Thế Nhân tiến đến bên người Trác tiên sinh, thấp giọng hỏi:

- Trác tiên sinh, ta có thể hỏi ngài một vấn đề không?

- Hỏi đi.

Hiển nhiên vì đau lòng về số bạc đã mất đi, Trác tiên sinh không hăng hái lắm, trừng mắt nhìn về cái đầu lợn rừng đang nằm ngáy “o o” kia, sinh ra một bụng tức giận.

- Tu hành, đó rốt cuộc là chuyện gì?

Vấn đề này Trương Thế Nhân đã từng hỏi Đại Khuyển, cũng từng hỏi Mộc Tiểu Yêu, cũng đã hỏi qua lão già què, hỏi qua rất nhiều người. Nhưng bởi vì hắn không thể tu hành, cho nên mãi mà chẳng thể giải thích được sự huyền diệu của tu hành. Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn còn nhớ đến lời nói của Mộc Tiểu Yêu: “Tu hành sẽ rất đau. Mỗi một lần tu vị tăng lên một cảnh giới, thân thể sẽ phải tiếp nhận một lần rèn luyện.”

Trác tiên sinh liếc nhìn Trương Thế Nhân, hỏi:

- Vì cái gì mà ngươi có hiếu kỳ lớn như vậy với tu hành?

Hắn đưa tay đặt ở trên cổ Trương Thế Nhân, sau một lát thì buông lỏng tay ra, nói:

- Chẳng lẽ chưa ai từng nói với ngươi rằng thể chất của ngươi căn bản không thể nào tu hành? Lại nói tiếp, trong thiên hạ, tư chất của phần lớn người đều là bình thường, người có thể tu hành là trong trăm không có một. Mà ở trong đám người có thể tu hành, cả đời dù nỗ lực thế nào cũng không thể vượt qua tu vị Tam phẩn lại chiếm bảy, tám phần mười. Thể chất của ngươi… xác thực rất kỳ lạ.

- Một trăm hai mươi tám huyệt vị chỉ mở ra được một huyệt phải không.

Trương Thế Nhân không có chút nào phật ý vì sự thật này, hắn trải qua loại đả kích này nhiều lắm rồi.

- Không, là mở hai huyệt.

Trác tiên sinh nói với giọng chân thật:

- Ngươi nhìn thấy người nông dân vừa rồi chứ hả? Dựa theo đạo lý mà nói, luận thể chất, thể chất của hắn cũng tốt hơn ngươi một chút. Bách tính bình thường đều mở ít nhất ba huyệt. Một trăm hai mươi tám huyệt vị chỉ mở ra hai huyệt, ngươi là người mà cả cuộc đời ta chẳng thấy bao nhiêu.

- Hai huyệt?

Trương Thế Nhân khẽ giật mình, trong nội tâm lập tức dâng lên một hồi gợn sóng. Sắc mặt của hắn biến ảo không ngừng, trong nội tâm cảm thấy phức tạp mà khó có thể hình dung. Hắn cũng không biết mình nên cao hứng, hay là nên tiếp tục tự ti. Trước khi rời khỏi thành Gia Trang, hắn dốt đặc cán mai. Sau đó cũng không biết nam tử áo xanh dùng cái thủ đoạn gì mà lặng yên không một tiếng động đả thông một huyệt cho hắn.

Nhưng mà Trương Thế Nhân cũng biết, thông một huyệt cùng thông hai huyệt cơ hồ không có gì khác nhau.

Hắn không có ý định đem chuyện trước kia hắn chỉ thông một huyệt nói cho Trác tiên sinh. Hắn suy nghĩ một chốc, hỏi:

- Ta muốn biết cường giả Cửu Phẩm mạnh như thế nào.

Trác tiên sinh trầm ngâm trong một lát, rồi nói:

- Ngươi cũng biết tại sao Thanh Nhạc Sơn trở thành nơi nổi tiếng trong thiên hạ chứ? Cũng biết vì sao Nhất Khí Quan là đầu tàu Đạo tông chính thống của thiên hạ?

- Bởi vì bên trong Nhất Khí Quan có Tiêu chân nhân.

Trương Thế Nhân trả lời.

Trác tiên sinh lắc đầu, nói:

- Có chuyện mà có rất ít người biết, đó chính là Thanh Nhạc Sơn nổi danh từ trước, rồi sau đó mới có Nhất Khí Quan nổi tiếng thiên hạ. Sở dĩ Nhất Khí Quan lựa chọn xây dựng ở Thanh Nhạc Sơn, sở dĩ Hoàng đế bệ hạ sẽ phong Tiêu chân nhân là quốc sư, ở trong đó có rất nhiều bí mật, ta cũng không có biết rõ tất cả. Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, chính là… Tiêu chân nhân có một người sư đệ, nghe nói người này kinh tài tuyệt diễm, ở lúc còn rất trẻ đã đạt tới cảnh giới Cửu Phẩm. Có một lần hắn cùng Tiêu chân nhân đi qua Thanh Nhạc Sơn, hai người họ nhìn thấy vách đá nơi đây có một tảng đá bóng loáng do tự nhiên hình thành, nhìn thấy nó lớn chừng ba, bốn trượng như một khối gương đồng được dựng đứng ở vách đá vậy, cũng thấy được ở dưới tảng đá lớn kia là vực sâu vạn trượng. Người sư đệ của Tiêu chân nhân chỉ vào tảng đá lớn kia, nói: “Cảnh sắc bao la, hùng vĩ như vậy thì sao có thể không lưu lại vài chữ làm lưu niệm?”.

- Vì vậy, hắn phi thân nhảy lên vách đá, dùng nắm tay phải làm bút, viết lên bảychữ có khí thế bàng bạc lên trên tảng đá nọ. Chữ như long xà, sâu vào ba phân. Khi đương kim bệ hạ biết rõ chuyện này, ngài mới hạ chỉ cho xây dựng Nhất Khí Quan ở Thanh Nhạc Sơn, dùng Nhất Khí Quan làm Đạo tông chính thống của thiên hạ, Tiêu chân nhân là người đứng đầu Đạo tông, lãnh tụ giang hồ.

- Chữ gì?

- Đạo Tông đang đứng ở nơi này.

“Dùng da thịt làm bút, xem tảng đá lớn là giấy, viết lên vách đá vạn trượng bảy chữ to.” - Trong đầu Trương Thế Nhân không nhịn được tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy, nhất thời tâm trí cũng hướng về xa xăm.

- Tu hành đến Cửu Phẩm, binh khí mạnh nhất thiên hạ cũng không bằng bản thân của chính mình.

Trác tiên sinh duỗi ra một ngón tay, chém chém mấy đường rồi nói ra:

- Lấy ngón tay làm đao thì cũng có thể cắt đứng kim loại cứng rắn.





Đến cùng là vì sao phải làm ra thay đổi?

Trương Thế Nhân cưỡi ngựa đi đường, lòng vẫn luôn cân nhắc vấn đề này. Mười lăm năm qua, Khí Hải của hắn không hề thông, hay dùng một lời khác để nói, thì chính là hắn căn bản không có Khí Hải. Một trăm hai mươi tám huyệt vị như thùng rỗng kêu to, nếu như dựa theo lẽ thường, mặc dù hắn không chết, cũng bất quá là một người thực vật nằm yên ở trên giường mà thôi.

Vào lúc ra khỏi thành Gia Trang hắn đã mở một huyệt, đi hai tháng thì lại mở thêm một huyệt.

Sau này có thể một mực thông suốt như vậy hay không?

Nếu như là có, vậy thì hắn phải đợi bao lâu mới có thể đả thông ba mươi sáu huyệt? Phải biết chỉ có ngưởi đả thông ít nhất ba mươi sáu huyệt thì mới có khả năng cảm thụ loại khí tinh khiết nhất trong trời đất. Nhờ vậy mà mới có thể chuyển hóa loại khí này thành kình khí ẩn chứa trong Khí Hải, sau đó lại dung nhập kình khí vào thân thể, rồi mới có thể làm cho thân thể trở nên đặc biệt cường đại. Đây chính con đường tu hành sơ khai. Nhưng nếu như dựa theo tốc độ thông một huyệt trong hai tháng, đả thông ba mươi sáu huyệt phải cần thời gian ít nhất là sáu năm.

Cho dù là sau sáu năm đả thông được ba mươi sáu huyệt, thì đây cũng chỉ miễn cưỡng được xem là có năng lực tu hành mà thôi.

Tu hành đến Cửu Phẩm thậm chí có thể làm sụp núi.

Cho nên khát vọng tu hành, khát vọng trở nên càng mạnh mẽ hơn của Trương Thế Nhân không bao giờ thôi bùng cháy.

Kiếp trước cũng tốt, kiếp này cũng thế, người không có thực lực, một là sẽ bị loại bỏ, hai là trở thành bia đỡ đạn cho xã hội. Sở dĩ có cái lời nói này, cũng là bởi vì những người có thực lực sẽ luôn giẫm lên trên đỉnh đầu của những người bình thường.

Đang cưỡi Trư Tiểu Hoa, Trác tiên sinh nhìn nhìn mặt Trương Thế Nhân, rồi cúi đầu xuống trầm tư, khẽ lắc đầu, trong lòng nói hai chữ: “Đáng tiếc”. Hắn biết rõ thân thể của Trương Thế Nhân quá quái dị, rõ ràng là một cái thể chất mắc nhiều bệnh, gặp nhiều tai, nhưng hết lần này đến lần khác, thiếu niên này lại mạnh khỏe và cường tráng hơn xa những người bình thường. Hơn nữa… hắn nghe Đại Khuyển nói qua rằng ở nửa đường, Trương Thế Nhân cũng từng giết một cao thủ có tu vị Tứ Phẩm. Nếu như chuyện này truyền vào giang hồ, e rằng ngay lập tức sẽ gây nên sóng to gió lớn.

Phải biết điều đó không giống với chuyện một người tu hành giết chết một cường giả Tứ Phẩm, mà chuyện này lại mang lại kinh ngạc giống với việc một đứa bé ba tuổi đánh vỡ sọ não của một người nam tử trưởng thành.

- Sau khi đến đế đô, ta có thể giúp ngươi một cái nhân tình. Nếu Kinh Võ Viện không thu ngươi, ta sẽ dùng hết sức đưa ngươi đi thành Ung Châu.

Hắn cười cười, nói:

- Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến thế mà thôi.

Trương Thế Nhân ngơ ngẩn, lập tức ôm quyền, thi lễ một cái:

- Đại ân ấy không lời nào có thể cảm tạ hết.

Nội thành Nam Cương Đại Nam, ở trong quận Ung Châu có Đại tướng quân La Diệu, người cũng không thể tu hành, nhưng cảnh giới luyện thể của hắn cũng đạt tới Cửu Phẩm. Ở Đại Nam, thậm chí có lẽ ở trong toàn bộ thiên hạ, hắn là người duy nhất có thể dùng thân xác phàm nhân đạt tới cảnh giới này.

Tuy rằng ở thế gian không có nhận thức về cảnh giới phía trên Cửu Phẩm, nhưng ai cũng không dám phủ nhận rằng sẽ không có cao thủ có được thực lực như vậy tồn tại. Do đó cũng có nhiều người cho rằng La Diệu có khả năng đạt tới cảnh giới siêu việt Cửu Phẩm.

Đối với một cái thể chất quái dị như của Trương Thế Nhân, Trác Bố Y chỉ có thể suy đoán rằng có lẽ Trương Thế Nhân cũng là một loại người như La Diệu, dẫu cho cái khả năng này là cực kỳ bé nhỏ.

- Bất quá, nếu muốn kiến công lập nghiệp, vẫn nên đi bến biên giới phía tây bắc của Đại Nam. Dùng phản ứng cùng dòng suy nghĩ của ngươi thì không lo không thể thượng vị.

Hắn nhìn Trương Thế Nhân, chỉ dẫn một con đường khác.

Trương Thế Nhân cười nói:

- Thiên hạ Đại Nam, người xuất thân thấp hèn thông minh hơn một kẻ như ta chỉ sợ có quá nhiều. Thế nhưng Đại Nam lập quốc được trăm năm, người xuất thân thấp hèn có thể nổi tiếng lại có mấy người? Sở dĩ La Diệu có thành tựu như hiện tại, còn không phải là do hắn từng là người che dù cho Hoàng đế. Nếu không có cái cơ duyên này, rất có thể hiện tại hắn chỉ là một tên tiều phu trong núi sâu, sống qua ngày với sự nghèo khổ.

Vào một lần Hoàng đế Đại Nam đời trước đi tuần ở biên giới tây bắc, Hoàng đế tình cờ gặp phải một con trâu điên đang phóng trên đường. Chẳng biết vì sao mà con trâu cày hiền lành kia lại nổi điên, đâm thẳng một đường về phía Hoàng đế, làm không ít người bị thương. Hoàng đế vừa định hạ lệnh cho thị vệ giết chết con trâu điên nọ và cả hộ dân nuôi dưỡng nó, nhưng ngày chưa mở miệng thì đã thấy một tên tiều phu còn trẻ vứt bỏ củi khô đang cõng sau lưng, nhanh chóng lao tới. Người tiều phu ngăn đón ngay trước mặt con trâu điên, hai tay nắm sừng trâu, dựa vào hai cánh tay mạnh mẽ mà đẩy lùi con trâu điên, lại dùng một quyền đập nát cái đầu trâu.

Về sau thiếu niên này trở thành người che dù cho Hoàng đế. Hắn ngủ đông, ẩn nhẫn mấy năm, cuối cùng ở thời điểm bình định quận Tiều Cá ở đông bắc tỏa ra hào quang rực rỡ. Sau đó hắn được Hoàng đế đặc cách phong là Trung Tướng Ngũ phẩm. Từ đó hắn hát vang tiến mạnh, đánh nhiều thắng nhiều, không ai có thể ngăn cản bước tiến của hắn.

Người thiếu niên tiều phu này chính là La Diệu.

Khi mới mười lăm tuổi, La Diệu có thể dùng một quyền đập chết trâu điên, Trương Thế Nhân cũng mười lăm tuổi, càng không thể nghi ngờ rằng Trương Thế Nhân cũng có thực lực này. Thậm chí hắn có vô số cái biện pháp giết con trâu điên kia, nhưng hắn lại không có khả năng dùng sức mạnh thuần túy của cơ thể mà liều mạng.

Cho nên La Diệu là La Diệu, La Diệu độc nhất vô nhị.





Đế đô.

Thái Cực Điện.

Thượng Thư Binh Bộ Ngu Đông Lai bước nhanh vào trước cửa Ngự Thư Phòng, Tô Phi Tiến đợi ở đó từ trước vội vàng hành lễ, nói:

- Bệ hạ đang chờ ngài, bệ hạ cũng dặn dò rồi, sau khi ngài tới thì cứ trực tiếp đi vào. Nô tài một mực đang đứng chờ đại nhân tới.

Nói xong câu này thì hắn nhẹ giọng nói:

- Hôm nay nội tâm bệ hạ không thoải mái, đại nhân nên cẩn trọng.

Ngu Đông Lai hạ thấp giọng, nói:

- Đa tạ.

Sau đó hắn sửa lại quan phục đang mặc trên người một chút, khom người tiến vào Ngự Thư Phòng. Hắn cúi đầu đi vào phòng, trong lòng tự hỏi không biết ngoài hắn ra thì trong phòng còn có người khác hay không.

Vừa bước vào cửa, hắn lặng lẽ nhìn lướt qua, liền phát hiện có hai người đang ngồi trên ghế, thế là nội tâm của hắn hơi an tâm một ít.

Nếu như bệ hạ tức giận mà triệu kiến mỗi hắn, vậy thì đó là phiền toái không nhỏ rồi.

- Thần, Ngu Đông Lai khấu kiến bệ hạ!

Hắn nhẹ đẩy nhẹ quan phục tới, quỳ xuống, theo đúng quy củ.

Hắn quỳ đợi trong chốc lát nhưng lại không thấy Hoàng đế nói chuyện. Vì vậy nên trong lòng hắn căng thẳng, trong đầu nhanh chóng tính toán, suy nghĩ lại xem mấy ngày nay có phải hắn đã làm sai chuyện gì không.

Lạch cạch.

Còn không đợi hắn suy nghĩ thấu đáo, một cái tấu chương từ trên bàn của Hoàng đế bay ra, rơi ở trước mặt hắn, dọa hắn suýt nữa nhảy lên.

- Tự xem!

Thanh âm của Hoàng đế lộ ra một cỗ thất vọng cùng phẫn nộ, dẫu có áp chế, nhưng cũng đầy đủ làm người ta kinh ngạc và thấy lạnh mình.

Ngu Đông Lai thận trọng nhặt lên cái tấu chương kia, mở ra. Mới nhìn mấy lần thì đã thất kinh! Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, chỉ trong nháy mắt mà mồ hôi sau lưng đã làm quần áo ướt đẫm. Hắn chỉ dám liếc nhìn Hoàng đế một cái rồi lập tức dập đầu xuống nền đá xanh trên mặt đất.

Đầu hắn đè quá thấp cho nên bờ mông vểnh lên tương đối cao, nhìn qua thì tư thế này có chút buồn cười.

- Thần vô năng, xin bệ hạ trách phạt!

- Trách phạt?

Hoàng đế lạnh lùng mà hỏi:

- Nếu Trẫm hái chiếc mũ quan sáu cạnh trên đầu ngươi thì ngươi có bằng lòng hay không? Trẫm giao Binh Bộ cho ngươi, ngươi lại cùng người dưới quyền lừa dối Trẫm. Trẫm ký thác kỳ vọng vào Nguyễn Văn Dũng, hắn lại làm cho Trẫm thất vọng cực độ!

Ngu Đông Lai sợ đến mức run run, hắn nằm rạp trên mặt đất mà không dám nói gì.

Trong lòng hắn nhịn không được thở dài một tiếng: “Lần tham gia giấu giếm chuyện xảy ra thành Gia Trang này… thật sự phiền toái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.