Sân nhỏ nơi chỗ ở của đại nội thị vệ chiếm diện tích rất lớn, cơ hồ là chiếm đi một phần sáu diện tích của Thái Cực Điện. Đây là một cái sân nhỏ đơn độc, hàng xóm ở bên cạnh là Đông cung của Thái tử. Đương kim Hoàng đế đang độ tuổi còn xuân, còn không có lập Thái tử, cho nên Đông cung còn vắng hoe. Chỗ ở của đại nội thị vệ chia làm hai bộ phận, phía trước là nơi làm việc của đại nội thị vệ, đằng sau là chốn của Nhãn Sở. Chốn làm việc của Nhãn Sỡ không có bảng hiệu, người không biết chuyện căn bản nhìn không ra chỗ bất đồng so với cái sân nhỏ phía trước.
Mà không phải người biết nội tình thì cũng không nhìn ra được chiếc áo Phi Ngư của đại nội thị vệ và chiếc áo Phi Ngư của Nhãn Sở khác nhau chỗ nào.
Ở hậu viện có một cánh rừng nhỏ, bắt mắt nhất là một khối đá to có khắc hai chữ “Vạn Sinh” được vận từ Giang Nam tới, hao phí tiền của đến độ có thể trang bị vũ khí tận răng cho hai nghìn người lính. Vốn khối đá này nên đặt ở Ngự Hoa Viên, nhưng tiên đế không thích hình dạng của tảng đá này, cho nên đã chuyển nó sang hậu viện của đại nội thị vệ.
Hình dáng của tảng đá kia sở dĩ làm người chú ý là bởi vì có hai cái điểm đặc biệt. Thứ nhất là nó có tạo hình kỳ lạ, từ xa lại nhìn lại thì thấy giống như một pho tượng trâu rừng. Thứ hai là ở trên đỉnh đầu tảng đá này thường xuyên có một con Hải Đông Thanh lớn có toàn thân màu trắng đậu.
Vũ trùng xếp hạng thứ ba nghìn sáu trăm, thần kì và xinh đẹp: Hải Đông Thanh.
Con Hải Đông Thanh này là ở thời điểm Hoàng đế Đại Nam Dương Định Thiên gặp gỡ Thiên vương Thiên Thuận Thiên An Hảo ở tây bắc, Thiên An Hảo tặng cho Dương Định Thiên làm lễ gặp mặt. Sau lần gặp cùng Thiên An Hảo, Hoàng đế Đại Nam từng nói rằng mình đi một chuyến mà có hai cái thu hoạch. Đệ nhất là việc khai mở mậu dịch ở thành Gia Trang, làm cho người dân Đại Nam cùng mục dân Thiên Thuận có thể trao đổi, mua bán với nhau. Thứ hai là chỉ làm vũ trùng thần kì và đẹp mắt Hải Đông Thanh.
Con Hải Đông Thanh này cao cỡ nửa người, khi cánh giương hết mức thì lớn đến kinh người. Nó có thể mang một con bò trưởng thành lên không trung một cách dễ dàng, đồng thời sự hung ác của nó cũng làm lòng người sợ hãi.
Chỉ đáng tiếc, Hoàng đế Đại Nam tuy ưa thích con Hải Đông Thanh này, nhưng không có thường xuyên đến xem nó. Nếu như con ác điểu này không phải là do Đế quốc Thiên Thuận đau lòng tặng hắn, mà là được con dân Đại Nam kính hiến thì chỉ sợ đãi ngộ của nó sẽ không giống như bây giờ.
Thế nên nó vẫn luôn do Hầu Văn Cực nuôi.
Nuôi Hải Đông Thanh và huấn luyện Hải Đông Thanh thì tất nhiên công việc thứ hai càng khó khăn, và cái người huấn luyện cũng phải chịu nhiều khó khăn hơn. Tuy rằng ai cũng muốn có được một con ác điểu có thể tiêu diệt sói hoang, chó ngao, nhưng cũng không có mấy người có thể có được một con.
Hầu Văn Cực huấn luyện xong cho con Hải Đông Thanh này thì không thể không nói hắn quả thực phí một phen tâm huyết.
Sự vụ ở Nhãn Sở được phân công chi tiết và tinh tế, Hầu Văn Cực cũng không cần quan tâm mọi chuyện. Cho nên thường thường hắn mang nó đi ra ngoài huấn luyện qua việc săn bắn, mà một lần đi cũng ít nhất ba, năm ngày.
Trong lúc rảnh rỗi, Hầu Văn Cực cũng ưa thích thả một ít dê rừng, thỏ rừng… ở trong hậu viện Nhãn Sở để con Hải Đông Thanh được Hoàng đế ban tên Trung Khuyển kia bắt và giết.
Một con Hải Đông Thanh lại bị ban cho cái tên Trung Khuyển, cái hàm ý ẩn trong đó không cần nói cũng biết.
Chỉ là cái con Hải Đông Thanh này có tính tình cao ngạo, những con mồi như dê rừng, thỏ rừng… được Hầu Văn Cực thả vào thì nó đều không để vào mắt.
Tuy nhiên, khi Trác Bố Y mang theo Trư Tiểu Hoa đi vào hậu viện Nhãn Sở, con Hải Đông Thanh này lập tức phấn chấn. Nếu không phải Hầu Văn Cực ngăn cản nó, e rằng nó thật sự dám đến một trận ác đấu với Trư Tiểu Hoa. Ngay cả Trư Tiểu Hoa, một con lợn rừng đi thẳng hơn nghìn dặm đến đế đô, dù thất hồn lạc phách, nhưng khi nhìn thấy con Hải Đông Thanh kia thì tinh thần cũng tỉnh táo lại. Hai con này đều là cường giả trong giới tự nhiên, thế nên ai cũng không xem ai vừa mắt.
Nhưng rất hiển nhiên, nếu quả thật muốn đánh một trận mà nói, Trư Tiểu Hoa tất nhiên sẽ chịu thiệt nhiều hơn.
- Con lợn này không sai.
Khi Hầu Văn Cực nhìn thấy Trư Tiểu Hoa thì khó tránh khỏi sững sờ, lập tức cười một tiếng, nói:
- Một đầu lợn rừng lớn như vậy xem chừng cũng là vua của một mảnh rừng. Ngươi lại cứ không không dẫn nó tới đế đô, không sợ làm hư mất nhuệ khí và dã tính của nó?
Trác Bố Y đi tới, dừng lại ở bên người Hầu Văn Cực, chỉ chỉ khu rừng nhỏ ở cách đó không xa, nói với Trư Tiểu Hoa:
- Núi đá là địa bàn của con chim kia, rừng cây sẽ là địa bàn của ngươi. Tuy nó không lớn nhưng cũng đủ để ngươi sống được. Không lâu nữa ta sẽ tấu xin bệ hạ cho ngươi tiến vào trong Ngự Thú Uyển, đến đó thì ngươi chính là bá vương.
Hắn nói rất chăm chú, thật giống như Trư Tiểu Hoa có thể nghe hiểu được.
Trên thực tế, Trư Tiểu Hoa quả thật có chút buồn bực rên “hừ hừ” vài tiếng, sau đó đi thẳng vào bên trong mảnh rừng có phạm vi khoảng một trăm thước mà nằm xuống, ngã đầu nằm ngủ.
- Ra kinh một chuyến còn có thu hoạch nào không?
Hầu Văn Cực hỏi.
Trác Bố Y hướng về phía Trư Tiểu Hoa mà chép miệng.
Hầu Văn Cực niềm nở cười to.
- Thiếu niên kia được an bài ở phủ tiếp sứ?
Hắn lại hỏi.
Trác Bố Y lắc đầu, nói:
- Không, hắn còn phải đợi mấy người bằng hữu của hắn, hắn định cùng vào thành với họ. Hiện tại hắn vẫn còn ở trong một cái trấn ngoài thành, xem chừng ba, năm ngày nữa sẽ đến. Ta để lại một cái lệnh bài Nhãn Sở cho hắn, hẳn là khi hắn vào thành thì cũng sẽ không có việc gì gây khó khăn cho hắn được.
Hắn dừng lại một chút, nhìn về phía Hầu Văn Cực, nói:
- Cao Thiên Bảo chết rồi, để lại một cái vị trí Thiên Hộ bị trống, ta muốn tiến cử một người vào chức vị này.
- Được.
Hầu Văn Cực gật nhẹ đầu, thậm chí cũng không hỏi người này là ai.
- Là nghĩa muội của ta, một loại người khó gặp như ta.
Trác Bố Y nói thật.
- Một nữ nhân, một con lợn.
Hầu Văn Cực cười ra tiếng, nói:
- Một chuyến này của ngươi có thu hoạch không nhỏ.
- Không chỉ thế…
Trác Bố Y nhìn con Hải Đông Thanh đang đậu ở trên tảng đá nọ, nói:
- Tên tiểu trinh sát của biên quân thành Gia Trang là một người tài có thể bồi dưỡng. Cho nên ta để lại một mối quan hệ không sai với hắn. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng một năm hắn có thể vụt sáng, trong vòng ba năm thì có thể miễn cưỡng tiến dần từng bước. Trong vòng năm năm là có thể vào triều… Nhãn Sở của chúng ta hình như đang thiếu một minh hữu trong triều đình.
- Từ trước tới nay Nhãn Sỡ không cần làm minh hữu với các triều thần.
Hầu Văn Cực quay đầu nhìn về phía Trác Bố Y, nghiêm nghị nói:
- Bởi vì bệ hạ không cho phép.
- Ta biết.
Ánh mắt Trác Bố Y có chút chớp động:
- Nhưng người này… quả thật có chút ý tứ. Mười năm về sau… có thể hắn là La Diệu thứ hai.
Sắc mặt Hầu Văn Cực hơi đổi một chút, sau đó gật nhẹ đầu, nói ra:
- Ta đây đã rõ, ta nhất định sẽ nhắc nhở bệ hạ về việc tên tiểu tốt biên quân kia đã đến đế đô rồi. Ngươi nói cho tiểu tử kia, lại bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng… Chỉ cần có thể diện thánh, nếu thật sự không phải phế vật, cuối cùng nhất định sẽ có tiền đồ tốt. Bây giờ chúng ta đẩy hắn đi lên, mặc kệ ngày sau hắn bò rất cao hay là ngã chết thì đều có chỗ tốt.
Trác Bố Y gật đầu, không nói.
…
…
Binh Bộ.
Cũng không biết là vì sao mà từ khi Thượng Thư Binh Bộ Ngu Đông Lai bị giáng xuống làm Thị Lang, vị này nhìn như bị phạt những vẫn là đại nhân vật có vị trí rất nặng liền ưa thích giam mình ở trong thư phòng của Binh Bộ. Vô luận ngày sáng hay đêm tối, bức màn màu đen trong thư phòng đều được thả xuống.
Cho nên bất kể là ai, khi đi vào gian thư phòng này đều sẽ sinh ra một cảm giác đè nén.
Tự tay đưa ra ngoài bảy cái đầu người, mấy ngày nay Ngu Đông Lai càng trở nên ít nói, dù ngày bình thường thì vẻ mặt đều là âm trầm. Đám quan chức Binh Bộ, từ lão nhân hay chỉ là người trẻ tuổi mới được bổ sung vào đều không dám cười ở trước mặt Ngu Đông Lai. Ai cũng cảm thấy lần này vị Ngu đại nhân này thật sự không vui, nhưng lại không biết hắn đang làm bộ mà thôi.
Dù sao việc đưa ra ngoài bảy cái đầu người đã đắc tội với không ít người. Tuy rằng Ngu Đông Lai không sợ, nhưng hắn cũng không muốn trêu chọc phiền toái không cần phải có. Điều này cũng dễ hiểu thôi, ở sau bảy cái kẻ đen đủi kia ai mà không có bối cảnh sau lưng? Xin nhờ, họ là quan lại ở đế đô đấy, không có bối cảnh hay chỗ dựa thì leo lên tới tận đây được sao?
Nhìn xem mấy tờ giấy trên mặt bàn, Ngu Đông Lai khẽ nhíu chân mày.
Mấy tờ giấy này rõ ràng viết những chuyện tình Trương Thế Nhân đã làm trong ba năm ở thành Gia Trang. Tuy nó không toàn diện, nhưng cách xa nhau vạn dặm lại có thể tra ra cẩn thận như vậy cũng rất không dễ dàng rồi.
- Chim Ưng.
Ngu Đông Lai nhẹ giọng gọi một tiếng.
Vẫn luôn đứng cung kính ở trước mặt hắn cách đó không xa, nam tử mặc áo đen lập tức lên tiếng:
- Đại nhân có dặn dò gì?
Đó là một nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người rất cao, đặc điểm dễ nhận dạng nhất là gầy, tuy hắn khoác lên người một cái áo choàng màu đen rộng thùng thình, nhưng không chút nào để cho người ta nhìn thấy hắn đầy đặn hơn một ít. Chính bởi vì hắn quá gầy mà chiếc áo choàng lại quá rộng, cho nên thoạt nhìn thì bộ dáng ấy có chút buồn cười. Thật giống như một tấm vải rộng được treo trên một cây trúc khô.
Người này có thân thể gầy, mặt hắn lại càng gầy.
Bởi vì xương gò má nhô ra khiến hai má trầm xuống, cho nên thoáng nhìn thì đôi mắt của hắn cũng có xu hướng lồi ra phía ngoài, giống hệt như mắt cá, hơn nữa là ánh mắt của một con cá chết.
Hắn không phải một con cá chết, hắn là thủ hạ của Ngu Đông Lai, thậm chí là một thanh đao tốt trên tay Ngu Đông Lai.
Ngu Đông Lai cầm lên trang giấy trên bàn, đưa cho Chim Ưng, nói:
- Ngươi phải tự mình nhìn chằm chằm vào người thiếu niên này, tuyệt đối không cho hắn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn ở đế đô.
- Thế nhưng mà… Người này cùng những người của Binh Bộ chúng ta chết ở thành Gia Trang hình như không thể thoát quan hệ.
Trong giọng nói của Chim Ưng lộ ra chút không vui.
- Mặc kệ những chuyện kia… Bệ hạ đã ghi tên gọi của thiếu niên này vào Tập Lưu Tài. Tuy mười người xuất thân thấp hèn như hắn được bệ hạ ghi vào Tập Lưu Tài thì có chín người đắm chìm vào hồ nước như tảng đá, rồi không còn xuất hiện nữa. Nhưng bây giờ chúng ta không động được, ai cũng không biết ngày nào bệ hạ hào hứng, rồi triệu kiến tên tiểu nhân vật tầm thường này.
- Đợi một chút.
Ngu Đông Lai trầm mặc một hồi, nói:
- Nếu như trong vòng một năm hắn không thể để cho bệ hạ còn nhớ đến hắn, vậy thì chỉ có thể là do chính hắn không có bản lĩnh. Đế đô quá lớn… Chết một tên tiểu nhân vật cá biệt thì có thể lật nên sóng gió gì?
- Tỵ chức đã minh bạch.
Chim Ưng lên tiếng cười lạnh, nói:
- Ta sẽ cố hết sức làm cho chính mình nhịn thêm một chút.
- Trác Bố Y đã trở về, còn mang về một nữ nhân. Từ trước hắn là người không bị ảnh hưởng bởi nữ sắc, cho nên nữ nhân này chắc chắn có cái chỗ nào đó xuất chúng. Ngươi cũng phái người nhìn chằm chằm vào, nếu như mấy ngày nữa trên người nữ nhân này có thêm một cái áo Phi Ngư… Vậy thì càng không thể động đến tên tiểu tốt biên quân kia. Đám chó hoang Nhãn Sở ấy… căn bản không để ý tới việc cắn xé. Dù ngươi chỉ động vào một cục xương trong miệng bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ nhào lên cắn ngươi đến thương tích đầy mình.
- Vâng.
Chim Ưng gật nhẹ đầu, sau đó hỏi:
- Nhưng này cái này có phải quá dễ dàng cho tiểu tử kia, có phải là có chút quá đề cao hắn? Để hắn chết không được, nếm chút khổ sở cũng không có gì chứ?
Biểu lộ mỉm cười của Ngu Đông Lai tắc nghẽn, sau đó lắc đầu nói:
- Đừng suy nghĩ những cái sự tình… không có ý nghĩa kia, đệ đệ của ngươi đã bị chết ở thành Gia Trang, ta biết trong lòng ngươi có hận ý. Nhưng chỉ cần cái tên Trương Thế Nhân có thể thi vào Kinh Võ Viện thì không ai có thể làm gì được hắn. Đừng nói ngươi, chính ta cũng không thể làm gì được. Chỉ cần một ngày Chu Xuân Thu vẫn còn là viện trưởng của Kinh Võ Viện, thì không có bất cứ người nào có thể vươn tay tiến vào cửa lớn của Kinh Võ Viện.
Chim Ưng cười hì hì, nói:
- Nếu như hắn không đậu vào Kinh Võ Viện thì sao?
- Ít nhất là…
Ngu Đông Lai trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Đợi đến lúc bệ hạ đã quên hắn, hoặc là… hết hẳn kỳ vọng với hắn. Hiện ở thời điểm này, bất luận một cái chuyện nhỏ nào cũng có thể làm cho bệ hạ giận dữ. Cho nên ngươi nên nhịn một chút đi, cho dù hắn thi đỗ vào Kinh Võ Viện thì thế nào? Cùng lắm ba năm về sau lại phái hắn đi tòng quân ở một vùng biên giới. Ngươi muốn giết hắn thì phải nhẫn ít nhất ba năm.
Chim Ưng không nói chuyện, nhưng trong lòng cũng không thèm để ý lời nói của Ngu Đông Lai.
Mối thù giết đệ, ba năm… quá lâu.
…
…
Trương Thế Nhân ngồi xổm ở trên chạc cây của một cây đại thụ ở ven đường, nhìn về phía đế đô mà suy nghĩ xuất thần. Tòa thành ở xa xa kia đồ sộ quá rồi, thế nên nó đã triệt để lật đổ khái niệm thành cổ ở trong nội tâm Trương Thế Nhân. Vốn hắn vẫn cho rằng thành Thanh Long có lớn hơn nữa thì cũng không lớn hơn kinh đô ở kiếp trước.
Hiện tại hắn mới biết mình sai có bao nhiêu lớn.
Cách thành Thanh Long ít nhất hơn mười dặm đường, nhưng ở khoảng cách như vậy nhìn sang, vẫn không thể nhìn thấy phần cuối của tường thành Thanh Long. Bởi vậy mới thấy được lốm đốm sự to lớn của thành Thanh Long. Khỏi cần phải nói, muốn xây dựng một vòng tường thành cao lớn như vậy… thì nhất định phải trả cái giá lớn cỡ nào? Chỉ sợ cũng chỉ có cái Đại Nam trên thế giới này mới có quốc lực hùng hậu như vậy.
- Đại Khuyển.
Ngồi xổm ở trên chạc cây, miệng Trương Thế Nhân ngậm một cái tẩu thuốc mới mua với gia hai mươi lăm đồng ở trong tay một người bán hàng rong, thứ hắn hút nhưng lại là thứ có giá trị một lượng bạc một cân: thuốc lá hiệu Làn Khói. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn hút thuốc ở thế giới này, nhưng hắn vẫn có thể thuần thục nhả ra một chuỗi vòng khói.
Hắn hỏi Đại Khuyển:
- Ngươi nói, Tiểu Yêu tỷ tiến vào đế đô có thể làm cho toàn bộ người ở Nhãn Sở mê mệt hay không? Sẽ có những tên công tử trẻ tuổi, cao quý, anh tuấn, tiêu sái dồn dập theo đuổi nàng hay không? Tiểu Yêu tỷ có thể tìm được ý trung nhân hay không?
- Sẽ không!
Cũng ngồi xổm ở chạc cây bên cạnh, trong miệng cũng ngậm một cái tẩu thuốc, nhưng Đại Khuyển lại không có hút. Có lẽ hắn chỉ cảm thấy bộ dáng ngậm lấy một cái tẩu thuốc của Trương Thế Nhân có chút đẹp trai.
- Nếu quả thật có loại người như thế, eo nhỏ nhất định sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất.