Chinh Chiến

Chương 92: Tài không để lộ ra



Sướng Xuân Viên.

Hoàng đế híp mắt nhìn xem cái thiếu niên đang cúi đầu đứng ở trước mặt mình, cảm thấy tên tiểu tử này biểu hiện ra khiêm tốn có chút không thành thực. Có thể hết lần này đến lần khác, hắn không tìm thấy một cái tật xấu gì của thiếu niên kia, cho nên Hoàng đế có một chút không vui. Có lẽ là do khoanh chân ngồi ở trên giường với thời gian quá lâu, hắn cảm thấy chân mình có chút nhức mỏi, vì vậy vào lúc đứng dậy đã duỗi người một chút.

- Binh Bộ đã chết một trăm lẻ bốn người, trong đó thậm chí có cả cao thủ Thất Phẩm, Bát Phẩm. Ngươi có biết nếu như những người ngày được dùng ở trên chiến trường thì có thể giết được bao nhiêu địch nhân sao?

Hắn chậm rãi đi qua lại vài vòng để cho máu toàn thân khôi phục thông suốt.

- Vô luận nguyên nhân dẫn đến vụ án này là cái gì, Trẫm cũng không thể giả vờ làm như không thấy, dù ngươi là đệ tử của Trung Thân Vương. Tuy rằng Trẫm rất mong được gặp hắn, nhưng cho dù là hắn, nếu xúc phạm luật pháp của quốc gia, Trẫm sẽ vẫn không niệm tư tình. Đại Nam là Đại Nam của Trẫm, quy củ là do Trẫm định, cho nên Trẫm không thể phá vỡ cái quy củ này.

- Lập công chuộc tội.

Trương Thế Nhân bỗng nhiên nhẹ nhàng nói ra bốn chữ.

Hoàng đế khẽ giật mình, lập tức hừ một tiếng, nói:

- Ngươi ngược lại có khẩu khí thật lớn. Ngươi nói xem, ngươi dựa vào cái gì mà đi lập công chuộc tội, lại có bản lĩnh gì đi lập công, đi nơi nào lập công?

Trương Thế Nhân lấy ra một kiện đồ vật, đặt trong tay, hai tay dâng lên:

- Vật này vốn là vật mà tội thần chuẩn bị để tham gia cuộc thi văn khoa của Kinh Võ Viện, hiện tại trước hết kính hiến cho bệ hạ. Tuy rằng nó không phải có tác dụng gì quá lớn , nhưng đối với đám học sinh Đại Nam, nhất là những trẻ em mới nhập học, nó có chút trợ giúp.

Tô Phi Tiến liền vội vàng tiến lên nhận lấy vật trong tay của Trương Thế Nhân, khom lưng, đệ trình bằng hai tay cho Hoàng đế.

Hoàng đế Dương Định Thiên nhận lấy, tùy ý mở ra, nhìn mấy lần, ánh mắt lập tức sáng ngời.

Hắn đi về bên chiếc giường, tháo giày ra, ngồi trở lại, chăm chú đọc.

Vật mà Trương Thế Nhân đưa lên là một quyển sách, hiển nhiên là hắn đã dùng chỉ buộc chặt. Nó cũng không dày, thoạt nhìn cũng chỉ có bốn, năm trang. Song Hoàng đế nhìn rất thật tâm, tuy không thể phủ nhận rằng hắn đọc không hiểu phần lớn.

- Đây là cái gì?

Hoàng đế ngẩng đầu hỏi Trương Thế Nhân:

- Trẫm có thể đoán được công dụng, nhưng những ký hiệu ngươi vẽ có lẽ chỉ chính ngươi mới hiểu được ý nó.

- Tội thần đặt tên cho vật này là ghép vần.

Trương Thế Nhân giải thích:

- Đây là làm cho mỗi chữ đều được phiên âm ra. Dựa theo vật này, trẻ em đi học Hương học cùng Huyện học không cần phải học chữ bằng cách nhớ. Chỉ cần học những chữ cái bên trên, sau đó ghép vần với nhau là được. Dù không cần sư phụ chỉ điểm, cũng có thể biết chữ đọc như thế nào.

Vào lúc nói ra những lời này, chính Trương Thế Nhân cũng cảm thấy có chút máu chó.

Lúc trước hắn ở thành Gia Trang, vắt hết óc tự hỏi chính mình muốn dựa vào cái gì mà phá quan trảm tướng trong cuộc thi của Kinh Võ Viện. Suy nghĩ rất lâu sau thì mới xác định được hai chuyện được xem là mới lạ ở Đại Nam.

Một cái là sự ghép vần của Tiếng Việt. Trẻ em Đại Nam đi học, muốn đọc sách biết chữ, dù là Hương học hay Huyện học, các thầy đồ đều phải dạy từng chữ một, hiệu suất quá thấp. Mà bởi vì thế giới này cũng dùng chữ Việt, Trương Thế Nhân cảm thấy vui mừng, ít nhất thì đây cũng là mảnh đất phát triển tươi tốt cho ghép vần.

- Tốt.

Hoàng đế nhịn không được khen một chữ, vẫy vẫy tay nói:

- Ngươi qua đây, nói cho Trẫm biết những ký hiệu này dùng như thế nào. Nếu quả thật có thể phổ biến xuống dưới, ngược lại là một chuyện tốt tạo phúc cho muôn dân.

Trương Thế Nhân liếc nhìn tên thái giám kia, ánh mắt có ý hỏi thăm. Tô Phi Tiến mỉm cười gật đầu. Nhận được cái gật đầu, Trương Thế Nhân liền đi qua, đứng ở bên cạnh Hoàng đế, giải thích những chữ mình đã viết. Hoàng đế vừa nghe vừa khẽ gật đầu, thỉnh thoảng viết một chữ, hỏi Trương Thế Nhân làm sao ghép vần.

Không thể không nói, Hoàng đế là hạng người thông minh làm người tán thưởng.

Ngắn ngủi sau mười phút, Hoàng đế đã nhớ kỹ tất cả cách phát âm của âm tiết cùng phương pháp ghép vần.

- Lúc nữa khi vào triều, Trẫm liền để cho mấy vị Đại học sĩ nhìn xem biện pháp này có thể phổ biến hay không. Nếu như có thể… như thế đã là một công lao không nhỏ.

Hoàng đế lần nữa lại giãn ra vòng eo một thoáng, trong giọng nói là sự tán thưởng không chút keo kiệt. Cái cảm giác nhìn Trương Thế Nhân không chút thật lòng khiêm tốn cũng biết mất không còn tung tích. Hắn duỗi người ra với biên độ rất lớn, Trương Thế Nhân thậm chí có thể nghe thấy cổ xương sống cùng các đốt ngón tay vang lên những tiếng “ken két” rất nhỏ.

- Bệ hạ, ngồi lâu sẽ có hại với thân thể, ngài cần phải vận động nhiều mới tốt.

Hắn lui ra phía sau vài bước, cúi đầu nói:

- Trong lúc rảnh rỗi, tội thần ở thành Gia Trang cũng làm ra mấy động tác đơn giản để giúp máu lưu thông cùng tăng cường sức dẻo. Đó chưa tính là võ nghệ, có lẽ được tính vào y khoa. Mỗi ngày làm theo động tác này mấy lần, cứ thế mãi thì sẽ có ích cho việc máu huyết lưu thông.

- Ngươi làm một lần, Trẫm nhìn xem.

Thân thể Hoàng đế ngửa về đằng sau, cảm thấy cổ vừa đau lại rất khó chịu. Dĩ vãng ngồi lâu luôn không thoải mái, thế là hắn sẽ cho người gọi Sầm quý nhân đến mát xa một phen. Vị Sầm quý nhân này có xuất thân không quá tốt, bộ dáng cũng có chút đẹp, nhưng ở trong một Hậu cung mà mỹ nữ như mây thì cũng không được mấy phần. Nhưng nàng ta dựa vào thủ pháp đấm bóp đã học được, làm cho Hoàng đế thỉnh thoảng còn nhớ tới nàng. Phải biết ở Hậu cung có rất nhiều phi tần, người có thể làm cho bệ hạ thỉnh thoáng nhớ tới cũng không nhiều, đó đều là hạng người khiến người khác ghen tỵ. Nói đi thì phải nói lại, số lượng người mà từ khi tiến vào cung cho đến hết quãng đời đều không được Hoàng đế sủng hạnh một lần cũng rất nhiều.

Trương Thế Nhân lên tiếng, sau đó làm ba mươi hai cái động tác thể dục.

Vừa làm, trong lòng Trương Thế Nhân cũng cười khổ đầy bất đắc dĩ. Hắn tới cái thế giới này, không có dựa vào kiến thức kiếm tiền chuyên nghiệp của mình mà phát tài cùng thăng chức nhanh, trái lại, phải dựa vào những thứ trụ cột học được ở tiểu học để cứu mình, nghĩ tới cũng có chút buồn cười.

- Tô Phi Tiến, ngươi thấy thế nào?

Hoàng đế hỏi.

Tô Phi Tiến nhìn Trương Thế Nhân, trầm mặc một hồi, nói:

- Những động tác này đều rất đơn giản, nhưng lại có thể là cho tất cả bộ vị cơ thể vận động, quả thật là có công hiệu làm cho máu huyết lưu thông, bất quá nô tài thấy rằng cần phải cải tiến một vài động tác thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.

- Có chút ý nghĩa.

Khóe miệng Hoàng đế chớp chớp, chỉ vào Trương Thế Nhân, hỏi:

- Ngươi, còn có bản lĩnh gì? Trẫm biết rõ ngươi không thể tu hành, nhưng có thể làm cho một người bắt bẻ như Trung Thân Vương coi trọng, tất nhiên ngươi không chỉ có chút đồ đạc này. Nếu như ngươi có thể thi triển ra một loại bản lĩnh nữa, lại làm cho Trẫm cảm thấy không tầm thường, Trẫm sẽ xem xét việc cho ngươi chuộc tội.

- Tội thần…

Trong nội tâm Trương Thế Nhân than một tiếng, trong lòng tự nhủ: “Tất cả mọi thứ dùng để chuẩn bị cho cuộc thi của Kinh Võ Viện xem ra đã không thể giữ được rồi.”

- Tội thần ở trên tính toán còn có một chút giải thích.

- Nói!





Trương Thế Nhân cảm thấy mình là thứ lừa đảo cấp thấp, dùng loại trụ cột từ nhà trẻ như ghép vần mà lừa Hoàng đế vĩ đại của Đại Nam. Sau đó lại dùng một cái môn học khác ở thời tiểu học là toán học lừa Hoàng đế lần thứ hai. Hai chuyện này, làm cho nội tâm Trương Thế Nhân - một nhân sĩ xuyên không - tràn đầy bất đắc dĩ cùng một chút tự ti, lại tạm thời không có một chút kiêu ngạo cùng đắc ý.

Bất đắc dĩ cùng tự ti chính là… hắn cảm thấy mình thật không phải là một kẻ xuyên không hợp cách.

Hắn không có thành tích cao, cũng không phải nhân sĩ chuyên nghiệp của ngành học nào. Ở thành Gia Trang, hắn dựa vào một số lý niệm kinh doanh tích lũy được từ kiếp trước, nhưng tốt xấu gì đó cũng dùng đến chỉ số thông minh. Nhưng từ khi đến đế đô, càng ngày hắn càng… tệ đến mức không thể chịu nổi, hắn ta lại dựa vào tri thức tiểu học lúc ở nhà trẻ.

Nhưng mà may mắn thay, hai chuyện này đều có hiệu quả thực tế.

Ít nhất, hiện tại Hoàng đế không có ý định giết hắn.

Hắn nâng lên công thức tính toán với Hoàng đế, đó cũng đơn giản là nói ưu thế của việc sử dụng chữ số Ả Rập, sau đó phổ cập cho Hoàng đế một chút số học tiểu học. Toán học Đại Nam có trình độ tương đối, nhưng dùng lối viết con số đôi cho nên việc tính toán khó tránh khỏi rất rườm rà.

Vậy nên Hoàng đế mới cảm thấy hứng thú với lời nói của Trương Thế Nhân.

Bởi vậy hắn có ý định để cho Trương Thế Nhân ở Sướng Xuân Viên thêm một ngày, nhân cơ hội tốt nghiền ép tất cả mọi thứ của thiếu niên kia – người mà hắn nhìn trúng.

Dẫu cho cái sự nhìn trúng của bệ hạ lại xuất phát từ mục đích không rõ, không hiểu vì sao mà ở trong đại nội thị vệ, ba người La Úy Nhiên, Hầu Văn Cực cùng Trác tiên sinh liên thủ nói dối, đem cái tên Trương Thế Nhân chỉ gặp nam tử áo xanh có một lần nói thành hắn là đệ tử của nam tử áo xanh.

Đương nhiên, tình huống lúc đó chỉ có chính bản thân Trương Thế Nhân hiểu rõ ràng. Bọn họ có lẽ cũng thật sự cho rằng nam tử áo xanh kia – Trung Thân Vương Dương Kỳ đại danh đỉnh đỉnh, mang sắc thái truyền kì - thật sự thu Trương Thế Nhân làm quan môn đệ tử, cũng là đệ tử duy nhất. Lúc này, Trương Thế Nhân còn khó có thể lý giải được những chuyện ở tầng thứ của Trung Thân Vương, cũng không biết người này rốt cuộc kinh tài tuyệt diễm bực nào. Hắn chỉ mơ hồ phát giác rằng Hoàng đế coi trọng Trung Thân Vương Dương Kỳ đến mức độ không ai có thể sánh cùng.

Năm đó Dương Kỳ rời khỏi Thanh Long, đến cùng là hắn đi làm cái gì? Trương Thế Nhân không biết, nhưng hắn khẳng định Hoàng đế biết đến. Hơn nữa chuyện này, chuyện Dương Kỳ rời khỏi triều đình trước đó, Hoàng đế chắc chắn có áy náy rất sâu với Dương Kỳ. Mà bởi chính vì sự áy náy đó, Trương Thế Nhân mới may mắn tạm thời tránh khỏi một kiếp.

Đối với người đệ đệ này, không biết Hoàng đế ẩn giấu bao nhiêu cảm tình ở trong đáy lòng?

Cái tình cảm này ai cũng có thể thấy được phần nào qua việc mười năm trước Di Thân Vương Dương Dận không được vào triều.

Ngay cả việc Hải Dương Quán trở về thành Thanh Long, Hoàng đế đều cố tình nói một câu cảnh cáo Di Thân Vương, vả lại còn là nói ở trước mặt cái vị trọng thần. Vậy thì dụng ý đâu chỉ đơn giản là chỉ điểm Di Thân Vương như vậy? Nếu không có một vài câu nói của Hoàng đế ở Diễn Võ Trường, Hải Dương Quán có khai trương thì làm sao sẽ có nhiều quan lại quyền quý chen chúc tới? Trung Thân Vương đã biệt tăm mười năm, thời gian mười năm đã đủ để khiến cho mọi người không thèm nhìn Hải Dương Quán vào mắt. Hải Dương Quán mà đã không có Trung Thân Vương, thế thì dựa vào cái gì mà để cho nhiều đại nhân như vậy đi đến chúc mừng?

Những vị đại nhân vật kia là nhận thấy được ý tứ mà bệ hạ thả ra, cho nên mới vọt tới Hải Dương Quán đấy.

Hoàng đế nói những lời kia chính là muốn mượn triều thần truyền lời ra.

Thật ra trong toàn bộ triều đình cũng không có mấy người thấy rõ, tuy rằng Hoàng đế không có hành động gì rõ ràng, nhưng vào lúc lơ đãng trong những năm gần đây, Hoàng đế vẫn luôn bảo vệ tất cả sự việc cùng người có quan hệ với Trung Thân Vương Dương Kỳ.

Thế nên Trương Thế Nhân ở trong căn phòng tạm thời thuộc về hắn ở Sướng Xuân Viên, suy đoán được rất nhiều sự tình.

Hắn chính xác may mắn. Lúc ở thành Gia Trang, tuyệt đối không ngờ tới việc Hải Dương Quán là sản nghiệp của Trung Thân Vương Dương Kỳ, cũng tuyệt đối không ngờ tới cái nam tử áo xanh kia lại chính là Dương Kỳ, càng không nghĩ tới việc sau khi đến đế đô, hắn phải dựa vào cái nhân vật truyền kỳ này mà giữ mạng.

Chỉ một đoạn qua lại ngắn ngủi, nhưng nó lại mang màu sắc truyền kỳ.

Và Trương Thế Nhân cũng không biết trước được rằng ảnh hưởng của Trung Thân Vương với hắn không chỉ có những chuyện này…

Dựa mình ngồi ở trên giường, Trương Thế Nhân suy nghĩ thật tinh tế những chuyện hắn phải chuẩn bị. Sau đó mượn giấy bút từ tiểu thái giám ở bên ngoài, cặn kẽ viết xuống tri thức số học cơn bản nhất. Hắn viết hơn hai canh giờ mới viết được gần như toàn bộ. Nhìn xem một chồng giấy rất dày, Trương Thế Nhân lại bay lên một chút cảm giác thành tựu.

Hắn mới viết xong không bao lâu, một tiểu thái giám ở bên ngoài gõ cửa, nói:

- Phương tiên sinh, bệ hạ gọi ngài qua.

- Phương tiên sinh?

Trương Thế Nhân thì thào lặp lại một lần, sau đó lập tức cười cười. Hắn lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng từ ống tay áo, lúc ra cửa thì kín đáo đưa cho tên tiểu thái giám kia, nói:

- Cảm ơn giấy bút trước đó của ngươi, cũng cảm ơn ngươi đã kêu ta một tiếng Phương tiên sinh.

Tiểu thái giám khẽ giật mình, cúi đầu nhìn ngân phiếu, tay nhịn không được run một cái. Hắn do dự trong chốc lát thì vẫn không thu, song con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chữ viết một trăm lượng ở trên tờ ngân phiếu. Rốt cuộc, khi nhìn hai bên không có ai, hắn dùng động tác cực nhanh nhét tờ ngân phiếu vào trong ống tay áo của mình.

Nội tâm Trương Thế Nhân không khỏi xúc động, một trăm lượng bạc ròng lại có thể làm cho một tên tiểu thái giám sinh lòng cảm kích. Năm trăm lượng bạc ròng thậm chí lại không thể làm cho tên Tô Phi Tiến kia nhìn vào thêm lần thứ hai. Âu đây là sự khác biệt của địa vị.

Trương Thế Nhân cầm chồng giấy hắn viết ra suốt hai canh giờ, đầy tin tưởng đi tới Ngự Thư Phòng. Nhưng ở thời khắc hắn vào cửa, hắn có chút choáng váng… Trong phòng vậy mà ngồi sáu, bảy vị lão thần có tóc đều đã bạc trắng, cái vị ngồi gần Hoàng đế nhất thậm chí còn bạc trắng cả râu.

Một phòng đầy Đại học sĩ, nhìn xem thật hơi kinh hoàng.





Mãi cho đến giờ lên đèn, Trương Thế Nhân đều không sợ bị người khác làm phiền, hắn đều trả lời những vấn đề của mấy vị Đại học sĩ kia. Thỉnh thoảng hắn còn phải cầm bút chì lên, viết vài công thức tính toán. Cách một đoạn thời gian dài hắn mới có thể uống một hớp nước, nhưng hắn không được ngồi nghỉ một lát, thế là hắn đều cảm thấy cổ họng của mình dường như đã toát ra lửa, chân cũng mỏi nhừ. Nhưng may mắn thay hắn qua cửa, trên cơ bản hắn đã lừa dối được mấy vị Đại học sĩ có tổng số tuổi lớn hơn năm trăm này.

- Kẻ này nếu đến trường Thái Học, thần cam đoan hai, ba năm sau, trường Thái Học liền nhiều thêm một vị Đại học sĩ, vẫn là vị Đại học sĩ trẻ tuổi nhất trong suốt hơn trăm năm Đại Nam lập quốc! Chưa từng có ai, có lẽ hậu thế cũng không người sánh bằng!

Một lão thần mặt mũi nhăn nheo khom người nói với Hoàng đế:

- Xin bệ hạ ân chuẩn, lại để cho Trương Thế Nhân đến trường Thái Học. Lão thần có thật nhiều chuyện toán học cần xác minh suy tính với Trương Thế Nhân, cầu bệ hạ thành toàn.

- Văn Uyên Các định đem ghép vần làm thành sách, phổ cập đến Huyện học cùng Hương học… Bệ hạ, Trương Thế Nhân cần phải đến Văn Uyên Các làm việc trước mới đúng.

Đại học sĩ của Văn Uyên Các Ngưu Tuệ Luân cúi người nói.

- Dừng lại đi.

Hoàng đế mỉm cười, khoát tay áo nói:

- Chí của hắn ở tại quân võ, mấy ngày nữa hắn sẽ tham gia khảo hạch của Kinh Võ Viện.

- À?

Đại học sĩ trường Thái Học Tống Trang Tấn tiếc nuối nói:

- Chà đạp nhân tài…

Đại học sĩ Văn Uyên Các Ngưu Tuệ Luân thở dài:

- Minh châu bị long đong…

- Nếu Chu viện trưởng nghe được những lời này của các ngươi, coi chừng hắn cầm đáy giày gõ!

Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu vừa cười vừa nói.

Hoàng đế cười nói:

- Dù sao hắn xuất thân từ quân võ, tiến Kinh Võ Viện cũng hợp tình hợp lý. Nếu như hắn không thi đỗ vào Kinh Võ Viện, các ngươi muốn đưa hắn đi cũng không muộn.

Đại học sĩ Tống Trang Tấn vội vàng lôi kéo tay Trương Thế Nhân, nói:

- Tuyệt đối không nên thi vào.

- Nộp giấy trắng.

Đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân trực tiếp khuyên Trương Thế Nhân:

- Ngoại trừ võ khoa, các môn công khóa khác ngươi đều phải nộp giấy trắng!

- Nếu không thì ngươi giả bộ bệnh chứ?

Một ông lão dụ dỗ:

- Trong nhà lão hủ có mấy trăm cuốn sách quý cùng tàng thư!

Mấy trăm cuốn sách quý không có sức hấp dẫn quá lớn với Trương Thế Nhân, uy lực của chúng tuyệt đối không bằng một trăm lượng bạc ròng trước mắt, cho nên hắn từ chối rất nhã nhặn. Nhìn xem những ánh mắt tha thiết của các Đại học sĩ, trong nội tâm của hắn không khỏi than một câu: “Một đám lão đại nhân vô cùng chính trực…”.

- Minh Húc, ngươi vừa mới nói trong nhà ngươi có mấy trăm cuốn sách quý cùng tàng thư?

Ngược lại với Trương Thế Nhân, Hoàng đế bị những lời này khơi gợi sự hào hứng, hắn chỉ chỉ vào vị Đại học sĩ vừa nói lúc nãy:

- Ngày mai lại đưa tới cho Trẫm nhìn một cái. Yên tâm, Trẫm sẽ không làm gì mờ ám, xem xong thì sẽ trả lại cho ngươi.

Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu nhịn không được bật cười, nhìn khuôn mặt có biểu lộ đặc sắc của Minh Húc mà cười đến đặc biệt vui vẻ. Còn? Hoàng đế bệ hạ mượn sách, đã khi nào trả đâu? Bệ hạ mượn sách, cho tới bây giờ đều là có đi mà không có về.

- Tài không để lộ ra.

Hoàng đế khẽ cười, sau đó mở một tập sách trên bàn, dùng bút son xóa một cái tên trong đó, sau đó lật tới phía trước một tờ, lại một lần nữa viết lên cái tên này.

Trương Thế Nhân trộm nhìn, thấy bên trên quyển sách kia có ba chữ Tập Lưu Tài.

Hắn không biết Tập Lưu Tài là quyển sách gì, lại không biết cái tên viết tới phía trước một tờ có ý gì.

Cách Hoàng đế gần nhất, dù Hoài Thu không biết rõ Tập Lưu Tài là cái gì, song lão lại biết viết cái tên lên phía trước một trang là đại biểu cho cái gì, cho nên hắn không tự chủ được nhìn thoáng qua Trương Thế Nhân, như có điều suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.