Chinh Chiến

Chương 99: Ăn chỗ nào bổ chỗ nào



Trương Thế Nhân trừng mắt liếc nhìn Hạng Thanh Ngưu, chỉ nói một câu lại làm cho Hạng Thanh Ngưu bỏ đi ý định “liều chết cũng phải uống rượu”.

- Ta không bỏ tiền mời ngươi.

Nghe được câu này Hạng Thanh Ngưu lập tức ỉu xìu. Hắn có dũng khí liều chết uống rượu, nhưng tuyệt đối không có quyết đoán tự nhiên bỏ bạc mua rượu. Phải biết vào thời điểm ở phía tây bắc, hắn có thể dành dụm được nhiều bạc như vậy là do hắn keo kiệt. Hơn nữa hắn tích lũy bạc là vì hắn có chuyện phải dùng đến, chuyện mà vô luận thế nào hắn cũng sẽ nhất định đi làm.

- Ngươi không có việc gì hay sao mà lại chạy tới chỗ của ta.

Trương Thế Nhân đưa một bát bánh canh nóng hổi đến trước mặt Hạng Thanh Ngưu, đưa thêm cho hắn một đôi đũa, hỏi:

- Nói đi, chuyện gì lại làm ngươi phải cực khổ chạy đến chỗ ta. Nếu tới khoe khoang thức ăn của Thanh Hư Quan tốt hơn chỗ này bao nhiêu, ta đảm bảo sẽ đánh mặt của ngươi thành hình dáng của một cái bờ mông, sau đó lại đào ra mắt và mũi trên mông đít của ngươi.

Hình như Hạng Thanh Ngưu thực sự đói bụng, hắn không sợ bị phỏng, bỏ thêm vài cọng rau vào rồi vừa ăn ngấu nghiến, vừa nói đầy hàm hồ:

- Buổi tối mấy ngày này ta rảnh rỗi, cũng không có chuyện gì làm nên đi dạo ở trên đường cái. Thế nhưng từ đó đến giờ ta vẫn chưa có gặp được tên mặt áo trắng đánh lén Đại Khuyển. Nhưng mà mấy ngày nay ta tỉ mỉ nghĩ lại một lượt, nếu như những điều các ngươi nói không có gì sai, có lẽ tên kia là người của Phật tông.

Sắc mặt Trương Thế Nhân hơi đổi một chút, nhưng rất nhanh thì bị nụ cười của hắn che giấu:

- Phật tông? Ta cùng Phật tông không hề có liên quan, những cái… con lừa trọc kia làm gì tới gây sự với ta?

- Ta làm sao mà biết!

Hạng Thanh Ngưu vừa hút rột rột, vừa nói:

- Ngươi từ thành Gia Trang đến đây, thành Gia Trang lại gần ngay Đế quốc Thiên Thuận, mà nói trắng ra thì Đế quốc Thiên Thuận là địa bàn của Phật tông. Ai biết vào thời điểm ở thành Gia Trang, lúc trời tối, ngươi có bò qua biên giới làm ô nhục Thánh Nữ của Phật tông hay gì không. Ít nhất thì ngươi không phải là không làm được chuyện nhìn lén nữ nhân tắm rửa. Nghe nói Phật tông thu nữ đệ tử rất khắt khe, không phải thân thể như hoa như ngọc thì nhất quyết sẽ không thu. Hơn nữa những nữ đệ tử này được thu là để hầu hạ các nam nhân đấy, nguyên một đám nữ nhân dịu dàng, thành thục, đoan trang, lại xinh đẹp tuyệt trần… Ôi!

- Thật chứ?

Trương Thế Nhân hỏi.

- Nếu đúng như thế thì ta đã không làm đạo nhân, đã sớm xuất gia cho rồi.

Hạng Thanh Ngưu trắng mắt nhìn Trương Thế Nhân.

Trương Thế Nhân cười ha ha, nói:

- Đừng nói ngươi có thể, ngươi là người không có cái lá gan ấy. Hôm nay ngươi có thể ngồi trước mặt hai người Tiểu Yêu tỷ thì ta đã an tâm, dù gì ngươi cũng làm ta thay đổi cách nhìn.

Mặt Hạng Thanh Ngưu đỏ lên:

- Đánh người nhưng không thể làm vẽ mặt!

- Đến cùng là chuyện gì!

- Đến đây nhắc nhở các ngươi phải cẩn thận một chút!

Hạng Thanh Ngưu ăn xong bát bánh canh, lại bắt đầu ăn thêm bát nữa, cũng tranh thủ nhét thêm một cái bánh bao vào miệng:

- Nghe các ngươi miêu tả lại, ta càng hoài nghi người nọ dùng chính là Vô Tướng Công của Phật tông. Cái gọi là Vô Tướng, thủ đoạn cơ bản nhất chính là có thể làm cho diện mạo của mình biến mất. Nghe nói nếu Vô Tướng Công đại thành thì có thể biến ảo thành vạn vật, khiến người ta không thể nhìn thấu. Từng cọng cây, ngọn cỏ, một bông hoa, hình dáng vạn vật, cũng có thể là vật vô hình.

- Ý của ngươi là nếu Vô Tướng Công đại thành, người thi triển có biến thành một đống phân thì ta cũng không có cách nào phân biệt?

Trương Thế Nhân hỏi.

- Nếu thế thì nhất định có thể nhận ra.

Hạng Thanh Ngưu vừa ăn vừa nói, không cảm thấy một chút buồn nôn:

- Một đống phân lớn như một người, nếu như ngươi không nhận ra thì ngươi chính là thằng ngu. Nói biến ảo vạn vật là có chút khoác lác, nhưng mà thay đổi khuôn mặt của mình thì vẫn có thể làm được. Mấy ngày này ngươi ngàn vạn phải coi chừng, nếu có người nào lạ mặt chủ động lôi kéo và làm quen, ngươi nhất định phải cẩn thận. Nếu như người nọ có thể thi triển Vô Tướng Công, không ai biết một người dân chúng Đại Nam thoạt nhìn bình thường có phải là do hắn biến ảo ra hay không. Ví dụ như cái vị đại thúc bán bánh canh này, người nọ cũng có khả năng biến ảo thành vợ hắn… Khó, eo quá lớn…

- Nếu như ta có thể học được thì tốt rồi.

Không biết Trương Thế Nhân nghĩ đến cái gì, vậy mà hắn nở nụ cười đầy hèn mọn và bỉ ổi.

- Ngươi đang suy nghĩ gì?

Hạng Thanh Ngưu tò mò hỏi.

- Hắn đây là muốn biển ảo thành nữ nhân, sau đó đi tới nhà tắm nữ.

Trả lời câu hỏi của Hạng Thanh Ngưu là một người đang đi từ đằng xa đến: Trác Bố Y.

Lời này làm cho mặt Trương Thế Nhân đỏ lên, hắn nhìn về phía Trác Bố Y, ngượng ngùng cười cười:

- Nhân lúc người ta không để ý mà rình coi tâm tư của người ta, đó thật là một hành vi không có đạo đức.

Trác Bố Y cười cười, đi đến bên người Mộc Tiểu Yêu, nhìn nàng mà hỏi:

- Khi nào ngươi theo ta trở về đại nội thị vệ? Chỉ huy sứ đại nhân muốn gặp ngươi một lần.

Mộc Tiểu Yêu sửng sốt một chút, nhẹ giọng hỏi:

- Ta còn đi đến đại nội thị vệ làm gì chứ?

- Ngươi chính là Thiên Hộ của đại nội thị vệ, tự nhiên ngươi phải trở về.

Trác Bố Y ngồi xuống, cũng không khách khí mà kêu ngay một tô bánh canh nóng, sau đó nói:

- Tuy rằng ta biết ngươi không chút nào để ý tới đồ vật phàm tục, nhưng ngươi cũng hiểu rõ mà, đại nội thị vệ chỉ có bảy Thiên Hộ. Ta không nói đến việc muốn ngồi lên vị trí này thì có bao nhiêu khó khăn, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết rằng ngươi không nên lãng phí kỳ ngộ của mình. Trước kia ta cũng từng nói với ngươi, phương pháp giúp Trương Thế Nhân có rất nhiều, tiến vào đại nội thị vệ, mặc áo Phi Ngư cũng chính là một loại phương pháp tốt.

- Hiện tại… ta vẫn không thể đi.

Mộc Tiểu Yêu nói khẽ.

Trác Bố Y “ừ” một tiếng, nói ra:

- Ta biết, đợi Trương Thế Nhân tham gia xong cuộc thi của Kinh Võ Viện. Nếu như hắn thi đỗ vào Kinh Võ Viện, trừ khi người muốn giết hắn có thể trà trộn vào Kinh Võ Viện, còn không thì hầu như không thể. Nhưng mà khả năng này cực kỳ bé nhỏ, ba năm Trương Thế Nhân ở Kinh Võ Viện, ngươi ở đại nội thị vệ, cách khoảng mấy dặm, vẫn có thể chiếu cố cho nhau.

- Vậy thì tốt, Trương Thế Nhân thi đỗ thì ta liền trở về đại nội thị vệ với ngươi.

Trác Bố Y cười cười, cúi đầu ăn bánh canh.

- Hai người ngày đó có cái lai lịch gì?

Trương Thế Nhân không nhịn được mà hỏi.

- Một cái là Viên Ngoại Lang Lục phẩm của Binh Bộ, nguyên nhân hắn sở dĩ muốn giết ngươi cũng rất đơn giản. Hắn có đứa em ruột, là một trong những người đi theo Ngô Bồi Thắng tuần tra tây bắc, người mà đã chết ở trong thành Gia Trang. Danh hiệu của hắn là Chim Ưng, là thân tín của Binh Bộ Thị Lang Ngu Đông Lai. Cũng chính vì chuyện này, lúc này bệ hạ đang giận dữ. Mới trước đó Ngu Đông Lai bị cách chức Thượng Thư Binh Bộ, giáng làm Thị Lang. Lần này… sợ là phải từ quan rồi.

- Tên còn lại… cắn lưỡi tự vẫn.

Trương Thế Nhân khẽ giật mình, kinh ngạc một thoáng mới hỏi:

- Ý của ngươi là không biết lai lịch của hắn ta?

- Ta không biết.

Trác Bố Y gật nhẹ đầu, không có đem nghi hoặc trong nội tâm nói ra.

- Không cần phải nghĩ đến những chuyện tình này, vẫn nên chuẩn bị cẩn thận để tham gia khảo hạch sắp tới của Kinh Võ Viện đi.

Nói xong câu này Trác Bố Y bỗng nhiên dừng lại một chút, không khỏi cười nói:

- Hôm nay ngươi xem như là một danh nhân trong thành Thanh Long rồi, ít nhất thì có không ít người trong quân đội và triều đình biết tên của ngươi. Ngươi đã chuẩn bị thật tốt để làm một danh nhân sao?

Trương Thế Nhân còn chưa hiểu ý tứ của Trác Bố Y thì đã nhìn thấy mấy tên nam tử mặc quân phục của biên quân Đại Nam bỗng nhiên đi tới. Tuy chỉ có sáu, bảy người, nhưng bọn họ đi cùng một chỗ lại tỏa ra sự nghiêm nghị mà uy vũ, tựu như một đội nhân mã đang nện những bước chân chỉnh tề mà chậm rãi đi tới. Mà cái điều làm cho Trương Thế Nhân không dời mắt được, đó là trên thân mấy người này có một loại khí chất lạnh lùng.

Chỉ có những người đã từng giết người mới có thể ở giữa thời tiết hè làm người ta cảm thấy rét run.

- Xin hỏi, ngài có biết Trương Thế Nhân trú ở chỗ nào không?

Một người lính đi đến vị trí trước quầy ăn vặt, liếc mấy cái rồi ôm quyền với bọn họ, hỏi một câu.





Dựa theo tính tình trước kia của Trương Thế Nhân, hắn nhất định sẽ nói: “Không biết”. Hoặc là hắn sẽ đưa ngón tay lên, chỉ lung tung một cái phương hướng rồi nói dối cho qua chuyện. Nhưng hôm nay hắn không có ý định làm như vậy. Mấy người mặc quân phục hiển nhiên không phải là quân thủ vệ của đế đô, theo số trên áo quần, có thể nhìn ra bọn họ đều xuất thân từ biên quân.

Theo quân chế của Đại Nam, cấm quân, chiến binh, quân trung, binh quận thành… những người quân nhân có nhiệm vụ khác nhau thì quần áo cũng có chút sự khác biệt. Tuy rằng quần áo đều là màu xanh đậm và có số, nhưng kiểu dáng có chút chỗ không giống nhau. Riêng binh lính do Vương công sở hữu thì nhất định không được mặc quần áo màu xanh da trời, không được mang giáp da màu đen; bởi vì theo ý nghĩa chính thức mà nói, bọn họ chỉ có thể xem là tư binh của Vương công.

Thế nhân đều biết quân tinh nhuệ của Đại Nam là quân của mười sáu Vệ chiến binh, nhưng Trương Thế Nhân lại biết, quân đội chính thức có thể đánh trận và giết người, đa phần là biên quân. Tuy rằng tiền lương hàng tháng cùng với trang bị của biên quân không sánh bằng quân lính của mười sáu Vệ chiến binh, nhưng những quân sĩ đã sống yên ổn suốt mười mấy năm, dù được huấn luyện và dù có tinh nhuệ thì thủ đoạn giết người của họ sẽ tuyệt đối không sắc bén hơn biên quân.

Nhìn bề ngoài thì Đại Nam có sóng êm gió lặng, song trên thực tế, các biên cương của Đại Nam đều không mấy yên bình, năm nào biên quân cũng phải giết người.

Man di không phục giáo hóa, mã tặc thừa cơ làm loạn, còn có các đội ngũ lục lâm chiếm cứ núi rừng… Những người này đều là đối tượng biên quân phải tiêu diệt.

Trương Thế Nhân đứng lên, ôm quyền với người nọ:

- Ta chính là Trương Thế Nhân, xin hỏi có gì chỉ giáo.

Tên biên quân đặt câu hỏi tựa hồ không nghĩ tới Trương Thế Nhân dĩ nhiên là một thiếu niên thoạt nhìn hơi có khí chất văn nhã, sau khi nao nao, hắn khách khí nói:

- Mấy người chúng ta đều là biên quân tham gia cuộc thi năm nay của Kinh Võ Viện, chúng ta đều là đồng bào. Đội chính Xích Hầu của thành Phượng Hoàng Đài là Mạc Tẩy Đao mời khách ở Khách Thắng Cư, kết giao huynh đệ từ các nơi biên cương mà đến. Ta chịu sự nhờ vả của Mạc đại ca, cố ý tới tìm ngươi.

- Danh tự của Mạc đại ca như sấm bên tai, nếu hắn đã mời, ta tự nhiên sẽ không từ chối.

Trương Thế Nhân hỏi:

- Không biết là lúc nào?

- Trưa mai.

Người nọ thấy Trương Thế Nhân đáp ứng sáng khoải, cũng không để ý gì:

- Chúng ta cũng đồng dạng quen thuộc với danh tự của Trương huynh đệ, tích hai mươi mốt lần quân công ở thành Gia Trang, đó không phải là việc ai cũng có thể làm được. Nghe nói mã tặc ở phạm vi ba trăm dặm xung quanh thành Gia Trang bị ngươi dẫn người giết sạch trong hai năm. Ngày mai uống rượu ở Khách Thắng Cư, lại mời Trương huynh đệ nói chuyện phiếm.

- Nơi nào có gì để nói, bất quá là chuyện thuộc về trách nhiệm. Mấy vị huynh trưởng có ăn cơm hay chưa, hay là cùng ăn với chúng tôi?

Trương Thế Nhân hỏi.

- Không quấy rầy, ngày mai gặp ở Khách Thắng Cư. Tạm biệt!

Người nọ ôm quyền, quay người rời đi rất gọn gàng và linh hoạt.

- Ngày hôm sau nữa thì Kinh Võ Viện mới tổ chức cuộc thi, đến bây giờ họ mới nhớ tới việc lôi kéo ngươi.

Trác Bố Y cười cười:

- Những người xuất thân từ biên quân như ngươi, hiển nhiên tin tức không nhạy bén bằng những người có xuất thân từ thế gia. Theo ta được biết, gần đây con cháu thế gia đã có người tổ chức tiệc rượu rồi. Bọn họ đang đặt cược xem đến lúc thi thì ai có thể giẫm lên tên biên quân mà mấy vị Đại học sĩ không ngừng khen ngợi, đặt cược xem ai sẽ giẫm ngươi – một tên tiểu tốt - hung ác nhất. Bọn họ đã gom góp một số bạc lớn, xuất tiền chuẩn bị bao tất cả mọi người của Hải Dương Quán nguyên một đêm để tổ chức tiệc mừng cho người thắng.

Trương Thế Nhân nghe xong mà không khỏi giận dữ, hắn rất tức giận.

- Người đánh bạc nhiều không?

Hắn hỏi.

- Hình như Vương gia Giang Nam Vương Định, Lô gia Sâm Châu Lô Phàm đều là người đứng đầu trong cuộc đánh bạc. Còn đại danh đỉnh đỉnh như Bùi Sơ Hành và Tạ Phù Diêu thì trái ngược, ta không có nghe nói hai người họ tiến vào cuộc đặt cược này. Hiện tại nóng nhất chính là Vương Định, ngày hôm qua ở Túy Tiên Lâu, hắn đã thả ra lời nói, hắn nói sẽ làm cho ngươi phải bò lại thành Gia Trang làm một tiểu tốt biên quân.

Trác Bố Y mỉm cười:

- “Một con cá chạch thối cũng muốn chạy đến biển rộng mà chơi bời vài vòng, thật không biết trời cao đất rộng!”. Đây là nguyên văn câu nói của hắn.

Nghe được câu này, sắc mặt Mộc Tiểu Yêu trở nên âm trầm, ánh mắt của Trầm Khuynh Phiến hơi híp. Dường như cảm thấy được sát khí nhàn nhạt, Hạng Thanh Ngưu lập tức xách băng ghế ra xa xa ngồi. Trương Thế Nhân nhìn thoáng qua Mộc Tiểu Yêu, lại liếc nhìn Trầm Khuynh Phiến. Hắn cười cười:

- Tiểu Yêu tỷ, tiếp đó tỷ phải đến đại nội thị vệ làm Thiên Hộ. Để tránh khỏi việc mỗi ngày tỷ lại thèm rượu, Trác tiên sinh sẽ trông chừng, lúc đó tỷ có muốn uống một chén cũng không được.

- Ngươi nha…

Hắn cười híp mắt nhìn Trầm Khuynh Phiến, nói:

- Ngươi xem một chút, ngươi bây giờ gầy gò như gì rồi, quần áo đều có vẻ hơi rộng thùng thình rồi đấy. Ông chủ, cắt một miếng thịt ngực vịt cho tỷ tỷ ta bồi bổ thân thể.

Hắn vốn còn muốn nói: “Ăn chỗ nào bổ chỗ nào”, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Trầm Khuynh Phiến thì lại không dám nói ra.

Mộc Tiểu Yêu nhếch miệng, Trầm Khuynh Phiến híp híp mắt.

- Tự cầu nhiều phúc, tự cầu nhiều phúc!

Hạng Thanh Ngưu lại xách ghế ngồi xa một chút.

Trương Thế Nhân ngồi xuống, cúi đầu ăn bánh canh.

Cảm giác được chính mình chọc giận tiểu Thế Nhân, Trác Bố Y cười cười, có chút đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.