Chỉnh Cổ

Chương 17



Thời gian là phương tiện tốt nhất giúp hòa tan mọi oán khí.

Lúc đầu thì rầm rộ lục soát triệt để, một thời gian dài sau thì những quan viên cấp dưới phụ trách lục soát với xử phạt đã mất đi động lực “bắt được kẻ hoàng thượng muốn sẽ được trọng thưởng”, ngoại trừ cửa khẩu xuất nhập cảnh được nghiêm ngặt canh gác như trước, binh lực quan trọng của hình bộ đều quay lại bảo vệ trị an của hoàng thành. Mà ở Hiên Viên Dực ngầm ưng thuận hạ chỉ, phong ba lần này cuối cùng cũng dẹp yên.

Nhìn kết quả cách xử lý mọi chuyện, ta đánh giá rất cao Hiên Viên Dực. Hiên Viên Dực không hổ là một minh quân, biết đem tình cảm và công sự phân biệt, không làm liên lụy đến người vô tội. Nếu trong thời gian dài mà hắn không bỏ ý định tìm kiếm đấy, sẽ khó tránh cho nhân tâm hoảng sợ. Hơn nữa chuyện đường đường vua một nước bị cắm sừng không cẩn thận lan ra ngoài, mặt mũi hoàng đế sẽ chẳng còn tí cân nào. Trên cơ bản ta cũng hiểu rõ lý do tại sao hắn làm như vậy.

Trong thời gian này, để tránh gây tiếng, ta chỉ nhàn nhã an ổn trốn ở Tầm Thủy biệt viện. Trái lại, Vệ Tình càng lúc càng bận rộn, dù sao thì hắn cũng phụ trách hôn điển của “công chúa” với Hiên Viên Dực, hơn nữa còn phải thường xuyên gồng mình đối phó với Thượng Quan Liên Phong tới đây dây dưa. Ban đầu quốc sư tính toán mười lăm ngày sau sẽ cử hành hôn điển, bởi vì sự cố kia cộng thêm bức tranh con rùa trên người Hiên Viên Dực, mà mọi việc bị kéo chậm lại hơn một tháng.

Ngày hôn điển, vóc dáng khổng lồ cùng bộ mặt đáng ghét của công chúa Đại Á vương triều đã thành công hù dọa cho khách quan bốn phía một trận kinh hách, Hiên Viên Dực mặt trở nên cực khó coi. Mọi người đều thở dài vì trông Hiên Viên Dực tuấn mỹ vô song không khác gì một bông hoa đẹp cắm trên bãi cứt trâu.

Lẽ tất nhiên, “công chúa” đáng thương của chúng ta từ giây phút thành hôn đã chứng minh một sự thật — “Lận Á Hiên” này từ nay về sau cứ việc ngồi ngốc ở lãnh cung, không người hỏi thăm, ngày qua ngày mà tự sinh tự diệt. Còn đoàn người chúng ta, cũng bị an bài tới biệt việt ngay cạnh lãnh cung.

Ha ha ha, ta không nhịn được, ngửa mặt lên trời cười dài, bởi vì tất cà đều nằm trong lòng bàn tay ta.

Trong thời gian dài “tu thân dưỡng tính”, họa án thương nghiệp vĩ đại được ta cố gắng dần dần hoàn thiện. Vệ Tình bởi vì bận tối mặt tối mũi, cũng không có thời gian giúp ta. Vì vậy ta phải vận dụng hết nhân lực sẵn có bên người, cả nam lẫn nữ, viết vẽ tranh, khua chiêng đánh trống, luyện xướng luyện vũ, còn dùng một chút thủ đoạn hủ bại lấy lòng một số người quan trọng, thuận tiện cho việc ta bí mật ra vào cung. Hậu cung trong trẻo nhưng vắng lặng vì sự tồn tại của ta mà biến thành một cảnh tượng vô thường quỷ dị ngất trời.

Vệ Tình cuối cùng cũng xong hết việc, vội vàng trở lại bên người ta, thấy họa án vĩ đại của ta thì thiếu chút nữa không nể mặt ta mà ngất xỉu.

Kỳ thực, cái này có thể giải thích, với xã hội thương mại hiện đại mà nói, cách làm này chỉ là trình độ con nít, nhưng tại thế giới cổ đại kém hiểu biết, lại là sự quá sức tưởng tượng.

“Ta nói này Tiểu tình, ngươi có biết ‘cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng'(*) a?”

Vệ Tình chết lặng lắc đầu.

Tuy rằng Vệ Tình hầu hạ bên người ta, đã bị ép học rất nhiều danh từ mới, nhưng ta thỉnh thoảng vẫn thích đem vài thứ mới mới ra hù hắn, nhìn hắn bộ dạng ngây ngốc nói không hiểu, quả thực là-rất-rất-đáng-yêu a!

“Thế này! Lấy một ví dụ dễ hiểu minh họa. Lấy chuyện ta chơi khăm Hiên Viên Dực, ngươi nói thử xem, nếu ta và Hiên Viên Dực thân phận cả hai trái ngược nhau, chuyện gì sẽ xảy ra?”

Ta đối với Vệ Tình đều dùng thái độ “dẫn dắt dạy dỗ”.

Vệ Tình thật ra không chút do dự trả lời ta: “Hiên Viên Dực sẽ như cá nằm trên thớt gỗ, há lại không ăn sao?” Do có quan hệ với Thượng Quan Liên Phong nên Vệ Tình đối Hiên Viên Dực cũng chẳng lưu ấn tượng tốt đẹp gì.

“Không sai, thế nhưng ta cuối cùng chỉ có thể mở mắt nhìn vịt đã luộc bay khỏi miệng, bởi vì chúng ta không có tiền cũng không có thế. Tuy nói ta đúng là công chúa Đại Á hoàng triều, nhưng chúng ta lại đang ở Hiên Viên, Đại Á hoàng đế cách chúng ta rất xa, đến lúc có chuyện bất lợi phát sinh, chúng ta chỉ còn nước ngoan ngoãn chịu chết.” Ta ý tứ thâm sâu liếc nhìn Vệ Tình.

“Tại khu vực của kẻ khác, muốn nắm giữ quyền lực là chuyện vô cùng khó khăn. Thế nhưng tiền thì không giống vậy, tiền không phân biệt địa vị cao thấp, chỉ cần là người có năng lực, chắc chắn sẽ kiếm được tiền. Có tiền, tự nhiên có thể tăng thế lực của mình, có thể nói tiền này là phong thủy tương sinh. Đến lúc chúng ta có tiền, nếu hoàng đế muốn bắt chúng ta khai đao, ít nhất cũng có tiền để chạy trốn. Nói tới nói lui thì chúng ta không sinh con cho hắn được, hậu cung của hắn cũng chẳng thèm qua đây xách mé, vì thế có chút tiền cũng không phải chuyện xấu. Có thể đi ra ngoài lang bạt kiếm sống vẫn khá khẩm hơn cả ngày ngồi ngốc trong thâm cung đại viện chờ chết, phải không? Thế giới bên ngoài kia có bao nhiêu đặc sắc, trời đất rộng rãi bao la, Tiểu Tình ngươi đừng nói là không có hứng thú nhé!” Ha hả, đã mồi chài đến thế rồi, ta không tin là “con cá” Vệ Tình sẽ không cắn câu!

“Nhưng mà chủ tử, chủ ý này của ngươi dĩ nhiên là rất tốt, nhưng làm sao chúng ta kiếm tiền?” Vệ Tình hỏi đúng điểm mấu chốt, thực sự là thông minh.

“Khụ khụ –” Ta ho mấy cái cho thanh cổ họng rồi bắt đầu giải gút mắc “Tiểu Tình, người có biết những ngành nghề kiếm tiền tốt nhất thời nay là gì không?”

Lần này không chờ Vệ Tình lắc đầu, ta đã nhanh nói ra đáp án: “Đó chính là ‘đúc tiền’, ‘luyện sắt’, ‘làm muối’ và ‘phong hóa nghiệp’.” (**)

Vệ Tình đăm chiêu gật đầu.

“Thế nhưng trong bốn ngành kiếm bộn tiền này, đã hết ba ngành ảnh hưởng rất quan trọng với quốc gia, đã bị quan phủ lũng đoạn, tư nhân không được phép kinh doanh, vì thế chúng ta chỉ còn một con đường!”

Vệ Tình trong thời gian này được ta bồi dưỡng, đã thành cục cưng ham thích điều mới lạ: “Vậy ‘phong hóa nghiệp’ này liên quan đến cái gì?”

“Ha ha!” Ta quay lưng về phía Vệ Tình, cầm lấy quạt giấy bên cạnh, mở ra một chút, phóng khoáng phe phẩy, “Đó là ‘kỹ viện’, ‘sòng bạc’, ‘tiệm ăn’ và ‘nhà trọ’!”

Nói xong, ta tiêu sái quay người lại, cực kỳ đắc ý cầm quạt hướng phía Vệ Tình.

“A! Tiểu Tình, ngươi sao lại quỳ rạp trên mặt đất thế này, bẩn lắm đó!”

Vệ Tình lại một lần nữa bị ta đả bại…

———

——————————————–

(*) Câu này nằm trong “Mối liên quan giữa cơ sở hạ tầng và kiến trức thượng tầng” bên kinh tế hay triết gì đấy. Tớ không học kinh tế lẫn triết nên không biết đây là cái gì =___=

“Theo Marx, cơ sở hạ tầng (quan hệ kinh tế) quyết định kiến trúc thượng tầng, ngược lại những kiến trúc thượng tầng có thể tác động ngược lại cơ sở hạ tầng”



(**) Phong hóa nghiệp: na ná như các ngành dịch vụ. (4 ngành trên đều là dịch vụ nên suy bậy :’>)

Phong hóa trong phong tục và địa phương, nên có thể hiểu ngành này chỉ phục vụ cho khách hàng là người sống xung quanh cái chỗ đó (nhà hàng, khách sạn…) <<< có 1 từ chỉ loại hình kinh doanh này nhưng tớ không biết *nhún vai*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.