Trong phòng trực an tĩnh, bên bọn họ lại càng an tĩnh hơn, đến mức hô hấp đều nhẹ vài phần.
Tô Tinh Thần rũ mắt, dừng trên bàn tay cầm bút của anh, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đường vân trên tay nhàn nhạt, nhìn giống như thiếu huyết sắc.
......
"Lục Hành Chỉ." Cô trực tiếp gọi thẳng đại danh, cũng không cùng Lục Hành Chỉ khách khí.
Cô còn đang chờ đợi anh trả lời.
Lục Hành Chỉ hơi dừng lại, ngước mắt nhìn cô. Khi nhìn đến chờ đợi trong ánh mắt cô, có buông lỏng trong nháy mắt, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Hai người đối diện, ai cũng không nói chuyện.
Lục Hành Chỉ khụ tiếng, hoãn lại, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, của phòng trực ban liền bị gõ.
Khẽ nhíu mày, Chu Thầm hô một câu: "Tiến vào."
Y tá đẩy cửa, nhìn về phía Lục Hành Chỉ nói: "Bác sĩ Lục, bệnh nhân phẫu thuật tối qua có phản ứng bài xích, cần ngài đến xem."
"Lập tức tới." Lục Hành Chỉ không có nửa điểm chần chờ, trực tiếp lấy áo blouse một bên, vừa đi vừa mặc vào, thần sắc lo lắng làm cho Tô Tinh Thần không đành lòng nói nhiều một câu.
Cho đến khi Lục Hành Chỉ biến mất ở trong văn phòng, Tô Tinh Thần mới thở dài, ngước mắt nhìn Chu Thâm.
Chu Thâm nhìn thần sắc cô ai oán, cười khẽ, lắc lắc hộp quà trong tay, thấp giọng nói: "Tinh Thần, anh mở nhé."
"Được."
Chu Thâm đem hộp quà mở ra, nhìn thấy bánh quy nhỏ đóng gói tinh xảo bên trong, nhịn không được nói: "Làm thật đẹp mắt."
Tô Tinh Thần nhoẻn miệng cười: "Anh nếm thử một chút có ngon hay không."
"Được." Chu Thâm cầm lấy một miếng bánh hình giống cây thông Giáng Sinh để vào miệng. Sau khi ăn một miếng, đột nhiên mở to mắt nhìn Tô Tinh Thần, nhịn không được dựng ngón cái nói: "Trời ạ, Tinh Thần em làm bánh quy quá ngon."
Mắt Tô Tinh Thần sáng lên: "Thật vậy sao?"
"Thật sự ăn ngon." Chu Thâm nhịn không được khen cô, bình thường bánh quy nếu ăn vào sẽ tương đối khô, thực ra rất nhiều người cũng không thích lắm.
Nhưng bánh quy Tô Tinh Thần làm, đối với mấy thứ này rất có hiểu biết, hơn nữa chiếu theo khẩu vị của từng người, cô không có cho thêm nhiều đường ở bên trong, tuy rằng có đường, ngọt ngọt, nhưng tuyệt đối không ngấy.
Vị rất tốt.
Chu Thâm vội gật đầu không ngừng: "Thật sự rất tuyệt, trách không được người bên cạnh em đều nói đồ vật em làm rất ngon."
Nghe vậy, Tô Tinh Thần cong cong môi.
Bên người cô đại khái cũng chỉ có mấy người con nhà chú cùng Chu Thâm nhận thức.
"Anh là nhận thức Chu Tinh Thần phải không?"
"Đúng vậy, không phải lúc trước mẹ anh ta có bệnh tim sao, ba anh là bác sĩ gia đình nhà cậu ta, vừa lúc tuổi bọn anh xấp xỉ nhau, cho nên trò chuyện gần chút."
Tô Tinh Thần nga thanh, Chu Tinh Thần tên rất giống với cô, là con trai dì Phồn Phồn.
Cô cười: "Trách không được."
Trách không được Tô Mục nói sẽ giới thiệu cho cô một người quen khám bệnh, dựa theo quan hệ này mà nói, Chu Thâm cùng nhà Chu Tinh Thần hẳn là rất quen thuộc.
Cung Chu Thâm hàn huyên một lúc, Tô Tinh Thần nhìn về phía của lớn bên cạnh, nhịn không được hỏi: "Bác sĩ bọn anh đều bận như vậy sao?"
"Không nhất định, nhưng bác sĩ khoa ngoại nhất định rất rất bận." Chu Thâm dừng một chút, nói cho cô: "Tinh Thần, tuy rằng anh tán đồng em theo đuổi hạnh phúc của mình, nhưng anh cũng phải nói cho em một chút, bác sĩ rất bận có đôi khi bận đến mức không có thời gian ăn cơm, càng đùng nói là bồi bạn gái."
Đây là sự thật, rất nhiều bác sĩ chính là vì bận quá, có đôi khi một cuộc phẫu thuật mấy giờ liền, không thể nhận một cuộc gọi, cũng không thể trả lời một tin nhắn từ bạn gái hay người thân, loại tình huống này, vẫn luôn rất bình thường.
Mà bác sĩ khoa ngoại bọn họ, loại chuyện này lúc nào cũng có.
Cho nên đây cũng là lý do tại sao bác sĩ khoa ngoại đều độc thân, hơn nữa trên cơ bản tuổi đều lớn.
Lúc còn trẻ bạn gái nhiều người đều không chịu nổi tịch mịch.
Một hai lần còn có thể, nhưng nếu trong một tháng có mười lần hai mươi lần không nhận điện thoại, mấy giờ sau cũng không gọi lại, con gái sẽ dễ dàng nghĩ nhiều, cũng sẽ oán giận, sẽ oán trách.
Loại chuyện này sau khi nghe nhiều rồi, liền sẽ tranh cãi.
Lại sau đó, kết quả của rất nhiều người là chia tay.
Vừa mới Chu Thâm nhìn thần sắc Tô Tinh Thần, liền biết cô cảm thấy có chút mệt tâm rồi.
Thất vọng đều viết ở đáy mắt, hai người đều là bạn mình cho nên Chu Thâm cảm thấy cần thiết nhắc nhở một hai câu.
Nghe vậy, Tô Tinh Thần cười, suy nghĩ giây lát mới ngước mắt nhìn về phía Chu Thâm nói: "Chu đại ca, anh quá coi thường em rồi."
Cô dừng một lát nói: "Kỳ thật em cái gì đều không có, chỉ có ý chí là kiên định nhất."
Cũng giống như khi cô bắt đầu học làm mỹ thực, xung quanh không một ai tán thành, chính cô cũng không biết. Kể cả Ngôn Tình cũng không có tin tưởng cô, nhưng cố tình Tô Tinh Thần không chỉ làm được mà còn làm ra phong cách độc đáo của chính mình.
Chu Thâm nhoẻn miệng cười, giơ hộp quà của cô lên, nói: "Chúc em thành công."
Ở phòng trực ban đợi một lúc lâu, Lục Hành Chỉ cũng chưa trở về.
Chu Thâm nhìn sắc trời bên ngoài, toàn bộ đều đã tối xuống.
Trời mùa đông vốn dĩ đã tối sớm, bên ngoài đã là một mảnh đen nhánh. Tô Tinh Thần nhìn lượng pin điện thoại chỉ còn 10%, suy nghĩ một lát, hỏi Chu Thâm: "Anh không đi ăn cơm sao?"
Chu Thâm gật đầu: "Đợi lát nữa đi, đêm nay anh trực ca đêm. Đoán chừng Lục Hành Chỉ không trở về nhanh đâu, tình huống người bệnh kia có chút đặc thù."
Tô Tinh Thần cười: "Không sao đâu, em đi về trước."
Đợi lâu như vậy, Lục Hành Chỉ cũng chưa trở về, xem ra là có chút khó giải quyết.
Sau khi Tô Tinh Thần cùng Chu Thâm nói vài câu, liền cầm túi đi ra ngoài. Chu Thâm nhìn, nhịn không được khẽ thở dài.
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân mà Lục Hành Chỉ vẫn luôn không muốn nhả ra.
......
Bóng đêm nồng đậm, có chút lạnh. Tô Tinh Thần vừa đi ra khỏi bệnh viện liền bị gió thổi run bần bật. Bọc áo khoác đi về phía trước vài bước, cô lại lui trở về.
Đứng tại chỗ bị gió thổi một hồi, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít. Cô nhìn về phía nhà ăn bên cạnh, cuối cùng vẫn không thể nhịn được đi vào gọi vài món ăn, dặn dò nhân viên phục vụ bên trong rồi mới hai tay đút túi rời đi.
Nhìn xe đậu ở ven đường, Tô Tinh Thần dừng một chút, vẫn là trở về trong xe, lái xe rời đi.
Ở phía sau cô, mặt đường bị đèn đường chiếu sáng, lóe hào quang lộng lẫy.
*
Khi Lục Hành Chỉ đi ra khỏi phòng phẫu thuật đã là 7 giờ 30.
Trong bệnh viện vẫn còn rất ồn, khi Lục Hành Chỉ đi toiet rửa qua tay một lần nữa, đầu đã đau đến không chịu được.
Duỗi tay xoa xoa ấn đường, Lục Hành Chỉ rũ mắt đi đếm phòng trực ban.
Mới vừa vào cửa liền đối diện với tầm mắt Chu Thâm.
Nghe vậy, Lục Hành Chỉ hơi dừng, cúi đầu nhìn lại, trên mặt bàn để một phần cơm hộp, để gọn gàng một chỗ.
Đôi mắt anh khẽ nhúc nhích, lóe lóe, mới thấp giọng ừ một tiếng: "Cậu ăn rồi?"
"Đúng vậy." Chu Thâm nhịn không được khen Tô Tinh Thần nói: "Tinh Thần quá chu đáo, mua cả cho chúng ta, bữa tối đêm nay của tôi là dính hào quang của cậu a."
Cúi đầu đem quần áo cởi ra, thần sắc Lục Hành Chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Chu Thâm nhìn cảm xúc của anh không lớn, cũng không nói thêm nữa.
"Tôi đi ra ngoài đây, cậu nghỉ ngơi một lát ăn cơm tối rồi về nhà đi."
"Được."
Chu Thâm đi rồi, Lục Hành Chỉ nhìn vật để một bên. Đột nhiên mặt mày khẽ nhúc nhích, anh duỗi tay lấy xuống tờ giấy để ở một bên.
Nhìn lời nhắn viết trên giấy, cúi đầu nhoẻn miệng cười.
Ánh đèn vừa lúc dừng trên sườn mặt anh, chiếu đến dung mạo anh nhu hòa, tựa như dát thêm một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Cả người thái độ lãnh đạm, hình tượng lạnh nhạt xa cách, dường như khi nhìn thấy câu nói kia đều thả lỏng.