Một trận gió lạnh thổi tới, cây cối rung động. Nhánh cây xung quanh đều đong đưa, lá cây khô vàng rào rào rơi xuống, rất đẹp nhưng lại cảm thấy có chút thê lương.
Tô Tinh Thần bọc lại áo khoác của mình, muốn ngủ nhưng lại không có nơi nào có thể ngủ.
Thư Dao cùng Kỷ Đình đi dạo chỗ khác, Trần Phái Nhĩ cực kỳ có nhãn lực lôi kéo Trần Lâm đi rồi. Bên này chỉ còn lại có Tô Tinh Thần cùng Lục Hành Chỉ.
Cô cùng Lục Hành Chỉ nhìn nhau, hỏi câu: "Anh có nơi nào muốn đi nữa không?"
Lục Hành Chỉ lắc đầu: "Không có."
Tô Tinh Thần nga tiếng, "Tôi cũng không có." Cô dừng một chút nói: "Tôi có chút mệt mỏi...tôi nghỉ một chút, nếu mà anh đi thì đánh thức tôi nhé, được không?"
"Ừm."
Tuy rằng Lục Hành Chỉ lãnh đạm, nhưng Tô Tinh Thần cũng không có ảnh hưởng bởi sự lãnh đạm này.
Bọn họ vừa mới đổi chỗ ngồi, người ở đây không nhiều lắm, vậy nên chống tay lên trên bàn vẫn có thể ngủ được một lúc.
Tô Tinh Thần nói ngủ liền ngủ, hoàn toàn không có bất luận chần chờ gì.
Lục Hành Chỉ ngồi đối diện, nhìn chằm chằm cái người không đến vài phút đã ngủ rồi, trong mắt hiện lên ý cười.
Tuy rằng người trong tiệm không nhiều lắm, nhưng mà tiếng ồn lại không ít, huống chi vị trí mà Lục Hành Chỉ và Tô Tinh Thần ngồi vừa lúc là nơi gần cửa.
Khách hàng đi lại rất nhiều.
Cốc trà sữa trên bàn hai người, đã từ ấm áp chuyển sang lạnh lẽo.
Trong lúc ngủ mơ, Tô Tinh Thần nhíu nhíu mày, dường như muốn tỉnh lại, nhưng không đến một lát lại không có động tĩnh.
Lục Hành Chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, ngẫu nhiên ngước mắt nhìn bộ dạng đang ngủ của cô, thật lòng mà nói khi cô ngủ nhìn qua thật văn tĩnh.
Cười nhẹ, Lục Hành Chỉ vừa mới chuẩn bị gửi tin nhắn cho Kỷ Đình liền nhìn thấy đối diện Tô Tinh Thần ngô một tiếng. Anh ngước mắt nhìn lại, cô một tay chống đầu hướng bên kia ngã xuống.
Lập tức, Lục Hành Chỉ không chút suy nghĩ, trực tiếp duỗi tay đỡ đầu cô.
Tư thế quỷ dị này giằng co khoảng năm giây, Lục Hành Chỉ ho nhẹ, Tô Tinh Thần không có động tác khác nhưng lại cọ cọ trong lòng bàn tay anh, ngọn tóc đâm vào lòng bàn tay có chút ngứa.
Tựa như là gãi ngứa từng đợt nhảy lên ở trong tim, ngực run lên. Lục Hành Chỉ rũ mắt nhìn cô thật lâu, tay vẫn duy trì tư thế đỡ đầu cô, cơ thể lại từ đối diện ngồi đến bên cạnh cô.
Rồi sau đó, một tay đỡ đầu cô, một tay khác mới bớt thời gian trả lời tin nhắn cho bọn Kỷ Đình.
Ngoài cửa ánh nắng đã đến giữa trưa, càng lúc càng lớn có chút chói mắt.
Đầu Tô Tinh Thần vẫn luôn không ngừng hạ xuống, Lục Hành Chỉ nhìn cười tiếng. Ngược lại vẫy vẫy người phục vụ bên cạnh, duỗi tay chỉ tấm rèm còn lại bên sườn, nhẹ giọng nói: "Cô có thể kéo tấm rèm xuống một chút không?"
Người phục vụ nhìn đôi tình lữ, vội không ngừng đáp lời: "Được, anh chờ một chút."
Sau khi kéo xuống, cô ta nói với Lục Hành Chỉ: "Anh đối với bạn gái thật cẩn thận."
Lục Hành Chỉ hơi mỉm cười, cũng không có giải thích gì nhiều.
Một giấc này của Tô Tinh Thần ngủ tới ba giờ chiều, có thể nói là lâu ước chừng khoảng hai giờ.
Cô vừa mới động, Lục Hành Chỉ liền thu hồi tay, cúi đầu nhìn điện thoại, đường cong sườn mặt hiện rõ, rơi vào ánh mắt hơi mở của Tô Tinh Thần.
Hơi ngẩn ra một chút, cô chớp chớp mắt, mới tỉnh lại thanh âm còn có chút khàn khàn: "Lục Hành Chỉ, sao anh lại ngồi ở đây?"
Nghe vậy, Lục Hành Chỉ nhàn nhạt ừ: "Bên kia có nắng."
Tô Tinh Thần nga tiếng, xoa xoa cổ tay mình lại cúi đầu nhìn cánh tay cứng đờ của anh, có chút kinh ngạc: "Cánh tay làm sao vậy?"
Lục Hành Chỉ nhìn cô: "Không có gì."
Tô Tinh Thần tự làm cho mình mất mặt, cũng không hỏi nhiều nữa.
Nhìn thời gian, Tô Tinh Thần đề nghị: "Phải đi về chưa?"
Lục Hành Chỉ nhìn nét mặt cô lộ rõ vui mừng, cười lạnh: "Kỷ Đình nhờ."
Tô Tinh Thần: "....." Bẹp bẹp miệng, ghét bỏ nhìn Lục Hành Chỉ: "Nói câu lừa tôi sẽ chết sao?"
"Cô cũng biết đấy là lừa gạt cô."
Tô Tinh Thần trợn mắt, cô thật sự phải hoài nghi thẩm mỹ của mình, vì sao lại thích người như Lục Hành Chỉ, còn nhất kiến chung tình??
Cái gì mà thanh lãnh, không dính khói lửa phàm tục, vì sao cô chỉ cảm thấy Lục Hành Chỉ rất độc miệng?!
Lục Hành Chỉ nhìn biểu tình cô xù lông, nhịn không được cong môi: "Đi thôi."
"Ừm."
Tô Tinh Thần hoạt động chân một chút, ngủ lâu như vậy tinh thần đã thật sự trở lại.
Cô đi theo Lục Hành Chỉ ra ngoài, dưới ánh mắt ái muội của người phục vụ, quang minh chính đại đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, Tô Tinh Thần nhịn không được nói thầm: "Vì sao ánh mắt người phục vụ kia nhìn chúng ta quỷ dị như vậy?"
Lục Hành Chỉ quay đầu lại nhìn: "Có lẽ là tư thế ngủ của cô quá xấu."
Tô Tinh Thần chậc tiếng, không chút suy nghĩ đá chân Lục Hành Chỉ: "Anh lặp lại lần nữa."
Lục Hành Chỉ cúi đầu nhìn dấu chân trên quần, cũng không cùng cô so đo.
"Muốn đi cáp treo hay là đi bộ xuống?"
Tô Tinh Thần nghiêng đầu suy nghĩ, cười tủm tỉm nói: "Đi bộ đi."
Nếu như Trần Phái Nhĩ ở chỗ này nghe được câu nói kia chắc sẽ hộc máu mất. Một người chưa bao giờ muốn vận động, thế nhưng sẽ lựa chọn đi bộ xuống núi.
Sở dĩ Tô Tinh Thần sẽ lựa chọn như vậy đơn giản là vì đi bộ xuống núi mất khoảng hơn một giờ có thể ở chung với Lục Hành Chỉ nhiều hơn một chút. Tuy rằng có thể sẽ bị Lục Hành Chỉ chọc cô giận, nhưng cũng không thể ngăn cản trái tim muốn cùng Lục Hành Chỉ ở bên nhau.
"Được."
Lục Hành Chỉ cũng không có ý kiến gì, đôi tay đút túi nghiêng người để cho cô Tô Tinh Thần đi trước.
"Không thể đi song song sao?"
Lục Hành Chỉ: "....."
Cuối cùng bị buộc bất đắc dĩ cùng đi song song xuống núi với Tô Tinh Thần.
*
Dọc theo đường đi, Tô Tinh Thần ríu rít như con chim khách, vẫn luôn nói không ngừng.
Cô cũng mặc kệ Lục Hành Chỉ có đáp lại hay không, dù sao đến cuối cùng Lục Hành Chỉ vẫn sẽ đáp lại vài câu. Tuy rằng thái độ có lãnh đạm, nhưng đối với cô mà nói thái độ của anh so với lúc trước đã tốt hơn nhiều.
Một đường đi xuống chân núi, Tô Tinh Thần nhìn về phía Lục Hành Chỉ: "Lục Hành Chỉ."
"Nói."
"Lát nữa anh còn có chuyện khác không?"
"Làm sao vậy?" Lục Hành Chỉ nâng mí mắt, nhìn cô: "Cô có việc gì sao?"
Tô Tinh Thần cười cười: "Mời anh ăn cơm a, vừa lúc trời tối rồi không phải sao." Cô phải nắm chắc mỗi thời điểm chứ.
Lục Hành Chỉ hơi dừng, nhìn nụ cười tươi đẹp của cô, chung quy cảm thấy có sức cuốn hút nào đó, ma xui quỷ khiến ừ tiếng: "Đi thôi."
"Thật sao? Anh đồng ý cùng tôi ăn tối sao?" Tô Tinh Thần vô cùng kinh ngạc, cô cũng chỉ ôm thái độ thấp thỏm hỏi một câu, từ đáy lòng cũng đã chuẩn bị thật tốt khi bị cự tuyệt.
Cũng không hề nghĩ tới, Lục Hành Chỉ sẽ đồng ý.
Lục Hành Chỉ nhìn cô: "Có đi hay không, không đi thì tôi đi trước."
"Đi đi đi." Tô tinh thần vội vàng nói, cũng không đợi Lục Hành chỉ mở cửa cho cô đã tự động mở của ghế phụ ngồi vào trong xe.
Lục Hành Chỉ nhìn, nhướng mày, nhưng cũng không nói gì.
"Anh muốn ăn cái gì?"
"Tùy tiện đi."
"Vậy anh thích ăn cái gì?"
"Không có."
Tô Tinh Thần: "....."
Uể oải mười giây, cô lại nhặt tự tin lần nữa, tiếp tục truy hỏi: "Vậy chọn cái gì khác với ngày thường đi, như vậy chúng ta mới ăn ngon hơn."
Lục Hành Chỉ nhìn người bên cạnh quỏ tay múa chân, ho nhẹ: "Cô muốn ăn gì?"
"Lẩu đó, mùa đông thích hợp ăn lẩu nhất."
Lục Hành Chỉ ừ một tiếng: "Vậy đi thôi."
"Thật..thật sao?" Tô Tinh Thần trực tiếp nói lắp, đáy mắt khó nén nổi kinh ngạc, cái miệng nhỏ khẽ nhếch nhìn anh.
Lục Hành Chỉ nhàn nhạt nhìn, đôi môi đỏ kia, cái miệng nhỏ khẽ nhếch kia bộ dáng có chút dụ người.
Ánh mắt hơi trầm xuống, Lục Hành Chỉ quay đầu, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm con đường phía trước, đạm mạc đáp: "Ừm."
Anh dừng một chút, bổ sung thêm: "Nếu cô lại ồn, liền không đi."
Tô Tinh Thần: "....." hứng thú mới có nháy mắt bị đánh tan.
Cô có chút bất đắc dĩ nga tiếng, rồi sau đó ngoan ngoãn bảo trì an tĩnh.
Ngoài cửa sổ đèn đường sáng trưng, bây giờ mới 6 giờ tối nhưng khi vào đông thì 6 giờ trời đã hoàn toàn tối sầm.
Tô Tinh Thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ thật lâu, bên ngoài có một chiếc xe đi vọt qua, sau khi nhìn cảm thấy thật sự không thú vị, nhưng lại không thể quấy rầy người bên cạnh lái xe.
Nghĩ nghĩ, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn trong nhóm chat của các cô.
Nhóm chat là nhóm chat bạn cùng phòng đại học, các cô bốn người ở chung rất vui vẻ. Nhưng mà có chút đáng tiếc đó là một người bạn Dương Loan Loan, sau khi tốt nghiệp trở về quê quán, không ở cùng các cô ở đây.
[Tô Tinh Thần: @Thư Dao @Trần Phái Nhĩ, các cậu về khi nào đấy?]
[Trần Phái Nhĩ: Buổi chiều, Lục Hành Chỉ nói cậu ngủ ở tiệm trà sữa, bọn mình liền đi trước.]
[Tô Tinh Thần: Cậu liền yên tâm đem mình cho người đàn ông khác chiếu cố như vậy sao??!!]
[Trần Phái Nhĩ: Đó không phải là điều cậu muốn sao, huống chi mình xem thái độ bác sĩ Lục đối với cậu, khả năng cậu cởi sạch đưa tới cửa cũng sẽ không muốn.]
[Tô Tinh Thần:.......Trát tâm quá.]
[Thư Dao: Cũng không nhất định, Tinh Thần đẹp thế kia, trừ bỏ ngực có chút phẳng ở ngoài....mặt khác cái gì cũng tốt.]
[Tô Tinh Thần:....Câu đằng sau có thể không nói.]
[Trần Phái Nhĩ: Ha ha ha ha Thư Dao chân thật, nhưng mà hiện tại cậu có về nhà không?]
[Tô Tinh Thần: Không có, mình đang trên xe bác sĩ Lục, hì hì bọn mình chuẩn bị cùng đi ăn lẩu.]
Nói xong, cũng mặc kệ bọn Trần Phái Nhĩ phản ứng ra sao. Tô Tinh Thần vừa lòng đem điện thoại cất vào, nhìn về phía người bên cạnh gọi mình: "Làm sao vậy?"
Lục Hành Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, đem xe dừng ở trước cửa một tiệm lẩu, anh thấp giọng nói: "Ăn ở đây đi."
"Được."
Tô Tinh Thần nhìn, là tiệm lẩu tương đối nổi danh của thành phố A.
"Chúng ta đi thôi."
"Ừm."
Hai người song song đi vào, tìm vị trí bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, Tô Tinh Thần cầm thực đơn gọi món, đột nhiên nhìn về phía người đối diện: "Anh ăn cay được không?"
"Không thể ăn được."
"Vậy chúng ta gọi một nồi lẩu uyên ương đi."
Lục Hành Chỉ ngước mắt, nhìn biểu tình đắc ý trên mặt cô, cười nhạo: "Được."
Tô Tinh Thần bị nhìn có chút chột dạ, yên lặng chỉ tay chọn nồi lẩu uyên ương, lại đem thực đơn đưa cho Lục Hành Chỉ: "Anh chọn một món mình thích ăn đi."
Lục Hành Chỉ tùy ý nhìn, cũng không chọn nhiều, trực tiếp đem thực đơn đưa cho người phục vụ đứng bên cạnh.
Người phục vụ đi rồi, Tô Tinh Thần hơi cong mắt nhìn anh: "Bác sĩ Lục."
"Chuyện gì?"
"Buổi tối ngày kia anh có thời gian không?"
nghe vậy, tay cần cốc trà Lục Hành Chỉ hơi dừng, nhướng mày nhìn lại: "Ca sáng."
Đôi mắt Tô Tinh Thần sáng ngời, có chút thấp thỏm nhìn về người đối diện, khẩn trương cắn moi dưới, nhẹ giọng hỏi: "Vậy có thể hẹn anh ra ngoài không?"
Cô dừng một chút, sợ Lục Hành Chỉ cự tuyệt, bổ sung thêm câu: "Cùng nhau ra ngoài vượt năm ý, còn có bọn vợ chồng Dao Dao nữa, anh đi không?"