Lục Hành Chỉ không nói, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua.
Chu Thâm nghẹn lại, khụ hai tiếng: "Được rồi, sẽ không đoạt của cậu, nhưng mà tại sao mình lại cảm thấy cậu đối với con gái nhà người ta quá không thân thiện?"
Chu Thâm duỗi tay chỉ chỉ vật trước mắt: "Vì cái gì Tinh Thần đưa cơm cho cậu mà cậu không ăn?"
Lục Hành Chỉ mím môi, không nói chuyện.
Lạnh nhạt mà nhìn hộp giữ ấm sau rồi cúi đầu viết bệnh án.
Chu Thâm: "..."
Được rồi, đàn gảy tai trâu, dù sao anh ta cảm thấy rằng dựa theo tính cách này của Tô Tinh Thần sớm hay muộn cũng đem người bắt được.
Thở dài, Chu Thâm tiếp tục đắm chìm trong mỹ thực.
Lục Hành Chỉ rũ mắt nhìn bệnh án trước mắt lắc lắc đầu.
*
Tô Tinh Thần vừa về đến nhà liền bị Ngôn Tình lôi kéo nghe nhạc.
"Thế nào?"
Tô Tinh Thần lắc lắc đầu: "Cũng được." Bộ dáng hữu khí vô lực làm cho Ngôn Tình nhìn mà cười không ngừng, duỗi tay xoa xoa tóc cô, thấp giọng nói: "Làm sao vậy, cảm mạo không phải đã đỡ rồi sao?"
Tô Tinh Thần dạ, hướng vào lòng mẹ cọ cọ làm nũng: "Mẹ, lúc ấy làm thế nào mà mẹ theo đuổi được ba vậy?"
Nghe vậy, trong mắt Ngôn Tình hiện lên một tia kinh ngạc, cúi đầu nhìn con gái: "Con đây là...có người yêu thích rồi?"
"Vâng."Tô Tinh Thần năng mắt nhìn bà: "Xem như là thích đi, lớn lên khá đẹp."
Ngôn Tình nghẹn, hồ nghi nhìn con gái mình: "Liền lớn lên đẹp thôi?"
Không phải chứ...thói hư tật xấu nhà họ chẳng lẽ di truyền hoàn toàn?!
Tô Tinh Thần suy nghĩ một lát, bẻ ngòn tay đếm: "Kỳ thật cũng không chỉ là đẹp, thanh âm cũng dễ nghe, tay cũng đẹp..." Cô một chút một chút đếm ưu điểm của Lục Hành Chỉ.
Ngôn Tình nghe vậy bật cười, vỗ vô đầu cô cổ vũ: "Thích thì theo đuổi, đừng làm cho mình phải hối hận."
Nghe vậy, Tô Tình Thần ai oán nhìn mẹ: "Chính là người ta không có thích con?"
"Ân? Nói như thế nào?"
Tô Tinh Thần lặng lẽ đem phản ứng của Lục Hành Chỉ nói cho bà nghe.
Ngôn Tình cười không ngừng: "Rất bình thường a, con đó nhất kiến chung tình quá nhanh, không chừng người ta cho là con đang nói đùa đấy."
Tô Tinh Thần nghĩ, giống như là có đạo lý này.
"Cho nên bám riết không tha tương đối tốt, có ảnh chụp không, đưa mẹ xem lớn lên như thế nào?"
Tô Tinh Thần ủy khuất bẹp miệng: "Không chụp."
Chủ yếu là cô hoàn toàn không có cơ hội chụp.
Ngôn Tình nhìn cô cười không ngừng, thấp giọng nói cho cô.
Hai mẹ con hàn huyên cả buổi chiều, tâm tình thất bại về điểm này của cô rốt cuộc cũng giảm bớt.
"Đúng rồi, mẹ với ba con chuẩn bị ra ngoài du lịch, con muốn đi không?"
"Không đi."
"Ân, em trai con sắp được nghỉ đông, đến lúc đó để cho nó đến chỗ con ở vài ngày."
"Được."Em trai cô đang học đại học, cũng đã qua nửa tháng 12, quả thật là sắp được nghỉ đông rồi.
"Khi nào thì ba mẹ ra sân bay?"
"Buổi tối."
Tô Tinh Thần: "....."
Phải đi mới thông báo cho mình biết, đây là con ruột sao?
Sau khi ở nhà ăn cơm tối, Tô Tinh Thần chuẩn bị quay về bên kia, tối nay vừa lúc không cần phát sóng trực tiếp cô thoải mái không ít.
Còn chưa tới nhà, liền nhận được điện thoại Trần Phái Nhĩ gọi đến.
"Uy, Tinh Thần đi ra ngoài chơi."
Tô Tinh Thần nhướng mày: "Đi nơi nào?"
"Chớp mắt đã ngàn năm, đến không?"
"Đến."
Tô Tinh Thần thay đổi phương hướng, lái xe đến Chớp mắt một vạn năm. Đối với quán bar Chớp mắt một vạn năm Tô Tinh Thần hết sức quen thuộc. Từ nhỏ liền hỗn ở bên trong, khi đó mẹ cô còn ngẫu nhiên hát ở trong này, còn có người chú duy nhất của cô cũng giống vậy.
Chớp mắt một vạn năm đối với Tô Tinh Thần mà nói, có thể nói là một nơi lớn lên từ nhỏ.
Đem xe đỗ ở trước cửa quán bar, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng hát dễ nghe, Tô Tinh Thần nhíu mày có chút kinh ngạc.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của cô, vừa đi vào liền nhìn thấy Trần Phái Nhĩ đang hát trên đài.
Cười cười, người phục vụ bên cạnh đối với Tô Tinh Thần rất quen thuộc, gọi: "Tinh Thần tỷ, chị muốn đi ghế lô như cũng không?"
Tô Tinh Thần lắc đầu: "Không cần, chị ngồi ở đại sảnh là được rồi."
Cô đi vào bên trong, trong đại sảnh tất cả mọi người đều đắm chìm trong tiếng ca tuyệt vời, nhìn người trên đài với ánh mắt sáng quắc, đương nhiên không loại trừ những người còn có tâm tư khác.
Tô Tinh Thần tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, hướng người trên đài giơ giơ tay.
Trần Phái Nhĩ nghoẻn miệng cười, hướng cô vứt một cái mị nhãn. Không một lát sau, Trần Phái Nhĩ liền từ bên kia đi đến đây.
"Thế nào, tiến bộ không?"
Tô Tinh Thần trầm ngâm một lúc mới nhận xét: "Cũng không tệ lắm, so với lúc trước tốt hơn rồi."
"Tất nhiên, ít nhiều là chủ bá Tinh Thần dạy nha."
Tô Tinh Thần bật cười: "Thôi đi, nghĩ thế nào lại chạy đến quán bar?"
Trần Phái Nhĩ thở dài: "Bị một đám xú tiểu tử chọc tức, tức giận a."
"Nói như thế nào?"
Trần Phái Nhĩ mở một chai rượu trên bàn, rót cho Tô Tinh Thần một ly rồi cầm cả chai rượu lên uống, nhịn không được phun trào nói: "Cậu nói sinh viên hiện tại rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Không đọc sách cho tốt đi, mỗi ngày chỉ có trốn học, làm một người hướng dẫn, mình thật sự mệt chết đi được a!"
Hiện tại cô phụ trách học sinh của hai lớp, vô cùng mệt mỏi, mọi người đều nói công việc của giảng viên đại học nhẹ nhàng, nhưng ai có thể nghĩ đến...kỳ thật so với giáo viên cao trung* còn mệt hơn.
*(tương tự cấp 3 bên Việt Nam)
Mỗi ngày đều xảy ra đủ loại chuyện phiền toái.
Tô Tinh Thần vỗ vai cô ấy, an ủi: "Không có việc gì, cậu ngày nghĩ nhiều càng mệt hơn."
Trần Phái Nhĩ vứt cho cô một ánh mắt khinh thường.
"Đúng rồi, cậu có việc gì vậy, buổi sáng mình nhìn thấy Weibo của cậu."
Vừa nói đến việc này, Tô Tinh Thần lại bực mình: "Đừng nói nữa, tường đông vách sắt a, những đồ mình đưa lúc trước người nọ cũng chưa ăn."
"Không phải chứ, còn có người có thể từ chối đồ ăn hấp dẫn của cậu?"
Tô tinh Thần nghiêm túc gật đầu: "Có, Chu Thâm nói cho mình biết, đồ mình làm anh ta ăn."
Trần Phái Nhĩ bật cười, nhịn không được đập bàn cười to: "Thật sự?"
"Thật sự."Buổi chiều Tô Tinh Thần nhận được tin nhắn của Chu Thâm, thật lòng cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.
Dựa vào cái gì không ăn a, tốt xấu cũng làm rất lâu không phải sao!!
Cô tỏ vẻ, vô cùng tức giận.
Trần Phái Nhĩ vừa muốn nói cái gì, di động trong túi Tô Tinh Thần vang lên.
"Uy?"
"Cái gì, ở nơi nào?"
Tô Tinh Thần mím môi, sắc mặt thay đổi: "Tôi lập tức đến đấy?"
Cắt đứt điện thoại, Trần phái Nhĩ nhìn cô: "Làm sao vậy?" Đột nhiên sắc mặt khó coi như vậy.
Tô Tinh Thần lắc đầu: "Đi bệnh viện, Tô Diệc Thần đánh nhau với người khác."
"Úc úc được."
May mắn là Tô Tinh Thần không động vào ly rượu kia, có thể trực tiếp lái xe đến bệnh viện Nhân Dân 1.
*
"Đánh nhau với người khác?"Thanh âm Trần Phái Nhĩ dương cao, vô cùng kinh ngạc.
Trong ấn tượng, Tô Diệc Thần chính là một bảo bảo ba tốt không phải sao!!
"Không rõ ràng lắm, vừa rồi bạn học nó gọi điện cho mình nói như vậy."Tô Tinh Thần nhíu mày, nhìn thời gian, tầm này chắc ba mẹ cô đã lên máy bay rồi.
Cô thở dài, chuyên chú lái xe.
Đến bệnh viện, Tô Tinh Thần kéo một y tá gần đấy hỏi qua rồi mới hướng tầng 3 chạy đến.
Vừa lên đến, bạn học Tô Diệc Thần liền đến đón: "Chị Tinh Thần?"
"Sao lại thế này?"
Người nọ dừng một chút nói: " Em cũng không biết nữa, lúc em nhận được điện thoai của Diệc Thần liền đem người đưa đến bệnh viện."
"Có biết đánh nhau với ai không?"
Bạn học duỗi tay chỉ vào hai thiếu niên đứng đối diện: "Đi cùng với bọn họ, nhưng mà không ai biết được đã xảy ra chuyện gì."
Bên kia còn có một cô bé đang khóc thút thít.
Tô Tinh Thần nhìn, nhíu mày, không phả chứ, chẳng lẽ Tô Diệc Thần vì nữ sinh mà đánh nhau với người ta??!!
Cô nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy thật là huyền huyễn.
Nhíu nhíu mày, Tô Tinh Thần cũng không nói nhiều nữa, vỗ vỗ bả vai cậu ta: "Không có việc gì, trước đừng có gấp, bên trong vẫn đang kiểm tra sao?"
"Bác sĩ nói xương đùi của cậu ấy bị gãy, vẫn đang làm phẫu thuật."
"Người đánh nhau với Tô Diệc Thần cũng đang phẫu thuật?"
"Không có, bên kia không quá nghiêm trọng, đi bên đó băng bó rồi."
Nghe vậy, Tô Tinh Thần ừ một tiếng: "Trước ngồi xuống đi, bọn họ vào trong bao lâu rồi?"
"Khoảng nửa giờ rồi."
Tô Tinh Thần dựa vào trên tường chờ đợi, xoa xoa ấn đường, có chút phiền muộn.
Thời gian tích tắc trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở, bác sĩ dẫn đầu đi ra từ bên trong.
Đang nhìn đến bác sĩ đi ra lúc sau, Tô Tinh Thần ngẩn ra, vừa lúc đối diện ánh mắt Lục Hành Chỉ, hai người đối diện lẫn nhau nhìn thoáng qua.
Lục Hành Chỉ đem khẩu trang tháo xuống, thấp giọng nói cho mọi người: "Phẫu thuật thuận lợi, kế tiếp chỉ cần tĩnh dưỡng là được, ngày mai tôi lại đến xem tình trạng."
Mấy người đồng thời gật đầu, nói cảm ơn: "Làm phiền bác sĩ."
Lục Hành Chỉ nhẹ ân, quay đầu nhìn về phía Tô Tinh Thần đang rũ đầu, trầm giọng: "Người nhà bệnh nhân cùng tôi lại đây một chút."
Tô Tinh Thần trầm mặc, cùng Trần Phái Nhĩ dặn dò hai câu liền đi theo Lục Hành Chỉ.
Vừa tiến vào phòng trực ban, Tô Tinh Thần nhịn không được hỏi: "Người bệnh không có chuyện lớn gì chứ?"
Lục Hành Chỉ gật đầu: "Cô là người nhà."
"Đúng, em trai tôi."
Nghe vậy, Lục Hành Chỉ có chút kinh ngạc: "Ruột?"
Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, dò xét liếc anh một cái: "Cùng cha cùng mẹ, lớn lên không giống nhau sao?"
Lục Hành Chỉ trầm ngâm: "Không chú ý."
Anh quả thật không chú ý bộ dáng người nọ trông như thế nào.
"Bác sĩ Lục."
"Nói." Tay cầm bút anh dừng một chút, ngước mắt nhìn cô.
"Em trai tôi thật sự không có chuyện lớn gì chứ?"
Lục Hành Chỉ nhìn cô: "Chỉ là gãy xương, còn không có uy hiếp đến sinh mạng, cô cảm thấy sao?"
Tô Tinh Thần: "......Gãy xương đùi cũng là chuyện lớn được chưa?!"
"Ân, cho nên người trẻ tuổi không cần xúc động như vậy."
"Cái gì gọi là xúc động?"
Lục Hành Chỉ nhìn cô không nói lời nào, cúi đầu viết bệnh án cho cô, để cô lát nữa đi tìm y tá lấy thuốc.
Tô Tinh Thần vừa nhìn thấy khuôn mặt này liền cảm thấy tức giận.
"Bác sĩ Lục có thể hỏi một vấn đề không?"
"Không nên hỏi cũng đừng hỏi."
Tô Tinh Thần: "..."
Nghèn nghẹn, cô cảm tháy vô cùng tức giận: "Không phải buổi sáng anh mới đi làm sao, vì cái gì buổi tối còn phải trực ban?"
Lục hành Chỉ đem đơn thuốc cho cô: "Đi tìm y tá đi."
Tô Tinh Thần ngạo kiều dương cằm lên, duỗi tay trực tiếp lấy: "Cảm ơn bác sĩ Lục."
Động tác này làm nước chảy mây trôi, vô cùng ngạo kiều.
Lục Hành Chỉ nhướng mi, có chút kinh ngạc.
Chẳng qua mới đi hai bước hướng ra ngoài, Tô Tinh Thần lại yên lặng quay đầu lại, nhìn về phía anh: "Người bệnh cái gì có thể ăn cái gì không được ăn?"
Lục Hành Chỉ cười nhạt, nhìn về phía cô: "Chua cay, ăn ít đồ khô nóng, thanh đạm là chủ yếu."
Tô Tinh Thần nga thanh: "Làm phiền."
Cô dừng một chút, thật sự không thể làm cho chính mình nghẹn cả một buổi chiều được, nghĩ nghĩ mới hỏi: "Có thể hỏi một vấn đề cuối cùng được không?"
Lục hành Chỉ nhìn cô, không nói gì nhưng lại đợi cô hỏi.
Tô Tinh Thần hơi dừng, nhìn thẳng vào mắt anh, thấp giọng nói: "Vì sao anh lại đem cơm trưa tôi làm cho anh đưa cho Chu Thâm ăn?"