Chính Là Em Chỉ Thích Anh

Chương 6



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xiao Mei

Thời điểm Tô Diệc Thần tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

7 giờ sáng, trời vẫn còn chưa sáng, vẫn còn một chút mưa phùn lất phất, Tô Diệc Thần ưm nhỏ một tiếng, Tô Tinh Thần liền tỉnh.

Cô đứng lên từ sofa bên cạnh, nhìn về phía cậu: "Tỉnh?"

Tô Diệc Thần gật gật đầu, khi nhìn thấy Tô Tinh Thần hai mắt sáng lên: "Chị, sao chị tới đây?"

Tô Tinh Thần cười nhạo: "Chị cậu không tới thì còn ai tới?"

Tô Diệc Thần a một tiếng, duỗi tay cầm lấy tay cô nói: "Cầu an ủi."

Nhìn thấy động tác của cậu, cô nhướng mày: "Cầu an ủi gì? Hiện tại cảm giác thế nào?"

"Chân đau." Tô Diệc Thần đáng thương hề hề nhìn cô, giống y hệt một đứa trẻ.

Nghe vậy, Tô Tinh Thần bật cười, vỗ đầu cậu: "Đừng cầu an ủi, trước nói cho chị biết vì sao tối qua lại đánh nhau?"

"Em không có đánh nhau."

"Vậy chân em sao lại thế này? Bạn học em nói là em vì một cô gái mà đánh nhau?". Nói thật, cái lý do này Tô Tinh Thần không tin tưởng được. Tối qua cô nhìn thấy cô bé kia cảm thấy đấy không phải là loại hình mà Tô Diệc Thần sẽ thích.

Tô Diệc Thần đã là ngốc bạch ngọt, không có khả năng lại đi thích con gái ngốc bạch ngọt, nhu nhu nhược nhược.

"Em không có đánh nhau." Tô Diệc Thần trầm mặc, có chút ngượng ngùng gãi đầu nói; "Kỳ thật em bị oan."

"Nói xem sao?" Tô Tinh Thần nhướng mày, liếc nhìn cậu: "Giải thích cho chị, nếu không chị liền gọi điện cho ba mẹ."

Nghe vậy, Tô Diệc Thần nhăn mày, vội vàng ngăn cản động tác của cô: "Đừng đừng, em nói, em nói mà."

Tô Tinh Thần kéo một cái ghế lại đây, một bên cầm điện thoại một bên chuẩn bị nghe cậu giải thích.

"Em chính là người bị ngộ thương thôi." Kỳ thật tối qua khi cậu ra ngoài mua bữa ăn khuya, vừa lúc gặp phải một đám người đánh nhau, khi đó cũng không suy nghĩ gì đã trực tiếp chạy lên ngăn cản, cuối cùng lại đem chính mình làm cho bị thương.

Sau khi giọng nói hạ xuống, Tô Tinh Thần lấy một ánh mắt khó có thể tin mà nhìn chằm chằm cậu thật lâu, cuối cùng phun ra hai chữ: "Ngốc bức."

Kỳ thật cô cũng rất muốn biết, di truyền nhà bọn họ vì sao đến trên người Tô Diệc Thần liền biến dị.

Tính cách cậu một chút đều không giống Tô Mục cùng Ngôn Tình, thậm chí không giống một người nào của hai nhà, từ nhỏ thích xem náo nhiệt còn thích lo chuyện bao đồng, quan trọng nhất là còn không thông minh.

Toàn bộ đều là sự kết hợp giữa ngốc bạch ngọt và thiếu niên trung nhị*.

(* Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)) hay chuunibyou là một từ lóng xuất phát từ, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay "sơ trung" theo cách dịch của tiếng Việt, chính xác là "trung học" theo hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói "bệnh" trong "Trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.

Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".)

Tô Diệc Thần ủy khuất nhìn Tô Tinh Thần: "Chị, sao chị có thể nói em trai mình như vậy, em là có lòng tốt."

Tô Tinh Thần cười nhạo: "Lòng tốt, lòng tốt đến mức đem chính mình đều tiến vào bệnh viện." Cô dừng một chút, đột nhiên nhớ đến lời nói của bạn học cậu hôm qua: "Vậy cô gái kia là thế nào?"

"Nga, hình như là bạn gái người kia, ở trong xã đoàn của bọn em."

Nghe vậy, Tô Tinh Thần chỉ cảm thấy đầu càng đau: "Em chỉ vì là người trong xã đoàn, bạn trai người ta đánh nhau, em liền đi ngăn cản."

Tô Diệc Thần lấy một loại ánh mắt "chị chị thật thông minh" nhìn cô, Tô Tinh Thần nghẹn, dứt khoát không muốn quản cậu.

"Nghỉ ngơi cho tốt, chị đi mua bữa sáng, muốn ăn cái gì?"

"Bánh bao nhỏ, nhưng mà em càng muốn ăn bánh bao nhỏ chị làm."Tô Diệc Thần ngọt ngào nói.

Tô Tinh Thần hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm nắc nhở chính mình,đây là em trai ruột, là em trai ruột, không thể tức giận, không thể phát giận.

"Trước tùy tiện ăn chút gì đã, giữa trưa chị về nhà làm cho em sau."

"Được, cảm ơn chị."Khi Tô Diệc Thần cười rộ lên, khóe miệng có hai lúm đồng tiền nhỏ, cực kỳ đáng yêu.

Tô Tinh Thần nhìn hai cái má lúm kia thở dài, bỏ đi, xem ở trên mặt mình không có lúm đồng tiền, làm cho cậu đồ ăn vậy.

*

Sáng sớm mùa đông cực kỳ lạnh.

Tối qua Tô Tinh Thần ở bệnh viện một đêm, quần áo mặc cũng không nhiều lắm. Vừa đi ra khỏi bệnh viện liền cảm giác được gió lạnh đến thấu xương. Cô run bần bật, quấn chặt áo khoác trên người.

Ở gần bệnh viện có một cửa hàng nhỏ bán bánh bao cũng không tệ lắm, nhưng mà đi từ đây đến đó mất khảng 15 phút. Xoa xoa ấn đường, Tô Tinh Thần vẫn hướng bên đó đi đến.

Chẳng qua, cô không nghĩ tới sẽ gặp phải người quen.

Nhìn người đi phía trước mình, Tô Tinh Thần nghẹn một bụng khí, dẩu dẩu môi, bước chân nhanh hơn đi qua bên cạnh Lục Hành Chỉ, chỗ vừa đi qua mang theo một trận gió nhẹ.

Có chút lạnh.

Tối hôm qua cô hỏi Lục Hành Chỉ tại sao không ăn đồ ăn mà cô đưa, anh thế mà lại nói không muốn ăn????

Cô cảm thấy, anh đang vũ nhục trù nghệ của mình.

Cô lớn như vậy, từ sau khi bắt đầu làm mỹ thực, còn không có người trực tiếp đả kích mình. Đến cuối cùng, cô hỏi thêm một câu: "Tôi làm rất khó ăn sao?"

Lục Hành Chỉ đạm mạc nhìn cô: "Không biết."

Tô Tinh Thần nghẹn một ngụm máu trên họng, phun ra không được mà nuốt cũng không trôi. Cuối cùng lại không có biện pháp nào, chỉ có thể đá cửa phòng trực của anh, biểu thị phẫn nộ.

.......

Cho nên bây giờ nhìn thấy Lục Hành Chỉ, cơn tức mới áp xuống tối qua nháy mắt lại bùng lên.

Khi mà bước nhanh vượt qua anh, Tô Tinh Thần còn cố ý quay đầu trừng mắt nhìn anh.

Lục Hành Chỉ nhìn bóng dáng kia, nhịn không được che miệng cười khẽ.

Như thế nào...ấu trĩ như vậy?

Giống y hệt khi còn nhỏ.

"Anh cười cái gì?" Tô Tinh Thần đột nhiên dừng chân quay đầu lại nhìn anh.

Lục Hành Chỉ thu liễm ý cười trên mặt, nghe vậy sắc mặt không đổi nhìn cô: "Không phải giả vờ không quen biết tôi sao?"

Tô Tinh Thần nghẹn, trừng mắt nhìn anh: "Bác sĩ Lục, tôi tiếp tục hỏi một vấn đề."

"Vấn đề mỗi ngày nhảy ra từ đâu mà nhiều vậy?"

Tô Tinh Thần: "....."

Khụ hai tiếng, cô dựng ngón tay nói: "Cái cuối cùng hôm nay."

Lục Hành Chỉ nâng cổ tay, mắt nhìn đồng hồ: "7 giờ 40 phút sáng, cô hỏi."

Ngụ ý là, ngày hôm nay vừa mới bắt đầu.

"Anh tan tầm?"

"Ừm."

"Hiện tại anh chuẩn bị ăn qua bữa sáng rồi lại trở về sao?"

Nghe vậy, Lục Hành Chỉ nhìn cô một cái không nói chuyện.

"Vì sao anh không trả lời câu hỏi của tôi?"

Lục Hành Chỉ dừng một chút, cúi đầu nhìn cô, những thứ trong ánh mắt khiến cho cô nhìn không hiểu.

"Một vấn đề, hiện tại đã là cái thứ hai."

Tô Tinh Thần bị dỗi không nhẹ, đỏ mặt nhìn Lục Hành Chỉ, đến cuối cùng chỉ nghẹn ra hai chữ: "Keo kiệt!"

"Ừm."

Tô Tinh Thần: "....."

Hai người đi song song nhau, Lục Hành Chỉ nhìn động tác cùa cô, cũng không nói nhiều.

Tô Tinh Thần đi ở bên ngoài, gió lạnh thổi tới, khiến cho cô không chịu đựng được run người. Lục Hành Chỉ liếc mắt, ngược lại không nói gì.

Chỉ là giây tiếp theo vị trí liền thay đổi.

Lục Hành Chỉ cũng không biết như thế nào, đột nhiên đi ra bên ngoài mà Tô Tinh Thần bị bắt đi sát gần vách tường bên kia.

Chính cô còn hồn nhiên không biết, bởi vì lời nói của anh mà còn hờn dỗi, nhưng lại không đi trước vẫn mặt dày mày dạn đi theo anh.

"Anh đi đâu ăn bữa sáng?"

Lục Hành Chỉ duỗi tay chỉ một cửa tiệm, Tô Tinh Thần theo tay anh chỉ nhìn qua, đôi mắt sáng ngời: "Hoành thánh a, tôi cũng thích ăn hoành thánh nhỏ, bác sĩ Lục cùng đi chứ? Tôi mời khách, xem như cảm ơn anh tối hôm qua làm phẫu thuật cho em trai tôi."

"Không cần khách khí."Thần sắc trên mặt Lục Hành Chỉ nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ.

Nhưng thật ra Tô Tinh Thần hứng trí bừng bừng nói: "Cùng nhau đi đi, tôi lần đầu tiên ăn sáng bên này, một chút cũng không quen thuộc đâu, có thể chứ?"

Không biết vì sao, Lục Hành Chỉ nhìn gương mặt đỏ bừng vì bị lạnh kia, ma xui quỷ khiến thế nhưng không có trực tiếp cự tuyệt cô.

*

Bữa sáng trong tiệm còn có rất nhiều người.

Khi Tô Tinh Thần cùng Lục Hành Chỉ bước vào, bên trong chỉ còn hai bàn trống.

Ánh mắt cô sáng lên, chỉ vào một chiếc bàn hai người, nhìn về phía Lục Hành Chỉ: "Ngồi bên kia thế nào?"

Đối với cái này, Lục Hành Chỉ cũng không quá để ý, nhàn nhạt ừm một tiếng, Tô Tinh Thần liền hướng bên kia ngồi xuống.

Tô Tinh Thần chọn một bát nhỏ hoành thánh nhân thịt. Kỳ thật cũng không tính là ít, hoành thánh bên này, bát nhỏ cũng có 12 cái mà bát lớn có 18 cái.

Tô Tinh Thần chọn bát nhỏ cũng không nhiều vừa vặn tốt, chẳng qua đối với Lục Hành Chỉ cũng chọn bát nhỏ, Tô Tinh Thần bày tỏ một chút tò mò.

"Bác sĩ Lục anh ăn ít vậy sao?"

Lục Hành Chỉ nhàn nhạt hạ giọng: "Không muốn ăn gì."

Anh không muốn ăn gì là thật, một khi công việc bận rộn lên đối với đồ ăn này nọ liền không quá thích. Có lẽ bởi thường xuyên phẫu thuật, Lục hành Chỉ ăn uống đều không tốt lắm, rất ít có cái gì có thể hấp dẫn anh ăn nhiều một chút.

Kỳ thật anh còn có một chút bệnh kén ăn, chẳng qua không có nhiều người biết thôi.

Giữa trưa ngày hôm qua Tô Tinh thần đưa đồ ăn, cũng xác thật là không muốn ăn nên mới không ăn, cũng không phải là do nguyên nhân khác.

Tô Tinh Thần nga thanh, có chút kinh ngạc nhìn anh: "Vì sao lại không muốn ăn?"

Nghe vậy, tay cầm thìa của Lục Hành Chỉ hơi dừng một chút, không trả lời câu hỏi của cô.

Tô Tinh Thần cũng không thèm để ý, thái độ này của anh kỳ thật còn xem như không tồi.

"Đợi lát nữa anh phải về nghỉ ngơi sao?"

Lục Hành Chỉ: "....." Không phải vừa mới hỏi qua sao?!

Tô Tinh Thần không hề hay biết, thổi cái thìa múc hoành thánh, sau khi nuốt vào mới tiếp tục hỏi: "Bác sĩ Lục, tôi còn có một câu hỏi không biết có nên hỏi hay không?"

Lục Hành Chỉ liếc nhìn cô: "Hỏi."

Tô Tinh Thần cười hì hì, tiến gần lại đây nói: "Anh có bạn gái không, anh còn không có trả lời tôi đâu."

Lục Hành Chỉ dừng một chút, ngước mắt nhìn cô: "Không có, sau đó thì sao."

Nghe vậy, Tô Tinh Thần vô cùng kinh ngạc, cô còn tưởng rằng Lục Hành Chỉ sẽ tiếp tục trầm mặc, không trả lời câu hỏi của mình.

"Vậy anh thích loại con gái nào?"

Lục Hành Chỉ: "....."

Cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng, không muốn phản ứng lại người đối diện sáng sớm đã tràn đầy tinh lực.

Tô Tinh Thần tiếp tục nói: "Anh cảm thấy tôi lớn lên đẹp sao?"

Lục Hành Chỉ không nói lời nào, đuôi mắt giương nhẹ, liếc mắt đánh giá cô một cái.

Tô Tinh Thần lập tức vui vẻ, tự đề cử mình nói: "Kỳ thật tôi lớn lên còn khá đẹp phải không, vậy sao anh lại không suy xét qua một chút tìm một người xinh đẹp như tôi làm bạn gái a?"

****

Hoành thánh nhân thịt:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.