Chính Là Em Chỉ Thích Anh

Chương 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xiao Mei

Lần thứ hai Tô Tinh Thần thổ lộ, đã định trước chấm dứt bằng thất bại.

Trong tiệm hoành thánh chen chúc nhỏ hẹp, người đến đều là khách hàng. Hai người Lục Hành Chỉ ngồi không được bao lâu, bàn 4 người bên cạnh cũng đã có một đám khách mới ngồi xuống, mà đằng phía trước còn có không ít người xếp hàng mua đồ đóng hộp mang đi.

Tô Tinh Thần vừa nói xong, Lục Hành Chỉ đánh giá cô một lát mới lãnh đạm nói câu: "Không suy xét qua."

Tô Tinh Thần nghẹn họng, có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn tiếp tục mặt dày vô sỉ: "Vì sao, anh không suy xét tìm bạn gái hay là không nghĩ tới có thể tìm một người bạn gái xinh đẹp giống tôi a?"

Trợn tròn hai mắt, Tô Tinh Thần chờ đợi câu trả lời của anh.

Uống một ngụm canh hoành thánh nhân thịt, vào đông dạ dày ấm hơn không ít, Lục Hành Chỉ chỉ nhìn cô một cái, đối với cô da mặt dày biểu thị bất đắc dĩ.

"Cũng chưa suy xét qua."

Tô Tinh Thần: "....."

Một bữa sáng, chấm dứt bằng sự thất bại.

Khi Tô Tinh Thần cầm theo hộp bánh bao nhỏ trở lại bệnh viện, Tô Diệc Thần đã đói đến mờ mắt.

"Chị, sao chị đi mua bữa sáng lâu vậy, em đói sắp ngất rồi đây này."

Tô Tinh Thần cảm xúc không tốt lắm ừ một tiếng: "Vậy ngất đi."

Tô Diệc thần chớp chớp mắt, giống một chú nai con bị lạc nhìn cô: "Chị làm sao vậy? Thất tình? Hay là vừa nãy bị người khác ức hiếp?" Vén tay áo lên, Tô Diệc Thần nắm chặt tay nói: "Chị nói cho em biết, em thay chị đi lấy lại công bằng."

Nghe vậy, Tô Tinh Thần ghét bỏ nhìn cái chân đang bó bột của cậu: "Em vẫn nên dưỡng thương cho tốt đi rồi nói sau."

Tô Diệc Thần an tĩnh một chút, mới bẹp miệng nhìn Tô Tinh Thần, ủy khuất nói: "Chị chị cũng bắt nạt em."

Tô Tinh Thần: "....."

Hiện tại cô chỉ muốn đánh người!

An ủi Tô Diệc Thần một lát, sau khi nhìn cậu ăn xong bữa sáng, Tô Tinh Thần liền nằm ở trên sofa bên cạnh tiếp tục chơi điện thoại, cùng Trần Phái Nhĩ báo cáo tiến bộ kế hoạch theo đuổi bác sĩ của mình.

Sau khi bị Lục Hành Chỉ cự tuyệt, Tô Tinh Thần còn muốn tiếp tục nói một chút gì đó, trước đó ít nhất phải làm cho Lục Hành Chỉ bị cô sắp xếp một đội hình thật tốt a. Nhưng đáng tiếc chính là, Tô Tinh Thần cũng không có cơ hội đem câu này trong miệng nói ra được.

Đồng nghiệp của Lục Hành Chỉ vào tiệm, vừa tiến vào liền gọi tên anh, lại còn lôi kéo hai chiếc ghế có thể di chuyển, ngồi vào hai bên bọn họ.

Bình thường khi mà trong tiệm không còn chỗ ngồi nữa, ngồi ghép như vậy đương nhiên không có vấn đề gì. Chỉ là Tô Tinh Thần cảm thấy không thoải mái, thật vất vả cô mới tranh thủ được cùng Lục Hành Chỉ hai người ăn sáng, cứ như vậy mà bị phá hỏng.

Trọng điểm là, khi mà hai vị đồng nghiệp kia hỏi Tô Tinh Thần là ai. Lục Hành Chỉ cực kỳ lạnh nhạt nhìn cô rồi nói: "Người nhà bệnh nhân."

Bởi vì Lục Hành Chỉ làm tổn thương thấu tim, đến mặt sau Tô Tinh Thần cảm thấy hoành thánh nhỏ không có hương vị gì cả, đem hoành thánh nguyên vẹn nhanh chóng ăn xong, hương vị cũng chưa cảm nhận được.

Lục Hành Chỉ nâng mắt nhìn cô: "Ăn xong rồi?"

"Ừm."

"Đi thôi."

Hai người tính tiền, vào lúc Lục Hành Chỉ kiên trì, Tô Tinh Thần cũng không thành công mời anh ăn cái gì.Bởi vì cuối cùng là Lục Hành Chỉ tính tiền.

Nói tốt chính là, xem như cảm ơn cô đã làm cơm trưa lúc trước.

Tô Tinh Thần cảm thấy tức giận a, người này rõ ràng là muốn cùng mình phân rõ giới hạn, cũng không muốn thiếu cô một điều gì hết.

Cô căm giận cùng Trần Phái Nhĩ oán giận: "Cậu nói xem anh ta cũng không phải tường đồng vách sắt, vì sao mà khó bắt lấy vậy."

Trần Phái Nhĩ ăn dâu tây mới hái, nhắc nhở cô: "Mới có mấy ngày mà cậu đã vậy, không phải cậu thích người ta lãnh đạm sao, bây giờ mà đã chấp nhận cậu, vậy không phải ngày mai cậu liền đối với người ta hết hứng thú sao."

Tô Tinh Thần trầm ngâm giây lát, phủ nhận nói: "Sẽ không, hiện tại anh ấy chấp nhận mình, hứng thú của mình sẽ càng nhiều hơn nữa."

Cô chớp chớp mắt, nhớ lại khuôn mặt của Lục Hành Chỉ, nhịn không được cảm động nói: "Dù sao Lục Hành Chỉ thật sự quá phù hợp với tiêu chuẩn tình nhân trong mộng của mình."

Trần Phái Nhĩ: "....." Sắp không nói chuyện với nhau được nữa.

Cô khụ hai tiếng, cổ vũ nói: "Vậy cố lên, mới chỉ cự tuyệt hai lần thôi, hai mươi lần cũng không sợ, có bản lĩnh thì cự tuyệt cậu hai mươi lần a đúng không?"

Lúc này Tô Tinh Thần hoàn toàn không biết rằng con đường truy phu của cô sẽ bị Trần Phái Nhĩ một tiếng thành sấm.

Nghe vậy, một chút ý chí bị mài mòn ban sáng nháy mắt trở lại cô nói: "Cậu nói đúng, có bản lĩnh liền cự tuyệt mình hai mươi lần đi."

Cô cũng không tin, mỗi ngày lắc lư trước mặt Lục Hành Chỉ một chút, mỗi ngày thổ lộ, thật đúng là có thể vẫn luôn bị cự tuyệt a.

Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày, thật sự không được thì một tháng hai tháng..... Cô làm việc cố chấp, đối với loại chuyện này, Tô Tinh Thần có tự tin có thể kiên trì đến cuối.

"Đúng rồi Lục Hành Chỉ đều không ăn cơm mình làm."

Trần Phái Nhĩ nhướng mày, sau khi nghe cô nói xong, cho Tô Tinh Thần một kiến nghị nói: "Nếu không cậu tăng hoa thử xem? Nói không chừng bác sĩ Lục thích hoa, còn có thể làm cho người bệnh viện biết trước bác sĩ Lục là hoa đã có chủ."

"Mình cảm thấy có thể đấy." Chủ ý này có vẻ không tồi.

Tô Tinh Thần cảm thấy cái chủ ý này cực kỳ cực kỳ tốt, cùng Trần Phái Nhĩ nói đông nói tây không biết nói những chuyện gì. Chờ đến lúc Tô Tinh Thần tắt điện thoại nhìn về phía Tô Diệc Thần đã thấy tiểu hỗn đàn kia cầm điện thoại xem đến vui vẻ.

"Tô Diệc Thần."

"A?" Tô Diệc Thần vẻ mặt mờ mịt nhìn chị mình, "Làm sao vậy?"

Vươn ngón tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, Tô Tinh Thần suy nghĩ một lát hỏi cậu: "Em thích hoa không?"

Ánh mắt Tô Diệc Thần sáng lên, ghét bỏ nói: "Không thích, vì sao chị lại hỏi em có thích hoa hay không?"

Không đợi Tô Tinh Thần đáp lại, Tô Diệc Thần đã cực kỳ ghét bỏ oán giận: "Em một đại nam tử hán vì sao sẽ thích hoa, đó là con gái các chị thích."

Tô Tinh Thần: "....." Vì sao cô lại luẩn quẩn trong lòng, đi hỏi Tô Diệc Thần vấn đề này.

"Không chị chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Tô Diệc Thần hồ nghi nhìn cô, dị thường mẫn cảm nhận ra điều gì đó, cậu hỏi: ".....Chị là định tặng hoa cho người nào sao?"

"Không có."

Đề tài này đến đây kết thúc, trong phòng an tĩnh hồi lâu, Tô Diệc Thần nhìn về phía chị nhà mình, vuốt vuốt bụng đói xẹp lép của mình: "Chị, em đói bụng."

Tô Tinh Thần: "....."

*

Đáp ứng nhu cầu của Tô Diệc Thần, bữa trưa Tô Tinh Thần làm canh xương hầm cho cậu, theo yêu cầu bị gì bổ đấy.

Cả ngày Tô Tinh Thần đều ở bệnh viện có chút nhàm chán, Lục Hành Chỉ nghỉ ngơi ban ngày, phải ngày sau mới đi làm ca sáng.

Tô Tinh Thần ở bệnh viện một ngày. Ngày hôm sau bởi vì có việc, cố ý nhờ bạn học Tô Diệc Thần ở bệnh viện một đêm thêm một buổi sáng. Đến giữa trưa, Tô Tinh Thần nhận được món ăn Tô Diệc Thần gọi, làm xong đồ ăn mới đi đến bệnh viện.

Bởi vì Lục Hành Chỉ làm ca sáng, mà Tô Tinh Thần cũng suy xét đến việc đưa cơm là không thể bỏ qua được. Giữa trưa cô cố ý lên Baidu tìm một chút người ăn uống không tốt thích hợp ăn cái gì, trên cơ bản đều nói chua cay có thể khiến cho người thèm ăn.

Cho nên khi nấu cơm trưa cô liền nấu thêm một món ăn, thịt kho dứa.

Tô Diệc Thần cũng sẽ ăn, nhưng mà quan trọng là, Tô Tinh Thần nghĩ làm cho hai người chính là làm, mà ba người cũng là làm giống nhau.

Thịt kho dứa, Tô Tinh Thần cũng đã làm nhiều lần, bình thường đến mùa hè Tô Diệc Thần đều muốn cô làm, vậy nên khi làm cực kỳ thuận lợi.

Bởi vì nguyên nhân Tô Diệc Thần nằm viện, Tô Tinh Thần lêm Weibo giải thích tình huống một chút, sắp tới phát sóng trực tiếp sẽ chuyển sang quay trước, đúng 6 giờ chiều sẽ phát ra.

Cho nên khi làm thịt kho dứa, cô cố ý thu xuống dưới, chậm trễ không ít thời gian.

Bình thường đều cần đem phần thịt lưng thái hạt lựu, cho muối, đường trắng, bột tiêu, bột gạo, rượu gia vị trộn đều xong để ướp 20 phút, lại thêm lòng trắng trứng ướp thêm 10 phút nữa.

Trong thời gian ướp, cô liền đem dứa thái hạt lựu thả vào trong nước muối ngâm 15 phút....

Đem ớt xanh ớt đỏ thái hạt lựu, một muỗng bột gạo thêm non nửa bát nước trộn đều dự phòng.

Bột gạo bột mỳ mỗi thứ một nửa trộn với nhau, đem thịt đã ướp xong để vào trong bột, bọc lên một tầng bột bên ngoài, tạo thành viên...

Cách làm thịt kho dứa cũng không khó, Tô Tinh Thần không tốn nhiều thời gian để hoàn thành.

Khi cho ra khỏi nồi nhìn cực kỳ đẹp, thịt màu vàng ươm, ớt cay xanh đỏ giao nhau làm cho món này thêm một sắc thái, nhìn qua làm người thèm nhỏ dãi.

Khi cầm theo cơm trưa đến bệnh viện, Tô Diệc Thần vô cùng kích động.

"Chị chị đúng là chị ruột em."

Tô Tinh Thần: "......Ăn của em đi."

Tô Diệc Thần nga tiếng, nhìn về phía một cái hộp giữ ấm khác có chút khác biệt: "Vì sao chị lại cầm hai phần lại đây?"

"Không phải cho em ăn."

Tô Diệc Thần mắt sáng ngời, lập tức truy hỏi: "Vậy chị đưa cho ai?" Không thể trách Tô Diệc Thần bát quái, chủ yếu là người chị này của cậu....hình như chưa từng nấu cơm cho người khác ăn.

"Đàn ông."

"Đàn ông? Chị phải đưa cơm cho người đàn ông khác?" Tô Diệc Thần nhịn không được gào khóc kêu to: "Vì cái gì, chẳng lẽ em không phải là người đàn ông chị yêu nhất sao, vì cái gì chị phải đưa cơm cho người đàn ông khác?!"

Tô Tinh Thần liếc cậu một cái: "Em cách đàn ông còn một khoảng lớn lắm."

Tô Diệc Thần cũng mặc kệ cô, tiếp tục nói: "Chị mau nói cho em biết là ai đem chị đoạt đi rồi, em muốn gọi điện thoại nói cho ba."

Hai chị em ở phòng bệnh náo nhiệt, hoàn toàn không chú ý tới của phòng bệnh khi nào bị người đẩy ra, có hai người đứng ở cửa.

Thẳng đến Tô Diệc Thần còn lôi kéo quần áo Tô Tinh Thần tò mò truy hỏi, Tô Tinh Thần bị hỏi có chút phiền, không thèm để ý nói câu: "Nga, anh rể tương lai của em, còn muốn đi cùng người ta đánh một trận sao?"

Vừa dứt lời, Lâm Tĩnh đứng ở cửa không nhịn được nhìn sắc mặt bác sĩ Lục đứng bên cạnh xì cười ra tiếng.

Động tác trên tay Tô Tinh Thần dừng lại, vô cùng xấu hổ nhìn về phía phát ra tiếng.

Ở khoảnh khắc cùng ánh mắt Lục Hành Chỉ giao nhau, Tô Tinh Thần chỉ có một ý nghĩ.

Xong rồi xong rồi....Bát tự còn không có xem, coi như trước mặt chính chủ...tuyên bố thân phận của anh, trên thế giới này sợ là không có việc nào xấu hổ hơn việc này.

Tô Tinh Thần đang có chút co quắp bất an không biết phải phản ứng ra sao, thì một bên Tô Diệc Thần ngốc bạch ngọt không phát hiện được không khí quỷ dị, ngược lại trực tiếp hỏi câu: "Chị chị còn không có nói cho em người nọ là ai đâu, lớn lên soái sao?"

Cậu dừng một chút, bổ sung một câu: "Có soái bằng em không?"

Tô Tinh Thần: "....."

********

Thịt kho dứa:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.