Mùi vị bạc hà nhàn nhạt lẫn vào mùi rượu, tiến vào trong lỗ mũi Đoan Trạch, khiến đầu hắn vang lên ong ong, theo bản năng muốn đẩy Yến Thù Thanh trong lồng ngực ra.
Thế nhưng Yến Thù Thanh uống say, lại đem đầu chôn ở bả vai của hắn, "... Cận Hằng, đừng đẩy em ra..."
Hai chữ Cận Hằng này vẫn làm cho đầu hắn đau như búa bổ, thế nhưng hai má được mái tóc mềm mại phất qua, hắn lại trở nên hoảng hốt, trong đầu chợt lóe hình ảnh đêm đó hắn đem Yến Thù Thanh đặt trên tủ quần áo, hai người cũng là dựa vào gần như vậy.
Nhất thời hắn cứng đờ, không tiếp tục cử động, Yến Thù Thanh giơ tay ôm cổ của hắn, không nhịn được cà cà gò má của hắn, "... May là anh đã đến rồi, bằng không... em thật không biết còn phải chờ bao lâu... Em đã chờ đến kiệt sức."
Bởi vì nguyên nhân say rượu, lời nói của Yến Thù Thanh hàm hồ bừa bãi, Đoan Trạch hơi nhíu lông mày, khẩu khí trầm xuống đem đối phương đẩy ra, "Cậu nhận lầm người."
Yến Thù Thanh ngã ở trên cái ghế cao, cúi thấp đầu suy tư một hồi lâu, "... Sẽ không a, anh có hóa thành tro em cũng nhận ra anh, anh có phải muốn nói là em uống say... Ha... Em không có say, một chút cũng không có say, em còn có thể uống..."
Nói xong lời này, anh uống một hớp rượu còn lại trong cốc, vỗ bàn nói, "Phục vụ... Mau, mang hai bình lại đây!"
Rượu rất nhanh đưa lên, anh cầm lấy một bình trong đó trực tiếp uống vào, uống quá mau làm cho anh sặc mạnh một cái, lúc này một cái tay lập tức đoạt lấy chai rượu trong tay của anh, "Hơn nửa đêm cậu chạy tới nơi này làm gì?"
Âm thanh cứng rắn lạnh lẽo vang lên bên tai, Yến Thù Thanh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ướt nhẹp tràn đầy nghi hoặc, giống như là bị vấn đề thâm thuý làm khó dễ, đến nửa ngày sau mới mở miệng, "...Em đang chờ anh a...Dù sao chờ ở nơi nào cũng đâu có gì khác nhau, anh quản em hơn nửa đêm chạy đến đây làm cái gì..."
Nói xong lời này, anh giơ tay cướp đi bình rượu của mình, thân hình lệch đi đánh vào bả vai Đoan Trạch.
Đoan Trạch trực tiếp cầm bình rượu đổ xuống đất, mặt lạnh nói, "Cậu uống say rồi, khí trời quá lạnh về nhà sớm đi."
Vừa nghe lời này, Yến Thù Thanh đột nhiên cười rộ lên, "... Trời lạnh sợ cái gì... Ngày đó anh đi so với ngày hôm nay lạnh hơn nhiều, khắp đồi núi đều là tuyết, gió lạnh giống như lưỡi dao cắt vào cổ, em nói anh đi trước đi, mặc kệ em, anh còn cáu kỉnh đổ thừa em không muốn đi cùng anh cáu kỉnh... Ha ha..."
Nói xong anh nắm lấy tay Đoan Trạch, vừa chà vừa hôn một chút, "Ngày đó anh cũng làm như vậy... Sưởi ấm cho em, hiện tại nhớ tới thật buồn nôn..."
Đôi môi mềm mại ở đầu ngón tay lưu lại cảm xúc ấm áp, giống như một dòng điện trực tiếp chui vào toàn thân, khiến thân hình Đoan Trạch chấn động, đột nhiên rút cánh tay về, trong nháy mắt đầu vang lên ong ong.
Mặc dù biết đến người đàn ông trước mắt chỉ là say nói năng lung tung, căn bản không có độ đáng tin cậy, nhưng hắn vừa nhắm mắt, lời Yến Thù Thanh nói tựa hồ giống hệt giấc mộng gió tuyết trắng xoá của hắn, làm cho hắn giờ khắc này mặc dù đang ở bên trong quán rượu náo nhiệt, cũng cảm giác được một phần hàn ý lạnh thấu xương.
Trước mắt hỗn loạn tưng bừng, thật giống như hắn thật sự nhìn thấy bản thân cõng người này đi ở bên trong gió tuyết, cúi đầu hôn ngón tay của đối phương, trong phút chốc hắn như rơi vào hầm băng, vội vàng quơ quơ đầu, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Hắn đây rốt cuộc là làm sao vậy, làm sao lại bị một người đàn ông quấy nhiễu tinh thần đến mức độ này.
Người này chỉ là đối tượng nhiệm vụ của hắn mà thôi, hắn làm sao mơ mơ hồ hồ chạy đến quán bar, đi quản chuyện của một người xa lạ? Chuyện này căn bản không phải phong cách làm việc từ trước đến giờ của hắn.
Trong lòng buồn bực lợi hại, ánh mắt Đoan Trạc đông lạnh nhìn Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, "Tôi nói cậu nhận lầm người rồi, tôi không quen biết người tên Cận Hằng trong miệng cậu."
Hai chữ "Cận Hằng" khiến lông mi Yến Thù Thanh khẽ run lên, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt Đoan Trạch, "... Anh không phải Cận Hằng? Đúng... Anh làm sao có thể là anh ấy chứ..."
Nói xong lời này, anh lập tức gạt ra cánh tay Đoan Trạch, lảo đảo đứng lên, "Tôi phải đi tìm anh ấy, anh tránh ra đi."
Nói xong anh loạng choạng đứng lên, đi về phía người đàn ông bàn bên cạnh, người kia ánh mắt tham lam theo dõi Yến Thù Thanh rất lâu, vốn tưởng rằng người đàn ông mặt đen kia đến, gã sẽ không có cơ hội, ai nghĩ đến "Tiểu mỹ nhân" dĩ nhiên bỏ qua tên kia đi về phía mình.
Yến Thù Thanh loạng choạng ngồi vào ghế đối diện gã, gõ gõ bàn của gã, câu môi nở nụ cười, "Ai... Anh có rượu không?"
Một đoạn cánh tay thon dài trắng nõn xuất hiện ở trước mắt, dưới ánh đèn mập mờ, dường như đầu ngón tay của "tiểu mỹ nhân" trạm vào tim của gã, gã giống như vừa tỉnh giấc chiêm bao, vội vàng gật đầu, "Có có có, cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Nói xong gã đem chén rượu của mình đưa tới, tiện tay xoa xoa mu bàn tay Yến Thù Thanh, xúc cảm làn da bóng loáng làm cho gã thay lòng đổi dạ, vội vàng đứng dậy ngồi vào bên cạnh Yến Thù Thanh, ánh mắt hận không thể đem anh nuốt xuống.
Yến Thù Thanh cũng không phản ứng gã, không nhịn được rút cánh tay về, bưng lên chén rượu của người kia muốn đổ vào trong miệng.
Nhưng trong nháy mắt đôi môi sắp đụng tới cốc thủy tinh, một cái tay đột nhiên đánh tới, cốc lập tức đập xuống đất phát ra "ầm" một tiếng vang thật lớn.
Sau đó một cái tay tàn nhẫn mà nắm lấy cổ tay anh, đem anh dùng sức từ trên ghế kéo dậy.
"Được rồi, cậu nên về nhà."
Yến Thù Thanh mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, đối diện gương mặt băng sương của Đoan Trạch, nhất thời không nhịn được nhíu mày, "Sao anh lại phiền như vậy, anh cũng không phải anh ấy, quản lão tử làm gì!..."
Anh dùng sức giãy giụa muốn rút ra cánh tay, thế nhưng ngón tay Đoan Trạch giữ chặt cổ tay anh, dù như thế nào cũng không tránh thoát.
Người đàn ông đối diện thấy như vậy lập tức cuống lên, nhanh chóng đứng dậy, "Con mẹ nó mày muốn làm gì, cướp người a? Nơi này là địa bàn của tao, gây sự cút sang một bên."
Đoan Trạch khinh bỉ xì một tiếng, ngay cả một cái ánh mắt cũng không thèm cho người kia, kéo Yến Thù Thanh liền đi ra ngoài.
Người kia cấp tốc bước đến, "Con mẹ nó mày muốn đánh nhau đúng không, có tin tao —— "
Một quyền của gã còn không đợi vung ra, Đoan Trạch lập tức nắm lấy quả đấm của gã, đột nhiên vặn một cái, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, người kia quát to một tiếng, dường như đã bị gãy xương.
"Lăn."
Đoan Trạch chỉ nói một chữ, lôi Yến Thù Thanh liền đi ra ngoài, lúc này người chung quanh cũng không dám ngăn cản nữa.
Vừa đi ra khỏi quán bar, gió lạnh nhất thời kéo tới, lúc này mưa đã tạnh, thế nhưng đường phố đêm khuya vẫn làm cho người ta run rẩy.
Yến Thù Thanh một đường lảo đảo bị hắn kéo đi, lầu bầu nói, "... Tôi muốn uống rượu, cho tôi rượu... Vừa nãy rượu của người kia tôi chưa được uống..."
Nói xong đầu óc anh choáng váng lại muốn xông vào trong quán, bị Đoan Trạch túm trở về, hắn nhíu mày nói, "Có phải cậu gặp đàn ông đều là bộ dạng này không?"
Cậu rốt cuộc là đi uống rượu hay là trêu chọc đàn ông?
Một câu tiếp theo Đoan Trạch không có nói ra, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy hắn đang quản việc không đâu, người đàn ông này cùng ai uống rượu có quan hệ gì với hắn? Nếu như tên kia uống chết ở chỗ này, dù sao cũng bớt việc hắn tự mình động thủ, nhưng vừa nãy hắn nhìn thấy ánh mắt của gã đàn ông kia nhìn Yến Thù Thanh, tâm tình khó giải thích được trở nên táo bạo, không đợi nghĩ rõ ràng nguyên nhân phát hoả trực tiếp xông lên.
Lúc này đầu Yến Thù Thanh nặng như búa bổ, giống như là rốt cục có phản ứng đối với lời nói của hắn, một mặt mơ hồ ngẩng đầu lên, "... Hả? Cái gì..."
Ánh mắt của Yến Thù Thanh ướt át, khóe mắt cùng chóp mũi ửng hồng, vừa nhìn là say không nhẹ, đèn đường chiếu xuống gương mặt của đối phương làm cho hắn không biết làm sao, như là căn bản không ý thức được bản thân đang nói cái gì.
Đoan Trạch thầm mắng một tiếng, cảm thấy được bản thân thực sự là trúng tà, biết rõ ở trước mặt người này hắn đã bại lộ quá nhiều, thế nhưng hắn vẫn cứ cúi người đem Yến Thù Thanh cõng lên,
Đầu dựa vào trên lưng Đoan Trạch, Yến Thù Thanh an tĩnh rất nhiều, tuy rằng vẫn cứ nói nhỏ muốn uống rượu, nhưng là không tiếp tục phản kháng.
Yến Thù Thanh yên tĩnh lại, Đoan Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm, hai người không tiếng động đi ở trên đường không có một bóng người, Yến Thù Thanh đau đầu, không biết nghĩ tới điều gì đột nhiên nói, "...Anh gạt tôi, anh không cho tôi uống rượu, anh nhất định là Cận Hằng."
Lời này nói bừa bãi không hề ăn khớp với nhau, thậm chí có chút ngớ ngẩn, Đoan Trạch rất nhạt câu lên khóe miệng, lười cùng người say rượu chấp nhặt
"... Tại sao anh gạt em, anh không biết em đang chờ anh sao?"
Yến Thù Thanh nhẹ giọng lầu bầu, hai cái chân dài lung lay, hít nước mũi nói, "... Ngày đó anh cũng cõng em đi như thế, lúc đó em chỉ muốn nhanh hơn một chút, chỉ cần chúng ta đi đến chỗ cần đến, cũng không cần ăn đói mặc rách, thế nhưng hiện tại nhớ tới em thực sự muốn chúng ta cứ đi tiếp như vậy..."
Đoan Trạch căn bản không biết đến Yến Thù Thanh đang nói cái gì, cực kỳ khó hiểu, "Tại sao không muốn ăn đói mặc rách còn muốn một đường đi tiếp?"
"Bởi vì ngày đó tuyết rơi a."
Đoan Trạch lườm một cái, cảm thấy bản thân có bệnh mới cùng tên sâu rượu này nói chuyện.
Yến Thù Thanh không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, anh hít một hơi đem đầu chôn ở bả vai của hắn, lỗ tai nóng bỏng dán vào hai má lạnh lẽo của Đoạn Trạch.
Qua đã lâu, trong lúc Đoan Trạch cho là Yến Thù Thanh đã ngủ, đối phương lại thì thầm nói, "Cùng đi trong tuyết rơi chính là bạc đầu giai lão..."
Đoan Trạch dừng lại bước chân, không nói nữa, lúc này hắn cảm giác giữa cổ mình bị chất lỏng gì đó dính ướt.
"Cận Hằng, em rốt cuộc tìm được anh rồi."
Yến Thù Thanh nói rất nhẹ, cũng không biết là nói cho người nào nghe, đầu chôn ở bả vai của hắn, hai cánh tay vòng qua ở trên bả vai hắn ôm thật chặt, nhất thời khiến Đoan Trạch không có cách nào tiếp tục nói ra lời phủ nhận.
Trong lúc hắn cho là Yến Thù Thanh đang khóc, trên bả vai đột nhiên đau xót, Yến Thù Thanh dĩ nhiên mạnh mẽ cắn hắn một cái, sau đó một cước đá vào cẳng chân của hắn, "Hại em tìm lâu như vậy, đạp chết anh tên khốn kiếp!"
Nói xong lời này, Yến Thù Thanh nấc một cái vang dội, sau đó giơ quả đấm muốn đấm vào lưng Cận Hằng.
Quả đấm của Yến Thù Thanh mặc dù đánh không chết người, mà đập ở trên người vẫn là đau gần chết, Đoan Trạch vốn là không muốn cùng sâu rượu chấp nhặt, giơ tay đè lại cánh tay của đối phương, thế nhưng Yến Thù Thanh không biết từ đâu xuất hiện sức lực lớn như vậy, dĩ nhiên tránh ra cổ tay hắn, giãy giụa muốn từ sau lưng hắn nhảy xuống tiếp tục quyền đấm cước đá.
Động tác của Yến Thù Thanh đã sớm không có chuẩn xác, giống như con bạch tuộc đánh đấm hoàn toàn không theo lẽ thường, Đoan Trạch phòng bị không kịp bị đã trúng mấy lần, rõ ràng có một trăm loại phương pháp có thể khống chế con sâu rượu này, lại theo bản năng giơ tay đánh mạnh vào mông của Yến Thù Thanh.
"Cậu thành thật một chút cho tôi!"
Yến Thù Thanh bị hắn đánh cho một cái, vừa muốn giãy dụa, Đoan Trạch lại buông tay, đột nhiên ngửa về sau một cái, Yến Thù Thanh lập tức mất đi cân bằng, trực tiếp lao đầu ngã xuống đất.
Anh kinh ngạc thốt lên một tiếng, trong nháy mắt sắp sửa ngã xuống, hai tay hai chân trên dưới khoá lại, như một con koala bám trên người Cận Hằng.
Cái phản ứng lo lắng sợ hãi này của Yến Thù Thanh hiển nhiên lấy lòng Đoan Trạch, hắn không khống chế được câu lên khóe miệng, "Lần sau nếu cậu dám uống rượu, tôi trực tiếp ném cậu xuống sông."
Nói xong lời này, Yến Thù Thanh nhanh chóng lắc lắc đầu, hai cái chân giữ chặt hông Cận Hằng, Đoan Trạch theo bản năng di chuyển tay nâng lên trên một chút, dĩ nhiên sờ tới hai cái mông tròn trịa.
Mặc dù cách quần, hắn cũng có thể cảm giác được đường cong co dãn mềm mại, bởi vì tư thế chuyển hướng chân, Yến Thù Thanh đem tất cả sức mạnh đều đặt ở trên người hắn, vào lúc này hai khối mông thịt theo bước chân của hắn run lên một cái, dưới lòng bàn tay thịt trên mông giống như từng đợt sóng trôi ở trên tay hắn.
Hô hấp Đoan Trạch đột nhiên cứng lại, hắn không phải là thiện nam tín nữ, tuy rằng lúc trước ở căn cứ tỉnh lại quên mất chuyện trước đây, nhưng hắn cũng không phải hoà thượng thanh tâm quả dục, vào lúc này xúc cảm trong lòng bàn tay làm cho cuống họng của hắn có chút khô khốc, không khống chế được bóp nhẹ mấy cái.
Yến Thù Thanh hừ nhẹ một tiếng, đầu chôn ở bả vai hắn giật giật, đôi môi như có như không dán lên động mạch cổ của hắn.
Sau khi khí tức ấm áp mang theo hương rượu phả vào bên tai, khiến thân hình Đoan Trạch căng thẳng, hầu kết không tự chủ chuyển động mấy lần.
Từ đêm nay bắt đầu từ giờ khắc hắn bước ra khỏi cửa, hắn đã không có cách nào khống chế đường đi của câu chuyện này, hắn vốn là chỉ là muốn nhìn người đàn ông này hơn nửa đêm rời khỏi nhà đến cùng có vấn đề gì, kết quả lại sai càng thêm sai, quản nhiều chuyện vô bổ như vậy, thậm chí bây giờ còn đi quan tâm cái tên sâu rượu này.
Trong căn cứ có nhiều phụ nữ xinh đẹp cùng phục tùng giả mềm mại như vậy, chỉ cần hắn nguyện ý, thủ lĩnh sẽ không keo kiệt, nhưng từ trước đến giờ hắn vẫn không hề có cảm tình, thậm chí hắn tình nguyện tự mình động thủ, cũng không làm sao có hứng thú đối với những người khác.
Nhưng bây giờ...
Không nhịn được ở trong lòng mắng một tiếng, hắn nhìn một chút chòi nghỉ mát phía xa xa, đang muốn đem tên sâu rượu này vứt ở đó chính mình quay người rời đi, thế nhưng nghiêng đầu đi lại phát hiện Yến Thù Thanh chẳng biết lúc nào dựa vào bả vai của hắn ngủ.
"Mẹ nó..."
Hắn không nhịn được chửi một cái, xoa xoa thái dương, nhận lệnh cõng người này tiếp tục đi đến phía trước, không chú ý tới người phía sau lặng lẽ nhếch lên khóe miệng.