Không có khuếch trương, không có tiền diễn Ngô Hạo cứ như vậy mà tiến vào, Trạch Ninh đau đến cả người phát run, nhưng không có chống cự. Y không chán ghét sự đối đãi thô bạo như vậy, y có thể cảm thấy được phía sau thô bạo của Ngô Hạo là giữ lấy cùng quý trọng.
Rốt cục là cái gì lại chọc giận nam nhân này, làm cho hắn mất đi bình tĩnh tự kiềm chế của ngày thường? Khóe miệng Trạch Ninh cong lên một tia mỉm cười, tuy rằng nửa thân dưới vô cùng thống khổ, nhưng trong lòng y vẫn là phiếm nhè nhe ngọt ngào.
Ngô Hạo biết chính mình đang làm cái gì, nhưng hắn không nghĩ khống chế chính mình. Hắn nghĩ đến chính mình có thể không để ý quá khứ của Trạch Ninh, không ngại có người từng ở trong sinh mệnh Trạch Ninh vẽ nên màu sắc diễm lệ như vậy, hắn chỉ cần Trạch Ninh từ bây giờ là đủ rồi, nhưng hắn sai rồi. Không biết từ khi nào thì bắt đầu, đối với nô lệ này hắn đã mất đi bình tĩnh cùng tự khống chế bình thường, không thể thấy y chịu chút thương tổn, không chấp nhận một chút sự uy hiếp từ người khác.
Từ lúc chú ý đến quan hệ bất thường giữa Trạch Ninh cùng Vệ Thanh Phong, trong lòng hắn liên dâng lên một ngọn lửa, một ngọn lửa có tên là ghen tị. Hắn ghen tị nam nhân này làm bạn bên cạnh Trạch Ninh trong những năm tháng tuổi trẻ, hắn ghen tị nam nhân này nhìn đến một nặt khác của Trạch Ninh. Độc chiếm dục của thân là chủ nhân làm cho hắn khẩn cấp muốn lưu lại ấn ký trên người Trạch Ninh, tuyên thệ quyền sở hữu của chính mình.
Một lần lại một lần bị đỉnh đến chỗ sâu nhất, Trạch Ninh cảm thấy cả người sắp bị bổ đôi ra. Ngô Hạo bá đạo xâm chiếm y, như là muốn đem y lột da nghiền xương nuốt vào trong bụng. Dục vọng nguyên thủy nhất trong thân thể đem Trạch Ninh đẩy lên cao, y ở bên cạnh bồi hồi, ý thức bắt đầu trở nên mê ly, chỉ có thể cảm nhận được động tác ngày càng mạnh bạo của Ngô Hạo.
Bởi vì đại lực thẳng tiến, nơi ái ân phát ra tiếng vang “ba ba” làm cho cả phòng đều nhiễm thưỡng hương vị tình dục.
“Chủ…nhân…” Từ yết hầu Trạch Ninh đứt quãng phát ra rên rỉ trong vô thức.
“Khi làm tình gọi tôi là Hạo.” Ngô Hạo dùng một tay giữ thắt lưng Trạch Ninh, một tay đỡ vai y như muốn đem y ấn vào trong thân thể của mình.
Cái gì? Đầu óc mơ mơ màng màng sắp bị tình dục cháy sạch đột nhiên nghênh đón một tia thanh minh, gọi hắn là “Hạo”? kêu chủ nhân là “Hạo”? Này thuyết minh cái gì? Tâm Trạch Ninh điên cuồng mà nhảy lên, cơ hồ không thể tin chuyện này là thực, chủ nhân của y là đem y trở thành một nửa khác ngang hàng mà yêu!
“Hạo.” Thật cẩn thận kêu ra một chữ duy nhất, Trạch Ninh cảm thấy tim của mình sắp nhảy ra.
Ngô Hạo dỉnh thật sâu một chút, tựa hồ đang cổ vũ Trạch Ninh.
Tâm cuối cùng buông, Trạch Ninh gắt gao ôm lấy Ngô Hạo, không ngừng mà lặp lại: “Hạo, mạnh một chút lại mạnh chút nữa, làm cho tôi cảm nhận được anh.”
Trạch Ninh hưng phấn đến muốn rơi nước mắt, vì giờ khắc này y nguyện ý vì nam nhân này mà chấp nhận thiên đao vạn quả. Từ nhỏ đến lớn y chưa từng được bất kì ai coi trọng như vậy.
Ngô Hạo chọc vào rút ra nhanh hơn, cuối cùng ở trước cái tiến lên cuối cùng liền dùng thanh âm khàn khàn nói bên tai Trạch Ninh: “Bắn đi.”
Hai người đồng thời đạt tới cao trào, Trạch Ninh chỉ cảm thấy một khắc kia trước mắt mình hiện lên ánh sáng của hạnh phúc.
Sau một hồi ái tình kịch liệt, hai nam nhân có thể lực siêu cường đều không khỏi dựa vào tường thở dốc. Trạch Ninh cảm thấy thắt lưng của mình cơ hồ muốn chặt đứt, hai chân cứ nhũn ra. Nhưng trên mặt y vẫn là ý cười dào dạt hạnh phúc như cũ, giờ phút này y cuối cùng chiếm được thứ vẫn cầu mà không thể gì đó, y đối thế giới này vẫn luôn không yêu cầu nhiều lắm.
Ngô Hạo ôm y đem vào phòng tắm, trong mắt mang theo một tia xin lỗi.
Hạu đình của Trạch Ninh không có chảy máu, lại bởi vì đại lực ma sát mà sưng lên, lúc Ngô Hạo giúp y rửa sạch, bởi vì nước ấm kích thích làm cho Trạch Ninh vô thức run lên một chút.
“Thực xin lỗi, tôi có chút không khống chế được.” Thanh âm của Ngô Hạo so với bình thường thoáng trầm thấp, mang theo chút tự trách.
Trạch Ninh vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong hạnh phúc, y nhìn Ngô Hạo lại còn nghiêm túc nói: “Hết thảy của Ninh đều là của chủ nhân, chủ nhân muốn sử dụng như thế nào đều có thể.”
Ngô Hạo giơ tay đánh gãy lời nói của Trạch Ninh, hắn nghiêm túc nhìn Trạch Ninh nói: “Một khắc ký kết khế ước kia cậu giao hết thảy cho tôi, tôi cũng phải phụ trách với cậu. Ở trong SM không khống chế được liền đại biểu cho nguy hiểm, làm chủ nhân tôi không nên như vậy.”
“Nhưng chủ nhân, Ninh thật vui vẻ. Ninh không hi vọng chủ nhân vì Ninh mà khống chế dục vọng, Ninh là vì ngài mà sống. Hơn nữa ninh tin tưởng chủ nhân sẽ không thương tổn Ninh.”
Ngô Hạo ngẩn người nhìn Trạch Ninh hai giây, có chút bất đắc dĩ bật cười: “Ngươi này tiểu yêu tinh.” Hắn ôm lấy Trạch Ninh, mềm nhẹ hôn lên thái dương của y.
Trạch Ninh nhắm mắt lại, ngay đồng thời hưởng thụ ôn nhu của Ngô Hạo cũng nói nhỏ trong lòng: “tôi yêu ngài, chủ nhân của tôi.”