Sau khi Ngô Hạo rời đi Trạch Ninh ngủ một ngày, lúc y tỉnh lại mặt trời đã về tây. Ở trên giường lăn lộn một chút, y thử ngồi dậy, tuy rằng eo vẫn bủn rủn như trước, nhưng đi đường hẳn là không có vấn đề.
Lúc này cửa truyền đến ba tiếng gõ không nhanh không chậm, hẳn là lão quản gia.
“Tiến vào.” Trạch Ninh vô cùng tôn trọng lão nhân hòa ái này, y ngồi dựa vào đầu giường, trên mặt đã treo lên tươi cười.
“Ninh tiên sinh, điện báo từ New York, là tìm ngài.”
Tìm mình? Có ai từ New York muốn tìm mình? Hơn nữa vì cái gì sẽ gọi đến chỗ này? Trạch Ninh nghi hoặc trong lòng, bất quá cũng chỉ có thể rời giường nhìn một chút.
“Là chat webcam sao? Tôi lập tức đến thư phòng tiếp.”
Lão quản gia lên tiếng liền lui ra ngoài.
Trạch Ninh đứng dậy, đè nén sự mệt mỏi trên thân thể mắt đầu mặc quần áo, tận lực làm cho mình có vẻ tinh thần. Có thể từ New York gọi điện đến đây, chỉ có người trong Mafia. Đây chính là việc công, không thể lười biếng buông thả.
Mặc áo sơ mi quần tây đơn giản nhất, Trạch Ninh đi đến thư phòng, nhìn đến trên màn hình là một gương mặt anh tuấn mang theo chút dã tâm.
“Cậu chính là Trạch Ninh? Tiểu nô lệ của Ngô Hạo? Quả nhiên thực xinh đẹp.”
Trạch Ninh bị đối phương trêu chọc có chút vô thố, y không biết thân phận của đối phương cũng không dám tự tiện đáp lại.
“Cậu hẳn là không biết tôi, tôi là Ivanir Ginovese.” Khóe miệng Ivanir cong lên, trực tiếp biểu lộ thân phận.
“Bố Già.” Trạch Ninh hơi hơi hạ thấp người hành lễ, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Có chuyện gì đáng cho Bố Già tự mình đi tìm cậu?
“Cậu biết không, cậu chính là sát thủ Kim tinh đầu tiên mà gia tộc bọn tôi chiêu nạp từ bên ngoài.” Vừa lòng nhìn đến biến hóa rất nhỏ trên mặt Trạch Ninh, Ivanir tiếp tục nói, “Tôi thực coi trọng Ngô Hạo, cho nên vì cậu ấy mở không ít tiền lệ. Lúc phái cậu ấy đến Trung Quốc tôi thậm chí chuẩn bị không để ý đến huyết thống Châu Á trong người cậu đấy mà chính thức thu cậu ấy vào gia tộc. Nhưng điều kiện tiên quyết của tất cả chuyện này là cậu ấy vẫn là Ngô Hạo mà tôi hiểu biết.”
Ivanir thoáng tạm dừng, làm cho Trạch Ninh tiêu hóa lời nói của mình.
“Cậu hẳn là biết loại người sống nơi mũi đao liếm máu như chúng ta không thể có nhược điểm, mà cậu đã trở thành nhược điểm của cậu ấy.” Ivanir nói những lời này rất chậm, rất khẳng định. Mang theo khí thế cùng uy nghiêm riêng biệt của Bố Già, những lời này không ngừng vang vọng đánh sâu vào tai Trạch Ninh, thật lâu không tiêu tan.
Sau lúc đầu đánh sâu vào, con ngươi Trạch Ninh dần dần trở nên thanh minh kiên định, y nhìn thẳng vào mắt Ivanir nói: “Bố Già, ngài hẳn là tin tưởng chủ nhân. Chủ nhân đã hứa hẹn nhất định sẽ làm được, chủ nhân không phải là loại người bị tình cảm che mờ lý trí. Chuyện ngài ấy đáp ứng ngài, sẽ hoàn thành mà không chút sứt mẻ. Ngài đừng lo.”
Ivanir nhìn Trạch Ninh, trong lòng không khỏi khen ngợi một câu: thật can đảm, dám nói chuyện như vậy với hắn. Không hổ là người mà Ngô Hạo xem trọng.
“Nếu như tôi không tin thì sao?” Thanh âm Ivanir hơi hơi nâng lên, trong giọng nói có vài phần áp lực.
“Bố Già, ngài muốn tôi làm gì để xác minh?” Trạch Ninh không ngốc, nếu như Ivanir không tìm Ngô Hạo mà là trực tiếp tới tìm mình, tự nhiên đã có tính toán. Vậy cần gì phải đi vòng vèo.
“Quả nhiên là người thông minh xứng đáng với chức Kim tinh, vậy cậu hãy chứng minh cho tôi thấy cậu không phải là nhược điểm của Ngô Hạo, thậm chí có thể là trợ lực của cậu ấy. Trước thứ Hai, tôi hi vọng Lạc Dục Đan đã không còn ở trên nhân thế.”
Ivanir dùng vài lời nhẹ nhàng bâng quơ bố trí một nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành. Hôm nay đã là thứ Bảy, Trạch Ninh chỉ có hai ngày, nhưng y lại không thể không nhận nhiệm vụ này.
“Nếu như đây là ý của Bố Già, Ninh sẽ cố hết sức đi làm.” Y đã là sát thủ Kim tinh của gia tộc Ginovese, cho dù có quan hệ với Ngô Hạo y vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của Bố Già.
“Tốt lắm.” Ivanir gật đầu một cái, tựa hồ chuẩn bị chấm dứt trò chuyện, nhưng hắn lại giống như đột nhiên như nhớ tới cái gì đó mà hỏi lại một câu, “Không biết Ngô Hạo có nói với cậu chưa, chức sát thủ Kim tinh của cậu cùng cậu ấy ở trong tổ chức là có quan hệ như thế nào?”
Quan hệ gì, chẳng lẽ không phải là cấp dưới sao?
Chuyện ở khu Trung Quốc vẫn chưa ổn định, kết cấu tổ chức cũng không hoàn thiện, Sát Thủ Đường lại chỉ có một mình Trạch Ninh, cho nên Ngô Hạo vẫn chưa giới thiệu cho Trạch Ninh về chức vị cùng nhiệm vụ của từng ngành. Trạch Ninh cảm thấy nếu Ngô Hạo là Tổng phụ trách ở khu Trung Quốc, như vậy chính mình là cấp dưới của hắn.
“Tất cả Sát Thủ Đường là do tôi trực tiếp quản lý, trực tiếp báo cáo cho tôi, nói cách khác cậu với Ngô Hạo là cùng cấp, cậu chấp hành mệnh lệnh do tôi giao phó không cần báo cáo cho Ngô Hạo. Tôi nghĩ cậu thông minh như vậy hẳn là hiểu được dụng ý khi thiết trí như vậy.”
Đúng vậy, nếu một chỗ chỉ có một tổng phụ trách, khoảng cách xa như vậy, các phân bộ thực dễ dàng thoát ly khống chế của Ivanir mà độc lập. Nhưng nếu Sát Thủ Đường cùng phân bộ kềm chế lẫn nhau, sẽ quản lý dễ dàng hơn.
Nhưng là, Trạch Ninh mặc kệ những điều đó, Ngô Hạo là chủ nhân của y, y phải thẳng thắn thành khẩn mọi thứ với Ngô Hạo, tuyệt không giấu diếm.
“Bố Già, tất cả mọi thứ của tôi đều thuộc về chủ nhân, tôi không có tư cách giấu diếm gì với ngài ấy. Nếu như ngài vẫn muốn tôi làm sát thủ Kim tinh, chỉ sợ tôi không thể tẫn trách.”
“Vô luận như thế nào cậu đều nói cho cậu ấy biết?”
“Đúng vậy.” Trạch Ninh nhìn thẳng vào mắt Ivanir, trả lời kiên định không chút do dự.
“Được rồi, trước làm cho tôi xem xét kết quả của lần này, tôi sẽ quyết định lại.” Ivanir nói xong liền cắt đứt liên lạc.
Trạch Ninh nhìn màn hình tối đen, đáy lòng nổi lên một tia phiền muộn. Quả nhiên, hạnh phúc sẽ không tới dễ dàng như vậy.