Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

Chương 1: Tình yêu bay đi theo gió



Chương 1: Tình yêu bay đi theo gió
Beta: Utano_Yuuki
"Hiểu Tư, chúng ta chia tay đi."
"Được."
Một câu đối thoại đơn giản, Diệp Hiểu Tư đối với kết cục như vậy đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Diệp Hiểu Tư và Kỷ Ngưng, bắt đầu làm bạn từ hồi sơ cấp, lên trung học hai người không hẹn mà cùng bỏ qua giới tính, bắt đầu yêu nhau, vào cái ngày nhận được thông báo nhập học, cuối cùng lại phải chia tay mối tình đầu ngây ngô ấy.
Thành tích của Kỷ Ngưng ở trường rất tốt, cũng biết nàng nhất định phải vào được trường đại học ở thành phố B, Diệp Hiểu Tư khi thi vào trường cao đẳng, cô hiểu rõ một ngày nào đó sớm hay muộn gì mối quan hệ này cũng sẽ kết thúc. Nhưng mà cô không nghĩ tới, Kỷ Ngưng trong ngày nhận được thông báo nhập học thì liền nói chia tay với mình.
Ha ha, Kỷ Ngưng có nói qua là nàng không tin về việc yêu xa, nàng nói rằng nghi ngờ vô căn cứ và không tín nhiệm nhau sẽ dễ dàng khiến tình cảm bị rạn nứt.
Có lẽ, cô nên tin tưởng lời nói của Kỷ Ngưng, tình cảm lưu luyến nhau khi yêu xa sẽ rất nhanh bị rạn nứt. Sở dĩ khi Kỷ Ngưng nói những lời đó, chỉ vì muốn bóp chết tình yêu trong tương lai chắc chắn sẽ bị rạn nứt.
"Hiểu Tư..."
Diệp Hiểu Tư đột nhiên cảm thấy tình huống này thật xấu hổ, đúng vậy, cô rất thương tâm, đoạn tình cảm này phải trả giá rất nhiều, kết cục như vậy cô cảm thấy rất đau lòng. Nhưng mà, cô cũng đã quen đối mặt với những việc này, ngay cả việc chia tay cô cũng khá thờ ơ và lãnh đạm.
Diệp Hiểu Tư xấu hổ xoay người muốn rời khỏi vườn cây, sau đó thì rời khỏi khuôn viên trường, rời khỏi cái nơi mà trước đây Kỷ Ngưng đã thổ lộ với cô, rời khỏi cái nơi chứa đầy những kỉ niệm sáu năm sơ trung cao trung của cô, cũng mang đi tình cảm lưu luyến ở khuôn viên này .
Kỷ Ngưng nhìn bóng lưng lạnh lùng của Diệp Hiểu Tư, khẽ hô lên cái tên có thể làm cho lòng mình run lên.
Nàng bắt đầu hối hận khi nói chia tay, nàng còn yêu Diệp Hiểu Tư.
Nhưng mà khi nghe người kia kêu tên, cô liền dừng một chút, ngửa đầu nhìn bầu trời, nhưng không có dừng bước lại, "Trời sắp mưa, về nhà sớm một chút đi."
Lạnh lùng sao? Lãnh tình* sao? Hay là máu lạnh?
[*Lãnh = lạnh, tình = tình cảm]
A, chỉ là cô không muốn để lộ đau đớn và yếu đuối của mình thôi.
Cũng không quay đầu lại, Diệp Hiểu Tư đút tay vào trong túi áo tiêu sái rời đi, nhưng mà đột nhiên cảm giác được hai má của mình hơi ngứa, ngón tay khẽ vuốt lên thì mới phát hiện nước mắt không ngờ đã che kín mặt mình.
Thì ra cô vẫn sẽ rơi lệ, cô còn tưởng rằng từ sau khi ba mẹ ly hôn chính mình cũng sẽ không tiếp tục rơi lệ.
Cho nên, Kỷ Ngưng, cậu với tớ mà nói thật sự rất quan trọng, nhưng mà từ nay về sau, tớ nên tiếp tục chờ đợi và giữ lại cho cậu vị trí quan trọng nhất trong tim sao?
Về đến nhà, Diệp Hiểu Tư ôm gối ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt nhìn mặt đất nhưng không có tiêu điểm.
Thành phố B, thành phố Z, cho dù hai thành phố đều nằm ở trên bản đồ, nhưng khoảng cách cũng rất xa, huống chi là ở trong hiện thật.
Diệp Hiểu Tư, ngay cả chuyện ba mẹ cô ly hôn cũng có thể hờ hửng nhìn được, chỉ là một đoạn tình cảm mà thôi, buông tay đi.
Nhưng mà...
Buông tay, thật sự đơn giản như vậy sao?
Cô và Kỷ Ngưng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, mỗi một lúc mỗi một khắc mỗi một phút mỗi một giây ở bên nhau làm cho người ta khó có thể quên, cho dù có cãi nhau đi chăng nữa, thì hai người cũng sẽ nhanh chóng hòa thuận lại.
Mẹ đi ra nước ngoài, ba thì bận rộn chuyện của công ty, bản thân cô từ lâu đã không đặt suy nghĩ lên người ba mẹ, mà bất tri bất giác, cả trái tim cô, chỉ có một mình Kỷ Ngưng.
Kỷ Ngưng, cậu nói tớ yêu cậu không sâu đậm bằng cậu yêu tớ, nhưng mà, cậu có biết, cậu coi tớ thành người yêu của cậu, tớ cũng coi cậu trở thành sợi chỉ sinh mệnh trong cuộc sống của tớ.
Khi kỳ thi vào đại học đi qua thì kỳ nghỉ hè luôn buồn chán, khi hai người nhận được thông báo nhập học thì biết kết thúc của hai người đang đợi ở phía trước , không ai đề cập đến, chỉ lặng lẽ âm thầm hẹn hò với nhau.
Và cuối cùng cái ngày này cũng đã đến.
Diệp Hiểu Tư sau khi bắt đầu cái ngày đó thì cô nửa chết nửa sống, dường như không hề bước chân ra ngoài, mỗi ngày đều nhốt mình ở trong nhà, đọc sách, chơi máy tính, ngủ. Nếu cảm thấy đói bụng thì đi ăn cơm, còn lúc đói bụng mà lại lười biếng thì cô cũng sẽ không thèm ăn.
Vì vậy, khi Nghiêm Thiều Nguyệt thấy Diệp Hiểu Tư nhu nhược yếu ớt mặc áo thun màu trắng, mặc quần bò giầy jean, thì nàng liền không tin vào hai mắt của mình.
"Chị họ, chị kéo em đi đâu vậy?" Diệp Hiểu Tư mặc cho Nghiêm Thiều Nguyệt kéo mình đi thật xa rồi rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.
Đây chính là lần đầu cô đi ra ngoài trong nửa tháng.
"Đi cân." Nói xong cũng không quay đầu lại, Nghiêm Thiều Nguyệt cảm thấy mình bị đứa trẻ này làm tức chết rồi, nàng chỉ mới có đi công tác hơn một tháng thôi, mà sao đứa trẻ chết tiệt này là biến thành như vậy?
"Chị à, đi cân làm gì vậy, không cần đâu..." Thấy mình bị kéo vào tiệm thuốc, Diệp Hiểu Tư bắt đầu giãy dụa.
Chạy tới tiệm thuốc để cân, thật mất mặt mà...
Hừ, bây giờ mà có thể kiếm được người có vóc dáng nhỏ này hở?
Nghiêm Thiều Nguyệt không nói gì gắt gao cầm lấy cánh tay đang giãy giụa của Diệp Hiểu Tư, quay đầu lại nhìn cơ thể nhu nhược nhất định sẽ bị bay theo gió, trong lòng nàng liền khinh bỉ.
Vì vậy, Diệp Hiểu Tư bị lôi vào tiệm thuốc, vẻ mặt không tình nguyện đứng ở trên cân, sau đó rất bi thương lỗ tai cô bị nhéo lên theo xưng thượng* kéo xuống .
*kim của cái cân
Khi Nghiêm Thiều Nguyệt thấy kim đồng hồ chỉ ở con số bốn mươi lăm thì quả thực là muốn phát nổ.
Tiểu tử thúi, lúc thi vào trường cao đẳng kiểm tra sức khỏe rõ ràng là năm mươi bốn ký, lúc này chỉ mới bao lâu, lại có thể gầy thành như vậy.
"Đau, đau..." Diệp Hiểu Tư thật vất vả mới đem lỗ tai của mình thoát ra khỏi "Độc thủ" của Nghiêm Thiều Nguyệt, ủy khuất đứng ở một bên xoa cái lỗ tai đỏ bừng.
"Em!" Ngón tay chỉ vào đầu sỏ làm cho mình tức giận đến nỗi muốn đá một cước,Nghiêm Thiều Nguyệt nghiến răng nghiến lợi muốn mắng Diệp Hiểu Tư, nhưng khi thấy bộ dáng đáng thương kia, chỉ có thể thở dài không tiếp tục nói nữa.
Chuyện của Diệp Hiểu Tư với Kỷ Ngưng nàng có biết, nhưng mà nàng không có nghĩ tới việc này có thể làm cho đứa trẻ mất hết hy vọng lại tự đi dằn vặt mình thành như vậy.
"Ăn đi rồi hãy nói, đứa nhóc chết tiệt này."
Làm một loạt động tác, Nghiêm Thiều Nguyệt lấy một đống đồ ăn ném tới trước mặt Diệp Hiểu Tư, "Em, ăn hết cái đống này cho chị ngay!"
"Chị à..." Diệp Hiểu Tư trừng mắt nhìn một đống chân gà trước mặt, vẻ mặt đau khổ nhìn Nghiêm Thiều Nguyệt.
Ăn hết cái đống này luôn ấy hả?
Giết cô đi...
"Em xem em gầy thành cái dạng gì rồi, người em vốn cao một mét bảy, nặng năm mươi bốn ký cũng không tính là hoàn hảo, huống chi em cái đứa nhỏ chết tiệt này trời sinh cũng không có nhiều thịt... Em tự nhìn lại mình đi, cũng sắp biến thành bộ xương khô luôn rồi!"
Chỉ vào Diệp Hiểu Tư nói ra một đống lời, Nghiêm Thiều Nguyệt càng nghĩ càng khó chịu.
Đứa nhỏ chết tiệt, bao giờ cũng không thương tiếc thân thể của mình, cứ làm cho mình bị bệnh miết.
"Đâu có khoa trương tới vậy..." Cắn khoai tây lẩm bẩm nó,i Diệp Hiểu Tư không cảm thấy mình gầy đến như vậy đâu.
"Khoa trương?" Nghiêm Thiều Nguyệt vừa nghe xong thì liếc nhìn vẻ mặt không phục của tiểu gia hỏa, "Em tự mình soi gương đi, cằm thì nhọn đi, xương quai xanh lồi ra như vậy, còn có... ngực của em không phải hơn tám mươi sao? Thịt đâu? Đã chạy đi đâu hết rồi?"
"Chị à... chị nói nhỏ một chút..."
"Nói nhỏ cái đầu em, rõ ràng là đã dẹp lép vào luôn rồi.."
"..." Diệp Hiểu Tư bất đắc dĩ , nhìn xung quanh thấy không ai chú ý sau đó mới phản kháng, "Em mặc buộc ngực mà."
"À, lại mặc cái loại đồ này, đã nói em bao nhiêu lần rồi, mặc cái này không tốt, em..."
"Chị à..."
"Chị nói cho em biết, em phải nhanh chóng lấy lại cân nặng ban đầu ngay cho chị..."
"Chị à..."
"Chị ghét bộ xương khô..."
"Chị à..."
"..."
Buổi chiều tháng tám ánh nắng mặt trời chói chang, Diệp Hiểu Tư hoàn toàn bị miệng Nghiêm Thiều Nguyệt làm lạnh cả người.
==============
Bắt đầu chỉnh sửa lại, lần chỉnh sửa này sẽ đọc mượt hơn rất nhiều


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.