Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

Chương 110: Giao phong



Chương 110: Giao phong
Beta: Utano_Yuuki
Diệp Hiểu Tư với Nhan Mộ Sương sau khi rời khỏi tập đoàn Viễn Hàng, hai người không có đi xe, mà là nắm tay nhau đi dạo ở trên đường.
"Có phải em đã làm sai rồi không?" Diệp Hiểu Tư vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
Nhan Mộ Sương thở dài, dừng bước lại, làm cho cô cũng phải dừng lạăi, nhìn cô nói, "Không có."
Diệp Hiểu Tư cau mày thật chặt, "Nhưng mà..."
Cô cảm thấy ba của mình đột nhiên già đi rất nhiều, hơn nữa, cô còn làm hại tới tim của ông.
"Chị biết em cảm thấy có lỗi với ba em." Kéo cô đi vào một tiệm cà phê ở ven đường, sau khi chọn xong đồ uống, liền sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nhìn đứa ngốc lúc nào cũng tốt bụng ở trước mặt mình, "Nhưng mà... Từ lúc bắt đầu, em không hề có lỗi với bất kỳ ai hết, cho tới bây giờ đều là người khác nợ em."
"Nhưng mà, ông ấy... ừm, không phải ông ấy đã nói sẽ chuyển hết cổ phần qua cho em rồi sao, em cảm thấy mình... Đoạt đi như vậy..."
Cúi đầu, ngây ngẩn nhìn mặt bàn, Diệp Hiểu Tư trầm mặc một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói, "Rất bất hiếu."
Thầm thở dài, Nhan Mộ Sương để tay cô lên bàn, "Về công, những cổ phần đó cuối cùng cũng sẽ vào tay em, cũng chỉ có ba mươi lăm phần trăm, nếu Diệp Hiểu Hà đem mười lăm phần trăm kia cho người có mưu đồ khác, thì công ty cũng sẽ không còn là của Diệp gia nữa, ba em sợ và cũng không muốn sẽ xảy ra chuyện như vậy."
"..."
"Về tư, ba em cho em ba mươi lăm phần trăm kia, em nghĩ Miêu Vân Vân với Diệp Hiểu Hà sẽ chịu buông tha cho em sao?"
"..." Diệp Hiểu Tư lại trầm mặc tiếp.
"Tướng công, chị biết em cảm thấy làm như vậy rất tàn nhẫn, nhưng mà, em có nghĩ tới mười mấy năm trước, lúc Miêu Vân Vân với Diệp Hiểu Hà bắt nạt em, họ có cảm thấy tàn nhẫn không?"
"..."
Thấy Diệp Hiểu Tư vẫn trầm mặc, Nhan Mộ Sương cũng không nói tiếp, chỉ là cúi đầu một lúc lâu, nhưng vẫn không có buông tay cô ra.
"Tướng công trách chị sao?" Lúc ngẩng đầu lên, nàng nhìn thẳng vào mắt người vẫn còn đang đờ ra kia.
"Dạ?" Diệp Hiểu Tư rốt cuộc cũng nhìn nàng, nhướng mày khó hiểu, sau khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nàng, trong lòng liền hiểu rõ, lắc đầu nói, "Em không có."
Mỗi một việc nương tử làm đều là vì cô, sao cô có thể trách nương tử được chứ.
"Nhưng mà... Em lại lãnh đạm với chị." Cố ý bĩu môi kháng nghị, Nhan Mộ Sương buông tay Diệp Hiểu Tư ra, quay đầu qua hướng khác không thèm nhìn cô, "Em trách chị thì có, nếu không phải tại chị em cũng sẽ không bất hiếu như vậy."
"Không có, không có thật mà." Diệp Hiểu Tư chỉ cho là Nhan Mộ Sương đang nói giỡn, vừa thấy nàng như vậy thì liền lập tức bối rối, "Em không có trách chị mà."
"Em có!"
"Không có thật mà."
"Hừ!"
Dở khóc dở cười nhìn bộ dáng thiếu nữ của Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư dứt khoát đi đứng lên đi tới ngồi cạnh nàng, thấp giọng nói, "Em thật sự không có trách chị, trách ai thì trách nhưng em sẽ không trách chị."
"Hừ, trách ai thì trách mà lại không trách chị, nói đúng hơn là chị làm sai, chỉ có điều là em không muốn trách chị mà thôi, trên thực tế là em nên trách chị mới đúng."
"Á..." Diệp Hiểu Tư nghe nàng nói xong mấy lời này thì lập tức ngơ ngác chớp chớp mắt, nhìn nàng một lúc lâu mới nói, "Em... Em không có trách bất kỳ ai hết."
"Còn em?" Nhìn cô, đôi mắt Nhan Mộ Sương híp lại làm cho người khác không thể thấy rõ cảm xúc của nàng, "Em có trách bản thân mình không?"
"Em..." Diệp Hiểu Tư vốn định giải thích, nhưng mà thấy vẻ mặt 'chị biết hết' của Nhan Mộ Sương, rốt cuộc từ bỏ, liền thở dài, không thèm để ý hai người đang ở quán cà phê, ôm nàng, mặt chôn ở trên vai nàng, không nói câu nào nữa.
Nâng tay nhẹ vỗ về sau gáy Diệp Hiểu Tư, Nhan Mộ Sương ôn nhu nói ở bên tai cô, "Đừng trách bản thân mình, được không?"
Đợi một hồi lâu, mới nghe được giọng nói rầu rĩ lí nhí của Diệp Hiểu Tư truyền đến, "Dạ."
"Được rồi, chúng ta đi về thôi, tối nay hẹn Úc Úc với Quả Duy đi ăn."
"Dạ." Diệp Hiểu Tư ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại, tay vẫn nắm lấy tay Nhan Mộ Sương, đứng lên, ngây ngốc nhìn nàng.
"Hiểu Tư."
Bỗng nhiên ở phía sau truyền tới một tiếng kêu rất nhỏ, Diệp Hiểu Tư cứng người, không có lập tức xoay người, mà len lén liếc nhìn Nhan Mộ Sương, sau khi thấy ánh mắt khó hiểu của nàng, mới xấu hổ cười cười, lúc này mới xoay người nói, "A, thật là trùng hợp..."
Kỷ Ngưng mỉm cười, rồi nhìn thấy tay của Diệp Hiểu Tư với Nhan Mộ Sương đang nắm nhau, liền cảm thấy buồn bã.
Thông minh như Nhan Mộ Sương, vừa nhìn thấy vẻ mặt của hai người như vậy, lập tức đoán được cô gái đang đứng ở đằng xa kia là ai, thích thú đưa tay còn lại ra, "Chào em, tôi là Nhan Mộ Sương."
Kỷ Ngưng cảm thấy hơi lúng túng nhưng lập tức biến mất, cũng đưa tay ra bắt tay nàng, "Chào chị, em là Kỷ Ngưng."
Diệp Hiểu Tư đứng ngẩn ngơ ở một bên, trong lúc nhất thời cô cũng không biết phải làm gì hết.
Hai người lần đầu gặp nhau, đều đang quan sát đối phương.
Biểu tình trên mặt Nhan Mộ Sương vẫn rất bình tĩnh, phối hợp với khí chất trong trẻo lạnh lùng của nàng, làm cho Kỷ Ngưng phải thán phục không thôi.
Mà Nhan Mộ Sương, cũng thưởng thức cô gái ôn nhu như nước này.
"À... À..." Nuốt nước miếng, Diệp Hiểu Tư có hơi run sợ lên tiếng, cố gắng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, nhưng lại không biết phải nói gì.
"Có thể nói chuyện với một mình Nhan tiểu thư được không?" Kỷ Ngưng đột nhiên lên tiếng.
"Đương nhiên có thể." Nhẹ gật đầu một cái, Nhan Mộ Sương xoay người, buông tay Diệp Hiểu Tư ra, nhẹ nhàng nói, "Em về nhà chờ chị đi, nhớ phải nhìn đường, ngoan."
Diệp Hiểu Tư mấp máy miệng, lời cự tuyệt còn chưa kịp nói ra thì lại bị nuốt vào trong bụng, "Dạ, vậy em đi về trước."
Cô tin tưởng nương tử nhà cô sẽ xử lý tốt mọi chuyện, về phần Kỷ Ngưng...
Có hơi áy náy nhìn nữ nhân đứng ở một bên, Diệp Hiểu Tư mỉm cười, "Vậy tớ đi trước, bye bye."
Kỷ Ngưng gật gật đầu, sau đó giống như là nhớ tới cái gì đó, "Đi đường..."
"Nhớ phải nhìn đường." Diệp Hiểu Tư tiếp lời, chần chờ một chút, mới nói tiếp, "Nương tử đã nói rồi."
Dù có hơi tàn nhẫn, nhưng cô vẫn phải nói.
Nhìn bóng dáng cô rời đi, Kỷ Ngưng yếu ớt thở dài.
Nhan Mộ Sương ngồi xuống ghế, lại kêu phục vụ chọn một ly cà phê Kenya, rồi nhìn nữ nhân còn đang nhìn ra ngoài cửa suy nghĩ nói, "Em muốn uống gì không?"
"Có, một ly Mamba." Kỷ ngưng lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cũng ngồi lên ghế.
Nhan Mộ Sương khoanh tay để lên bàn, nhìn Kỷ Ngưng rồi nói, "Kỷ tiểu thư muốn nói gì với tôi sao?"
Rũ mắt, Kỷ Ngưng nhìn mặt bàn, không có trả lời câu hỏi của Nhan Mộ Sương, mà hỏi ngược lại, "Không phải Nhan tiểu thư còn đang đi học ở Munich sao?"
Lúc này, phục vụ vừa lúc bưng cà phê lên, Nhan Mộ Sương gắp cục đường bỏ vào cà phê, cầm muỗng nhỏ nhẹ khuấy đều, "Có chút việc, vừa lúc trường cho nghỉ nên tôi trở về."
Nhấp một hớp cà phê, Nhan Mộ Sương ngẩng đầu nhìn nàng, "Hình như Kỷ tiểu thư cũng không nên ở đây, Hiểu Tư nói cô là bí thư của phó tổng giám đốc công ty con tập đoàn Viễn Hàng ở thành phố Z."
"À..." Tự giễu cười cười, Kỷ Ngưng không hề che giấu tình cảm của mình dành cho Diệp Hiểu Tư, "Đó là vì phó tổng giám đốc là cậu ấy."
Nhan Mộ Sương nghe nàng nói như vậy, trên mặt vẫn thản nhiên không gợn sóng, "Ừ, bây giờ Hiểu Tư không phải là phó tổng."
"Cho nên em cũng không làm bí thư của phó tổng giám đốc nữa." Kỷ Ngưng không chút do dự nói tiếp.
"Kỷ tiểu thư cảm thấy hứng thú với Hiểu Tư nhà tôi sao?" Hơi nhếch môi, Nhan Mộ Sương trực tiếp hỏi.
"Đúng vậy, em với cậu ấy biết nhau từ hồi năm nhất sơ trung cho tới bây giờ, em vẫn rất hứng thú với cậu ấy." Đối mặt với nàng, Kỷ Ngưng không hề né tránh, trả lời.
"Nhưng mà Hiểu Tư đã có tôi rồi." Nhan Mộ Sương thản nhiên nói, "Kỷ tiểu thư nên đi tìm nhân duyên khác đi."
"Nhan tiểu thư rất có tự tin."
"Đúng vậy."
Nhìn gương mặt của người đang chiếm Diệp Hiểu Tư làm của riêng kia, Kỷ Ngưng cảm thấy ngực mình đột nhiên đau nhói.
Kỷ Ngưng đã biết Diệp Hiểu Tư yêu sâu đậm Nhan Mộ Sương, nhưng mà nàng vẫn chịu đựng không được, muốn tranh giành với Nhan Mộ Sương một lần.
"Nhan tiểu thư chiếu cố Diệp Hiểu Tư rất tốt." Kỷ Ngưng mỉm cười, "Em nên cảm ơn chị rất nhiều."
Nhan Mộ Sương khoanh tay lại, nhướng mày, "Kỷ tiểu thư khách khí, chiếu cố Hiểu Tư, là trách nhiệm cả đời tôi."
Nữ nhân Nhan Mộ Sương này, thật sự hùng hổ mà.
Nụ cười trên mặt Kỷ Ngưng biến thành cười khổ, "Nhan tiểu thư, chị thật dứt khoát."
Nhan Mộ Sương rũ mắt, lông mi rung rung, "Tại sao Kỷ tiểu thư còn chưa buông tay nữa?"
"Buông tay sao..." Kỷ Ngưng không tự chủ cầm muỗng nhỏ nhẹ khuấy cà phê, ở trên bề mặt xuất hiện từng vòng tròn gợn sóng.
Nhan Mộ Sương bất động thanh sắc nhấp một miếng cà phê, chờ Kỷ Ngưng nói tiếp.
"Nếu như Nhan tiểu thư là em, chị sẽ buông tay sao"
Nhan Mộ Sương trầm mặt một hồi lâu, mới chậm rãi nói, "Tôi không có cách nào trả lời câu hỏi của em, dù sao ngay từ đầu đã không có hai chữ nếu như."
"Đúng vậy..." Kỷ Ngưng lẩm bẩm, ánh mắt mất đi tiêu cự, "Ngay từ đầu đã không có hai chữ nếu như..."
Nếu như lúc trước nàng không làm ra quyết định sai lầm đó, thì tốt biết bao.
Nhưng mà không có nếu như.
Suy đi nghĩ lại, ánh mắt Kỷ Ngưng dần dần kiên định.
"Em sẽ không cố chấp nữa." Nhẹ giọng nói, muỗng nhỏ trong tay vẫn khuấy nhẹ trong tách cà phê, lại nói tiếp, "Nhưng mà, em cũng sẽ không rời xa Hiểu Tư."
Nhan Mộ Sương cười cười, "Tôi cũng không có buộc em phải rời xa Hiểu Tư, tôi chỉ hy vọng em có thể tìm được người chân chính yêu em."
Dù sao, Hiểu Tư trước đây, bởi vì có nàng, nên mới có ánh sáng mặt trời chiếu rọi.
"?" Kỷ Ngưng ngạc nhiên nhìn nàng, "Ý của chị, là em vẫn có thể ở bên cạnh ở Hiểu Tư sao?"
"Không phải ở bên cạnh Hiểu Tư, là làm bạn của Hiểu Tư."
"A... Chị không sợ em cướp Hiểu Tư đi sao?"
"Có thể bị em cướp đi, nhất định người đó không phải là Hiểu Tư mà tôi yêu rồi." Nhan Mộ Sương không hề để ý tới lời nói của nàng, nói tiếp, "Bất quá, tôi hy vọng Kỷ tiểu thư không nên cố chấp như vậy."
Tướng công của nàng mà nàng còn không biết sao?
Tình huống như bây giờ, sợ chỉ cần Kỷ Ngưng gọi tới, em ấy sẽ chú ý tới cảm thụ của nàng mà không tiếp điện thoại.
Kỷ Ngưng yên lặng nhìn nàng, qua một hồi lâu, chỉ có thể thở dài, "Em rốt cuộc đã hiểu tại sao chị ở Đức Hiểu Tư ở Trung Quốc, Hiểu Tư cũng không có dao động."
"Không, em ấy có dao động." Nhan Mộ Sương nhẹ lắc đầu, "Tôi cũng lo lắng."
"?"
"Chỉ có điều, tôi hiểu tính cách của em ấy, tôi biết cái gì có thể buộc em ấy lại, biết cách làm cho em ấy tin tưởng tôi, cũng tin tưởng vào bản thân mình." Thản nhiên nói, Nhan Mộ Sương nâng tách lên ưu nhã uống hết cà phê, "Hiểu Tư, em ấy chỉ thiếu cảm giác an toàn mà thôi."
Kỷ Ngưng nghe lời của nàng, trong lòng tự giễu cười.
Không nghĩ tới nàng với Hiểu Tư ở bên nhau sáu năm, lại không hiểu cô bằng Nhan Mộ Sương chỉ ở bên cô có hai năm.
"Mặc dù... em rất không muốn, nhưng mà, em phải thừa nhận... Chị mới là người thích hợp với tên ngốc đó nhất."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.