Chương 114: Đếm ngược kết văn
Beta: Utano_Yuuki
"Cốc cốc"
Diệp Hiểu Tư cúi đầu, một tay xoay bút, vừa xem văn kiện vừa ngáp, khi nghe tiếng gõ cửa, thì vội vàng để bút xuống, ngồi thẳng lưng, "Mời vào."
Lúc Kỷ Ngưng đi vào, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Hiểu Tư, liền hé miệng cười nói, "Vẻ mặt này của cậu là sao đây?"
"À.... À.... Sao cậu... Sao cậu lại... À..." Diệp Hiểu Tư không biết phải nói như thế nào, liền luống cuống nói lắp bắp.
Trong mắt của Kỷ Ngưng đều là ôn nhu, "Tớ vốn đã ký hợp đồng với công ty rồi, lúc ấy tớ bị điều động đến thành phố Z mà thôi."
Vừa nói xong, thì liền nhìn Hách Liên Tiểu Bạch ngồi ngay ngắn ở một bên, kinh ngạc nói, "Vị kia là?"
Diệp Hiểu Tư hơi ngượng ngùng gãi gãi gò má, "Tiểu bạch là vệ sĩ Sương Sương nhờ học tỷ Úc mời giúp tớ."
Kỷ Ngưng nghe vậy thì lại nhìn Hách Liên Tiểu Bạch thêm vài lần, trong lòng dâng lên lo lắng.
Người này nhìn nhu nhược như vậy, thật sự có thể bảo vệ cho Diệp Hiểu Tư được sao?
Nhìn vẻ mặt của nàng là có thể đoán được nàng đang nghĩ gì, Diệp Hiểu Tư hơi áy náy nhìn Hách Liên Tiểu Bạch, mà Hách Liên Tiểu Bạch chỉ liếc nhìn Diệp Hiểu Tư một cái, vẻ mặt thì vẫn đần ra như khúc gỗ.
Diệp Hiểu Tư lúng túng quay đầu lại, rồi nói với Kỷ Ngưng, "À... Cậu tìm tớ có chuyện gì không?"
Kỷ Ngưng nở một nụ cười ái muội, "Không có chuyện thì không thể tìm cậu sao?"
"À..." Lông mày Diệp Hiểu Tư giật giật hai cái, ngơ ngác nhìn Kỷ Ngưng không biết phải làm thế nào cho phải.
Kỷ Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu, "Được rồi, không đùa với cậu nữa. Tớ tới đây để làm thuyết khách."
Diệp Hiểu Tư thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, "Thuyết khách gì vậy?"
"Tớ có một người bạn, cô ấy dẫn theo nhóm của mình phát triển trò chơi trong một công ty."
"À... Sau đó thì sao?"
Kỷ Ngưng nhìn Hách Liên Tiểu Bạch ngồi ở một bên, do dự một chút, khi nhìn vào ánh mắt của Diệp Hiểu Tư, thì lập tức biết Diệp Hiểu Tư tín nhiệm Hách Liên Tiểu Bạch, nàng cắn cắn môi dưới, nói tiếp "Cô ấy phát triển một trò chơi... Ừm, trò chơi đó mấy năm trước vẫn có nhiều người chơi, nhưng mà bây giờ trò chơi càng lúc càng ra nhiều, trò chơi đó dần dần bị bỏ quên, cho nên công ty của bọn họ muốn... Ừm, đóng cửa trò chơi đó..."
"Sau đó thì sao?" Một tay Diệp Hiểu Tư chống cằm, tay kia thì chỉ cái ghế đối diện, "Cậu ngồi đi."
Kỷ Ngưng gật đầu một cái, ngồi lên ghế rồi tiếp tục nói, "Người bạn của tớ nói trò chơi đó còn không gian phát triển, nhưng mà không biết tại sao, công ty lại từ chối đầu tư tiền vào."
"Cho nên?"
"Cho nên..." Kỷ Ngưng nhìn thẳng vào mắt cô, "Tớ không phải là vì bạn của tớ, mà tớ nghĩ, bạn của tớ nói trò chơi đó thật sự có không gian phát triển, mà công ty của chúng ta chưa từng có đầu tư trong lĩnh vực trò chơi..."
Cau mày, Diệp Hiểu Tư suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói, "Cũng là do chúng ta chưa từng đầu tư trong lĩnh vực trò chơi..."
"Ừ, tớ biết chứ, nhưng mà, ở phương diện phát triển của nhóm bạn tớ thật sự rất tốt, tớ cảm thấy đây là cơ hội hiếm có cho công ty của chúng ta." Kỷ Ngưng gật gật đầu, rồi nói tiếp, "Tớ biết cậu khó xử, cho nên, cậu có thể suy xét chuyện này thêm... Ừm, gặp người bạn kia của tớ, có được không?"
"Hừm..." Diệp Hiểu Tư suy tư vài giây, sau đó nhìn vào con ngươi đầy mong đợi của Kỷ Ngưng, liền gật đầu, "Được."
"Sao, vậy tớ đi hẹn người bạn đó nha?"
"Ừ."
"Tối thứ sáu tuần này nha?"
"Ừ."
"Vậy tối nay chúng ta đi ăn nha?"
"Ừ... Hả..."
"Phốc..." Kỷ Ngưng che miệng cười, "Cậu vẫn ngốc như vậy."
"A..." Diệp Hiểu Tư xấu hổ gãi gãi đầu, chần chờ một lúc, rồi nói, "Vậy... Tối nay thì sao?"
Kỷ Ngưng liếc cô một cái, phong tình vạn chủng nói, "Tớ còn có việc."
"..." Diệp Hiểu Tư thấy nàng hiểu mình như vậy, trong lòng lại nổi lên áy náy, "Chuyện đó... Ừm... Chuyện đó..."
Ấp úng nửa ngày, vẫn không thể nói ra lời muốn nói được, Diệp Hiểu Tư nhìn Kỷ Ngưng, thở dài, rồi không nói gì nữa.
"Được rồi..." Kỷ Ngưng nhẹ nhàng nói, "Cậu làm việc đi, tớ đi ra ngoài."
"Ừ, được." Diệp Hiểu Tư gật gật đầu, nhìn Kỷ Ngưng xoay người đi ra mở cửa, ma xui quỷ khiến lại kêu tên nàng, "Ngưng..."
Kỷ Ngưng đưa lưng về phía Diệp Hiểu Tư, nghe cô gọi tên của mình thì cả người đều run lên, xoay người lại cố gắng kéo ra một nụ cười, "Làm sao vậy?"
Diệp Hiểu Tư sau khi kêu lên thì liền hối hận, cô không có thấy ưu thương trong mắt Kỷ Ngưng chợt lóe lên rồi biến mất, chỉ cúi đầu suy nghĩ, "Ừm... Cái game đó... Tên là gì?"
Đã đoán trước được chắc chắn Diệp Hiểu Tư sẽ không nói ra bất kỳ lời nói mà mình mong đợi, Kỷ Ngưng ôn nhu cười, "Là một game võ hiệp, hình như tên là.... Du kiếm giang hồ."
Diệp Hiểu Tư ngây người.
Đúng rồi, đã lâu rồi cô không có treo game nữa.
Chờ sau khi Kỷ Ngưng đi ra ngoài, Diệp Hiểu Tư vội vội vàng vàng mở Client, vào game, lúc này mới phát hiện, sever vốn vẫn luôn chật ních, lúc này lại đang ở trạng thái nhàn rỗi.
Cô là người chơi game này rất nhiều năm, biết được game này trước đây được hoan nghênh tới cỡ nào, nhưng mà bây giờ...
Mang bạch y thư sinh tản bộ trên phố, nhìn đường phố không còn chen chúc như trước, ánh mắt Diệp Hiểu Tư càng thêm kiên định.
Ở trong đây tràn ngập hồi ức của cô với nương tử, bất kể như thế nào đi nữa, cô phải giữ game này lại.
Bỗng nhiên Diệp Hiểu Tư cảm thấy may mắn khi mình là tổng tài của tập đoàn này.
Mặc dù cô cũng không muốn, nhưng mà, ít nhất cô cũng có thể giữ được thứ cô thích không phải sao?
Cuộc sống không bao giờ là hoàn hảo.
Buổi tối thứ sáu, Diệp Hiểu Tư với người phụ trách phát triển Du kiếm giang hồ cùng ngồi ăn trong một gian phòng riêng.
Đương nhiên, người trung gian Kỷ Ngưng, vệ sĩ Hách Liên Tiểu Bạch là không thể thiếu.
"Chào Diệp tổng, tôi tên là Giang Miểu." Một nữ nhân giỏi giang vươn tay ra bắt tay với Diệp Hiểu Tư, "Vô cùng cảm ơn ngài có thể giành ra chút thời gian để nghe kế hoạch của tôi."
Diệp Hiểu Tư mỉm cười, "Tôi rất tò mò kế hoạch của Giang tiểu thư."
Ở trong lòng, Diệp Hiểu Tư không khỏi thở dài.
Mỗi lần cười như vậy cô cảm thấy mặt mình muốn rút gân, thật không hiểu sao nương tử nhà cô gặp ai cũng cười như vậy được.
Giang Miểu không nghĩ tới Diệp Hiểu Tư trực tiếp đi thẳng vào vấn đề như vậy, liền sửng sốt một chút, rồi len lén liếc nhìn Kỷ Ngưng, thấy nàng nhẹ gật đầu, vì vậy liền sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói, "Du kiếm giang hồ, là một game võ hiệp 3D mà nhóm của chúng tôi phát triển vào năm năm trước, ở bên trong chúng tôi đã cài đặt thêm rất nhiều hệ thống nhân tính hóa... Chúng tôi..."
Diệp Hiểu Tư uống một miếng nước, "Giang tiểu thư vẫn nói đến kế hoạch đi, mấy thứ cô nói tôi đều biết."
Giang Miểu lại sửng sốt tiếp, sau đó có hơi bất mãn với thái độ của cô, "Nếu Diệp tổng không biết game này, thì sao lại tìm được lý do đầu tư chứ?"
"..." Diệp Hiểu Tư có hơi dở khóc dở cười nhìn nàng, sau đó thì liền thay đổi biểu cảm, bộ dáng rất vân đạm phong khinh, "Tôi cũng chơi hơn bốn năm rồi."
"Sao..." Giang Miểu với Kỷ Ngưng cùng kêu lên, "Chơi bốn năm rồi?"
"Hai người làm sao vậy?" Hai người cùng kêu lên, cũng làm cho bản tính của Diệp Hiểu Tư hiện ra, người vốn còn đang nghiêm túc lập tức bĩu môi, "Tôi chơi game này kỳ lạ tới vậy luôn à? Hừ!"
"Không... Không có..." Giang Miểu vội vàng lắc đầu, sau đó thì ngập ngừng hỏi, "Không biết tên game của Diệp tổng là gì vậy? Có thể tôi đã thấy ngài..."
Diệp Hiểu Tư nhướng mày, nhìn thẳng vào nàng nói, "Game này tổng cộng cũng hơn sáu trăm sever, Giang tiểu thư sẽ biết tên của tôi sao?"
Giang Miểu có hơi lúng túng lau mồ hôi, "Tôi vẫn biết một số người, tôi còn biết một ít cao thủ ở vài sever..."
"À... Ví dụ như?" Diệp Hiểu Tư đầy hứng thú nhìn nàng, "Có lẽ Giang tiểu thư cũng không nhất định sẽ biết tôi đâu."
"Nếu Diệp tổng đã chơi lâu như vậy, thì sẽ biết game này có hệ thống kết hôn và hệ thống ly hôn khá nổi bật, ví dụ như người đã kết hôn rồi mà trong một đoạn thời gian ngắn không xuất hiện cùng nhau thì sẽ xuất hiện trạng thái ly thân, nếu như trôi qua một thời gian dài không ở bên nhau thì hệ thống sẽ tự động ly hôn..." Giang Miểu kích động nói.
Diệp Hiểu Tư nhịn không được liền liếc mắt.
Cô đương nhiên biết.
Chuyện ly thân với tự động ly hôn biến thái như vậy, cô cũng đã được trải qua hết.
"Là như vậy, thật ra, một trong những kế hoạch của tôi chính là tạo ra hệ thống tình cảm tiên tiến nhất. Tôi nghĩ chắc Diệp tổng cũng đã nghe về một đôi vợ chồng nổi tiếng nhất game." Giang Hiểu mở miệng nói, vẻ mặt nàng như đã dự tính trước mọi việc, "Vào cái năm mà giang hồ ở thời kỳ cường thịnh nhất, bọn họ đã trở thành huyền thoại trong giang hồ, tôi nghĩ, không biết có thể tìm được họ không, để cho họ phát ngôn cho game của chúng tôi."
Vẻ mặt Diệp Hiểu Tư đầy hắc tuyến nhìn nàng nói liên tục, qua hơn nửa ngày mới hỏi, "Vậy đôi vợ chồng đó tên là gì?"
"Hả?" Giang Miểu kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, "Chẳng lẽ Diệp tổng chưa từng nghe qua đôi vợ chồng ở sever một trăm lẻ một sao? Chính là tiểu bạch kiểm với Sương Nguyệt Dạ."
Diệp Hiểu Tư 囧, trầm mặc một hồi lâu, lại uống thêm một miếng nước.
"Sever một trăm lẻ một bởi vì có bọn họ, bây giờ đã sever có số người chơi nhiều nhất, và cũng là ID chơi lâu nhất sever.
"..." Diệp Hiểu Tư cầm ly nước lên, rồi để lại sát mép miệng, lúc này cô mới phát hiện trong ly đã cạn nước, liền đặt ly xuống bàn rồi nhìn Giang Miểu, "Bọn họ sẽ không đồng ý."
"Hả?" Giang Miểu kinh ngạc nói, "Sao Diệp tổng biết?"
Diệp Hiểu Tư không nói gì, chỉ nhìn Kỷ Ngưng rót nước vào ly của mình, nhún nhún vai, "Dù sao, bọn họ sẽ không đồng ý."
Giang Miểu gắt gao cau mày, sau đó thì linh quang chợt lóe, kinh ngạc thốt lên, "Diệp tổng là Sương Nguyệt Dạ sao?"
"..." Diệp Hiểu Tư 囧.
"Sai sao... Chẳng lẽ là Chính là tiểu bạch kiểm?" Giang Miểu thấy vẻ mặt của cô bất thường, vì vậy liền dè dặt hỏi, nhưng trong lòng cũng đã xác định.
Động tác trên tay Diệp Hiểu Tư cứng lại, cũng không tiếp tục nói gì nữa, mà liền đổi chủ đề, "Giang tiểu thư có kế hoạch gì để game phát triển thêm một bước vậy?"
Sau khi Giang Miểu biết Diệp Hiểu Tư là Chính là tiểu bạch kiểm, thì cũng đã chắc chắn Diệp Hiểu Tư nhất định sẽ hỗ trợ, liền mừng rỡ nói ra toàn bộ kế hoạch của mình, làm cho Diệp Hiểu Tư không thích trò chuyện cũng nhấc lên hứng thú.
Hai người thảo luận một hồi lâu, cuối cùng Diệp Hiểu Tư quyết định sẽ về công ty để thảo luận, bố trí thêm một chi nhánh game online.
"Giang tiểu thư hãy chờ tin tức của tôi, bất kể như thế nào đi nữa, tôi sẽ giữ được game này."
"Làm phiền Diệp tổng rồi."
Lúc chia tay, hai người bắt tay nhau, lịch sự nói lời tạm biệt.
"Hiểu Tư, tớ phải đi với Giang tỷ, cậu... phải chú ý an toàn." Kỷ Ngưng nhẹ giọng nói, khi thấy cô gật gật đầu, lúc này mới xoay người đi theo Giang Miểu.
Diệp Hiểu Tư ngẩng đầu nhìn mặt trăng đã lên cao, duỗi duỗi người, rồi nhớ tới Diệp Định vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, liền nói với Hách Liên Tiểu Bạch ở phía sau, "Tiểu Bạch, chúng ta tới bệnh viện thăm ba tôi đi."
"Ừm."
Tâm trạng tối nay của Diệp Hiểu Tư vô cùng kỳ diệu, vừa lái xe vừa lẩm bẩm, lại giống như đang lải nhải với Hách Liên Tiểu Bạch, "Thật ra tôi... Ừm, thật ra tôi vẫn tôn trọng ba tôi, Mặc dù từ nhỏ đến lớn ông ấy không có ở bên cạnh tôi, cũng không có dạy tôi bất cứ cái gì, nhưng mà... cho dù như thế nào đi nữa, nếu không có ông, thì sẽ không có tôi, nếu không có ông, tôi cũng sẽ không sống một mình nhiều năm tới vậy được. Ông ấy cũng không tự mình đến trông coi tôi, nhưng mà, lúc tôi học tiểu học, sơ trung, cao trung, đại học, ông sẽ sắp xếp người quen chiếu cố tôi... Mặc dù... Mặc dù ông ấy lúc nào cũng luôn bênh vực Diệp Hiểu Hà, mặc dù tôi rất ghen tị, nhưng mà cho dù như thế nào đi chăng nữa, ông ấy là ba tôi, là sự thật không bao giờ thay đổi được."
Hách Liên Tiểu Bạch vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, "Chị của tôi nói, đứa trẻ có ba mẹ, rất hạnh phúc."
Diệp Hiểu Tư vừa lúc dừng xe trong bãi đỗ xe bệnh viện, nghe được lời này, thì nở nụ cười, "Ừ, thật ra bây giờ tôi cũng rất hạnh phúc, có ba mẹ, có nương tử, có học tỷ Úc với đứa bạn tốt Quả Duy, còn có cô là vệ sĩ nữa, hì hì..."
Hách Liên Tiểu Bạch nhìn cô, trong ánh mắt sâu thẳm ấy lóe lên ánh sáng, "Hạnh phúc, là được rồi, cần gì phải u buồn."
"Ha ha, có đạo lý." Sau khi Diệp Hiểu Tư xuống xe, liền vỗ vỗ bả vai Hách Liên Tiểu Bạch, "Chúng ta cũng là bạn tốt."
Hách Liên Tiểu Bạch sửng sốt, sau đó bên khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó có thể phát hiện được, nhìn Diệp Hiểu Tư đi ở đằng trước, suy tư vài giây, liền đi theo sau.
Diệp Hiểu Tư đi vào phòng bệnh ngồi xuống, không thèm nhìn ánh mắt căm thù của Miêu Vân Vân với Diệp Hiểu Hà, chỉ lặng lẽ ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Diệp Định.
Cho đến khi gần đến nửa đêm, cô mới thở dài rồi rời đi.
Diệp Hiểu Tư đút tay vào túi lắc lư đi tới bãi đỗ xe, cánh tay đột nhiên bị nắm lại, rồi bị Hách Liên Tiểu Bạch kéo qua một bên.
"Tiểu Bạch?"
"Không bình thường." Hách Liên Tiểu Bạch đề phòng nhìn xung quanh, "Có mai phục."
"Sao?" Diệp Hiểu Tư sửng sốt, sau đó liền thấy một đám người xông tới vây quanh mình với Hách Liên Tiểu Bạch, ở trong tay họ đều cầm búa hoặc cầm dao.
"Mấy người muốn làm gì?" Diệp Hiểu Tư nhíu mày lại, giọng nói lạnh lẽo, lấy điện thoại ra nói, "Mấy người tốt nhất nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
"Chờ cảnh sát tới mày cũng đã biến thành thịt vụn rồi." Người dẫn đầu đứng ra nói, con dao trong tay vung lên, một đám người quơ búa quơ dao ở trên tay rồi bước lại gần các cô.
Hách Liên Tiểu Bạch ngáp một cái, nói với Diệp Hiểu Tư, "Nếu cô sợ thì có thể nhắm mắt lại."
"Hả?" Diệp HIểu Tư khó hiểu nhìn nàng, đang muốn hỏi nàng, thì thấy trước mắt lóe lên ánh sáng, trên tay Hách Liên Tiểu Bạch xuất hiện một thanh kiếm.
Kiếm...
Khóe miệng Diệp Hiểu Tư hơi giật giật, liền báo cho cảnh sát, rồi nhìn Hách Liên Tiểu Bách múa vài đường kiếm, tất cả vũ khí trong tay những người đó đều bị rớt xuống, mười mấy phút sau, xung quanh hai người đều là tiếng hét thảm thiết.
"..."
"Quá yếu." Hách Liên Tiểu Bạch cất kiếm đi, rồi nói với Diệp Hiểu Tư, "Tôi còn tưởng là họ sẽ có súng."
"..." Diệp Hiểu Tư nhìn nàng, qua một lúc lâu, mới không bình tĩnh nói, "Tiểu Bạch, cô là người chuyển kiếp à?"
================
Đếm ngược số chương nào :))))