Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

Chương 31: Học tỷ xinh đẹp sinh khí



Chương 31: Học tỷ xinh đẹp sinh khí
Edit: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK
Beta: S_10CM
Trong phòng hội nghị nhỏ, nhìn xuống mặt bàn là một chuỗi giọt mồ hôi rớt như nước, Diệp Hiểu Tư một trận ai oán.
Làm thôi a, làm thôi mà cần một nữ sinh như cô cùng nam sinh dọn bàn? Còn nữ sinh khác lúc này có thể đứng ở một bên quạt gió?
"Tỷ sắc bén" cũng quá sắc bén đi, lại có thể kêu cô làm loại chuyện này, chẳng lẽ không hiểu được cái gọi là thương hương tiếc ngọc, hừ hừ!
Phồng miệng, Diệp Hiểu Tư tay dùng lực dời một cái bàn, đi vài bước hàng ngang giống như con cua*, khi đi qua Vũ Văn Phỉ thì giả vờ mất hết sức lực, hung hăng đem cái bàn thả trên mặt đất.
[*Mấy bạn biết con cua nó đi ra sao mà :v]
"Oành" một tiếng, nhất thời làm bụi dưới đất bay tứ tung.
"Diệp Hiểu Tư!" Vũ Văn Phỉ nhanh chóng che miệng và mũi lại, như cũ dùng thanh âm lớn rống cái tên khiến nàng hận nghiến răng kia.
"Có!" Càng thêm to rõ trả lời, kèm theo âm thanh nghiêm của chân*, chỉ thấy Diệp Hiểu Tư diễn cảm nghiêm túc, tư thế nghiêm thập phần tiêu chuẩn đứng ở trước mặt Vũ Văn Phỉ.
[*ở quân đội người ta nghiêm thường dậm chân xuống đất]
Sau lưng truyền đến một trận cười vang, sau đó lại đều giữ im lặng, một bộ bận tối mắt mà vẫn thong dong chờ xem màn diễn kế tiếp.
Bọn hắn sớm thành thói quen hình ảnh so chiêu của Diệp Hiểu Tư hiền lành lại hài hước cùng tranh cãi với Diệt Tuyệt Sư Thái* Vũ Văn Phỉ, điều này dường như cũng gần giống, gần thành, gần bằng một phần cho từng hoạt động của bộ lễ nghi, nếu không nhìn thấy thì thật sự kỳ lạ.
[*Bạn nào coi phim Ỷ thiên Đồ long ký thì khá quen với nhân vật này rồi, bà nổi tiếng là một nhân vật cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định kiến và quan điểm hắc bạch phân minh lại quá độc ác, lạnh lùng]
"Cô!" Vũ Văn Phỉ hổn hển chỉa tay về phía cô, ngực bùng lên lửa giận, đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Xin hỏi bộ trưởng đại nhân, có gì phân phó?" Phảng phất là một quân nhân đủ tư cách, Diệp Hiểu Tư thân hình cao ngất đứng vững, mồ hôi trên mặt theo thái dương không ngừng rơi trên mặt đất.
"..." Vũ Văn Phỉ thấy người kia không ngừng đổ mồ hôi, bỗng dưng sửng sốt, ngưng mắt nhìn chằm chằm gương mặt của cô vài giây, ngữ khí bỗng nhiên chuyển sang bình thản, "Tới văn phòng lấy sổ tay cho tôi."
"... Nha." Diệp Hiểu Tư không tiếp tục đùa giỡn, mà là gãi gãi tóc ướt đẫm mồ hôi, đi đến văn phòng bộ lễ nghi.
Kì quái, "Tỷ sắc bén" như thế nào bỗng nhiên không là Diệt Tuyệt rồi? Chẳng lẽ ngay cả thần tiên cũng xem không nổi việc mình bị nàng khi dễ, làm phép khiến nàng đổi tính rồi?
Mặc kệ, dù sao như vậy cũng tốt, đi đến văn phòng còn có thể hưởng điều hòa một chút cũng có thể uống miếng nước, tổng so với việc ở lại đây cùng một đống nam sinh dọn bàn thì tốt hơn nhiều.
Nói nam sinh dọn sạch bàn, nữ sinh đứng ở một bên xem, là thiên kinh địa nghĩa.
Vấn đề là, cô cũng là nữ sinh a, làm gì mà cũng phải dọn sạch bàn? ! Lại nói cái gì bởi vì cô cùng nam sinh giống nhau đều không có tham gia huấn luyện bộ lễ nghi.
Đây chính là quan báo tư thù! Cô không tham gia huấn luyện là không sai, cô có thể dùng ít thời gian giúp đỡ một chút, góc tường cũng không thiếu chỗ đứng mà!
Hừ!"Tỷ sắc bén" nhất định là ghen tị mặt chính mình không trắng, cho nên mới luôn khi dễ mình.
Diệp Hiểu Tư nghĩ tới như vậy, thực không hình tượng liếc mắt, gắt gao nhịn xuống dục vọng muốn dựng thẳng ngón giữa.
"Phốc..." Tiếng cười khẽ quen thuộc vang lên.
Lưng Diệp Hiểu Tư cứng đờ, buồn rười rượi chuyển hướng nơi phát ra âm thanh, quả nhiên Nhan Mộ Sương đang tựa vào cửa phòng chủ tịch, hai tay ôm ngực, ý cười đầy mặt nhìn mình.
Sao mỗi mình lần mất mặt đều bị học tỷ xinh đẹp thấy?
Cô có hay không còn hình tượng a?
"Muốn tới góc sáng sủa vẽ vòng tròn sao*? " Trêu chọc, tuyệt đối là trêu chọc hồng quả quả**.
[*Hãy tưởng tượng tới động tác ngồi chồm hổm, ngón trỏ tay ngồi vẽ vòng tròn dưới đất]
[**~ Xích lỏa lỏa: trần trụi; trần truồng; loã lồ; trơ trụi]
Diệp Hiểu Tư thực ai oán nhìn nàng một cái, "Chị vừa cười em!"
Thật không biết học tỷ xinh đẹp vì cái gì mà thích cười như vậy, cười cười cười, bị hướng dương châm cứu tay* điểm huyệt mà cứ cười.
[*Đây là một loại võ thuật xuất hiện trong phim Swordsman Own My có tác dụng cầm máu, làm cho 1 phần hoặc toàn bộ cơ thể không thể di chuyển, trị đột quỵ]
"Ai bảo em đáng yêu như thế a tiểu hài tử ngốc..."
<(‵^′)> lại bảo cô là tiểu hài tử ngốc! ! !
Tựa hồ nhìn ra Diệp Hiểu Tư buồn bực, Nhan Mộ Sương không có tiếp tục chọc cô, mà là mở miệng hỏi, "Buổi chiều bộ lễ nghi không phải sửa sang lại hội trường sao?"
"Đúng vậy." Diệp Hiểu Tư mở cửa ban công của bộ lễ nghi bộ, liền gật đầu nói.
Nhan Mộ Sương như trước vẫn duy trì động tác ôm ngực, như có suy nghĩ gì nhìn động tác mở cửa của Diệp Hiểu Tư.
"Học tỷ họ Vũ Văn cho em trở lại để lấy sổ tay này qua." Không muốn nàng cho là mình nhàn hạ* mới chạy về đây, Diệp Hiểu Tư sau khi mở cửa nhịn không được bồi thêm một câu.
[*rảnh rỗi, không bận rộn]
Dù câu kia của học tỷ họ Vũ Văn khiến cô nhịn không được một trận ác hàn*, không có biện pháp, ở trước mặt Nhan Mộ Sương cô phải giả trang một cách nhã nhặn.
[*ớn lạnh]
"Đúng vậy sao?" Nhan Mộ Sương nhìn thẳng cô, tựa hồ muốn từ trên mặt cô nhìn ra chút gì đó, chính là xem ra trên mặt, trừ bỏ bởi vì vận động kịch liệt mà đỏ ửng cùng tầng lớp mồ hôi bên ngoài, chỉ còn lại nàng cùng Diệp Hiểu Tư đơn thuần kia.
Lấy sổ tay?
Trong cặp Vũ Văn Phỉ không phải đều luôn luôn có sổ tay sao?
Đứa nhỏ này nhàn hạ còn tìm cái cớ như vậy?
Bị ánh mắt Nhan Mộ Sương kia lộ vẻ kỳ quái đánh giá, Diệp Hiểu Tư có chút buồn bực trừng hai mắt, nhịn không được nâng tay sờ sờ gương mặt của mình muốn xác định có phải hay không bị dính đồ vật dính bẩn này nọ.
Lắc đầu, tựa hồ ý bảo trên mặt cô cũng không có dính gì này nọ, cũng tựa hồ là ở trong đầu mình chợt lóe lên ý tưởng, Nhan Mộ Sương ôn nhu nói, "Tốt lắm, mau lấy sổ tay đưa cho bộ trưởng của em đi."
"Dạ, em đi lấy đây."
Làm Diệp Hiểu Tư cầm sổ tay lúc đi ra văn phòng, Nhan Mộ Sương đã muốn rời khỏi phòng làm việc của mình đứng ở cửa đợi cô.
Gặp ánh mắt nghi hoặc của cô, Nhan Mộ Sương mỉm cười, "Chị và em cùng đi xem hội trường sửa sang lại thế nào."
"Nha."
Một đường chậm rãi đi tới, Diệp Hiểu Tư cầm sổ tay, trong lòng bàn tay không hiểu sao chảy ra rất nhiều mồ hôi.
Miệng động vài lần cố gắng mở miệng trước, lại tìm không thấy chủ đề thích hợp, trong lòng phảng phất đập một hồi trống*.
[*Ý là tim của Diệp Hiểu Tư đập nhanh ấy]
Nhan Mộ Sương trên mặt vẫn kiên định bình đạm, dọc theo đường đi không ngừng có người cùng nàng chào hỏi, nàng cũng chỉ mỉm cười gật gật đầu đáp lại.
Thẳng đến khi tới hội trường, hai người đều là một đường không nói gì.
Diệp Hiểu Tư cau mày, không rõ vì cái gì chính mình bỗng nhiên sẽ có phản ứng kỳ quái như vậy, rõ ràng trước kia cũng có thể bình thản ung dung.
"Đem cái bàn kia dời đến đó." Thời điểm đi tới, Vũ Văn Phỉ đang chỉ vào chỗ hẻo lánh hướng một cái nam sinh hô lên.
Diệp Hiểu Tư gãi gãi sau gáy, đi qua đem sổ tay đưa cho nàng, "Sổ tay."
"Ân." Tùy tay tiếp nhận liền để ở một bên trên bàn, Vũ Văn Phỉ ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn cô một cái, lực chú ý thủy chung đặt ở việc bố trí hội trường. 
Diệp Hiểu Tư ngẩn ngơ, ở trong lòng âm thầm oán "Tỷ sắc bén", rõ ràng chỉ là gây sức ép cho cô thôi! Nhưng vẫn là thực tự giác lại chạy đi hỗ trợ dọn bàn.
Vũ Văn Phỉ vào lúc đó mới đem tầm mắt nhìn cái người vừa trở về liền bỏ chạy đi dọn bàn, khẽ thở dài một cái.
Người này, quả nhiên không phải người bình thường ai. 
Vốn bảo cô đi lấy sổ tay là vì muốn điều cô đi nha, trong cặp của mình có một quyển căn bản không cần đi lấy, tốt nhất cô có thể chầm chậm mà đi chờ bố trí xong hội trường thì có thể trở về, như vậy mình có thể được thanh tĩnh, cô cũng có thể ở văn phòng hưởng thụ, cớ sao mà không làm, làm gì mà vội vã đi lấy như vậy, mà tiếp theo còn tích cực đi dọn sạch bàn nữa. Điều này hoàn toàn bất đồng với mong muốn của mình, Diệp Hiểu Tư không phải là gia hỏa lười biếng lại khó chơi sao?
Vũ Văn Phỉ thấy Diệp Hiểu Tư như vậy có điểm mâu thuẫn, bắt đầu có chút hối hận chính mình thế nhưng bởi vì nhất thời sinh khí khiến cho Diệp Hiểu Tư một người nữ sinh đi dọn bàn, mình là có chút quá phận, hẹp hòi.
Kỳ thật Vũ Văn Phỉ ước nguyện ban đầu cũng đâu nhất định phải là Diệp Hiểu Tư dọn bàn, nàng nói ra cũng là bị tức đến muốn đem nàng giáo huấn một chút, vốn cho là cô thích cùng mình tranh cãi như vậy, nhất định sẽ kịch liệt quả quyết cự tuyệt, sau đó chính mình có thể có lý do mắng cô không có làm gì thì đừng có đến. Chính là cái tên kia, ngay cả thời gian luyện tập đứng thẳng cùng các nghi thức có thể nhàn hạ liền nhàn hạ, không nghĩ tới lại đáp ứng, cư nhiên còn tích cực như vậy.
Nhìn thân ảnh tích cực kia, mồ hôi đã sũng nước cả phía sau lưng, Vũ Văn Phỉ trong lòng mềm nhũn, quyết định sau này vẫn không cần phải làm khó xử cô, dù sao vẫn còn con nít.
Nhan Mộ Sương từ khi vào cửa vẫn đứng ở chỗ đó, nhìn Diệp Hiểu Tư đi theo nam sinh cùng nhau dọn bàn thì cau mày, đi đến bên người Vũ Văn Phỉ, "Vì cái gì chỉ có Hiểu Tư một nữ sinh ở đó dọn bàn?"
Khó trách tiểu hài tử ngốc kia mệt thành như vậy.
Nhan Mộ Sương có chút tức giận rồi, vô luận Vũ Văn Phỉ đối với chính mình bao nhiêu bất mãn, cũng không nên nắm lửa tát đến trên người hài tử kia đi.
Hiện tại, Diệp Hiểu Tư cùng nam sinh giống nhau, đem tay áo vén lên cao, trên lưng ướt một mảnh, như trước vẫn cố gắng dọn bàn, trong khi các nữ sinh khác thì oanh oanh yến yến* vừa lau mép bàn vừa vui đùa, điều này làm cho nàng như thế nào không tức giận.
[*Oanh yến:  Chim oanh và chim yến, hai loài chim nhỏ, đẹp, hót hay. Chỉ cảnh vui tươi của mùa xuân. Cũng chỉ người kĩ nữ =]]]]]] ]
Nhi đồng nàng nói cần che chở kia chẳng những không được chiếu cố, còn bị những người khác đối xử bất bình đẳng.
Mà đãi ngộ bất bình đẳng nguyên nhiên hiển nhiên là do mình tạo thành a.
Vũ Văn Phỉ nhìn nàng một cái, có chút trào phúng cười, "Như thế nào, đau lòng sao?"
Nhan Mộ Sương nàng trừ bỏ lợi dụng người khác làm việc ngoài, cư nhiên còn đau lòng cho người khác?
Thực sự làm cho nàng đại khai nhãn giới*.
[*Mở to mắt.]
Nhan Mộ Sương tự nhiên hiểu được ý cười trào phúng kia như thế nào, lửa giận càng tăng lên, trên mặt nụ cười quen thuộc cũng đã biến mất, ngữ khí lạnh như băng, "Bộ trưởng Họ Vũ Văn, tôi không hy vọng, lần sau, còn có thể chứng kiến Hiểu Tư nhà tôi bị khi dễ như vậy."  (ai ui, học tỷ chưa gì đã đánh dấu chủ quyền rồi kìa (¬▂¬))
Gằn từng tiếng xong, Nhan Mộ Sương liễm mi, cùng Vũ Văn Phỉ đối diện, ánh mắt sắc bén.
"..." Vũ Văn Phỉ vào lúc đó rốt cục cảm nhận được khí tràng của chủ tịch, nhất thời không có biện pháp mở miệng tranh luận.
Diệp Hiểu Tư từ lúc Nhan Mộ Sương đi đến phía sau Vũ Văn Phỉ liền luôn nhìn trộm, trong lòng lại là có chút lo lắng nàng sẽ bị Vũ Văn Phỉ khi dễ.
Ách...
Khí tràng thật cường đại.
Lau mồ hôi trên trán, Diệp Hiểu Tư ở một khắc này mới ý thức tới danh hiệu chủ tịch Hội học sinh của Nhan Mộ Sương, quả thật thật không đơn giản.
Lo lắng vô ích.
Có chút tự giễu nghĩ, Diệp Hiểu Tư cúi đầu tiếp tục đem một cái bàn dọn tới vị trí chỉ định, lại ở nửa đường thì bị người chặn đường, nhanh chóng buông cái bàn, ngẩng đầu, phát hiện Nhan Mộ Sương trên mặt không có nét cười, đang yên lặng nhìn cô.
Trong nháy mắt, tiếp tục trong nháy mắt, lần thứ ba trong nháy mắt, tiếp tục...
Diệp Hiểu Tư không rõ vì cái gì Nhan Mộ Sương sẽ có biểu hiện kỳ quái như vậy.
"Theo chị đi ra ngoài."
"A?"
"Theo chị đi ra ngoài!"
"A?" 
"..."
Bàn tay bị nắm lấy, Diệp Hiểu Tư mơ mơ màng màng, đã bị Nhan Mộ Sương kéo ra khỏi hội trường, đi ngang qua Vũ Văn Phỉ, dư quang thấy trên mặt nàng thoáng hiện lên một nét tái xanh.
Nha! Rốt cuộc đây là tình huống gì a?
___________________________
Hiểu Tư giả ngu hay ghê ấy =]]]]
Hôm qua có buổi họp phụ huynh, nên tui phải đi trốn, nên không có edit được, mà đang edit thì có 1 chuyện vi diệu xảy ra.... ------> Cái tội edit trên word thì như thế nào? (; ̄ー ̄川 edit được 2-3 chương ngon lành rồi, mấy chú thợ điện vui tánh cúp điện một cái, nước mắt tui tuôn rơi (T▽T)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.