Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

Chương 7: Diệp Hiểu Tư thật lưu manh



Chương 7: Diệp Hiểu Tư thật lưu manh
Thời gian nghỉ quả thật trôi qua rất nhanh, tổng thể mà nói, kỳ nghỉ hè của Diệp Hiểu Tư cũng không tính là hoang phí.
Bởi vì, nhân vật Chính là tiểu bạch kiểm, đã được cô làm nổi danh khắp giang hồ.
Ai nói muốn nổi danh khắp giang hồ nhất định phải là cao thủ, giống như thư sinh yếu đuối của cô, cũng có thể làm được.
Bắt đầu từ ngày Chính là tiểu bạch kiểm với Sương Nguyệt Dạ kết hôn, thì đủ loại lời đồn về quan hệ của hai người được lan nhanh, đúng là giang hồ không có chút gió nổi mây phun nào.
Có người nói đừng thấy Chính là tiểu bạch kiểm làm hôn lễ long trọng như vậy, cuối cùng không phải cũng chi tiền của Sương Nguyệt Dạ sao; có người nói, Chính là tiểu bạch kiểm chỉ là tài khoản phụ của Sương Nguyệt Dạ, mục đích là dùng để trả thù Ẩn Tu; còn có người nói không phải Ẩn Tu bỏ Sương Nguyệt Dạ, mà là Sương Nguyệt Dạ với Chính là tiểu bạch kiểm đã sớm cấu kết với nhau, không cần Ẩn Tu nữa...
Đủ loại lời đồn đãi, trong giang hồ điên cuồng truyền lên, nhưng mà, tất cả những người đã tham gia hôn lễ của hai người, đều nhớ rõ Chính là tiểu bạch kiểm làm những chuyện này để muốn có được nụ cười của mỹ nhân, còn nhớ rõ mấy tin chúc phúc che kín cả khung chat.
"Thật sự không cần chị đi với em à?" Nghiêm Thiều Nguyệt nhìn ba lô ở sau lưng Diệp Hiểu Tư, nhíu nhíu mày nói.
Nàng rất hoài nghi năng lực sinh tồn của tiểu tử này... Không, chẵng những còn có năng lực ra ngoài của con bé nữa.
Từ thành phố Y đến thành phố Z mặc dù chỉ ngồi ô tô hơn hai tiếng, nhưng mà...
Diệp Hiểu Tư cả ngày chỉ biết ru rú ở trong nhà không chịu đi ra ngoài, còn là dân mù đường, Nghiêm Thiều Nguyệt thật sự không xác định cô có thể an toàn tới thành phố Z với tìm được đại học Z hay không.
Trong lòng Diệp Hiểu Tư biết rõ Nghiêm Thiều Nguyệt đang hoài nghi mình, rất có chí khí vỗ vỗ bả vai của nàng, "Yên tâm đi yên tâm đi, dù nói thế nào đi nữa thì em cũng là người trưởng thành rồi, sẽ không có nguy hiểm đâu."
Mấy người này, sao không có ai tin tưởng cô hết vậy, Diệp Hiểu Tư có chút ai oán.
Nhớ một tuần trước mẹ cô ở nước ngoài bắt đầu gọi điện về lải nhải, còn có ba cô nói bận rộn hợp tác với xí nghiệp lớn ngày hôm trước cũng bắt đầu lo lắng nói muốn đi tới trường học với cô, còn có chị họ ở trước mặt này, cứ trưng ra cái mặt không tin tưởng cô, mới sáng sớm đã bắt đầu nói đi nói lại một chuyện, Diệp Hiểu Tư càng thêm oán niệm.
Nếu là Nguyệt Dạ, sẽ không có như vậy đâu.
Trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện suy nghĩ này, Diệp Hiểu Tư nhớ tới thân ảnh màu xanh biếc ở trong trò chơi, liền nở nụ cười.
Nghiêm Thiều Nguyệt không nói gì nhìn Diệp Hiểu Tư, không biết đứa trẻ chết tiệt này một hồi ai oán một hồi lại cười khúc khích làm cái gì vậy, cuối cùng nàng cũng có thể cho ra kết luận —— đứa trẻ chết tiệt này lại đang giả điên nữa.
"Em thật sự không cần chị đi với em à ?" Lặp lại vấn đề này thêm lần nữa, Nghiêm Thiều Nguyệt cố nhìn xuống xúc động muốn bóp chết đứa trẻ đang cười khúc khích ở trước mặt mình, sắc mặt có chút xanh mét.
Liếc mắt, Diệp Hiểu Tư rất không lễ phép nói, "Chị, mốt chị đi lấy chồng, thì gả cho người họ Phó đi."
"Tại sao?"
"Sau đó chị theo họ chồng, đổi tên thành Độc Cơ."
Theo họ chồng, thì chính là họ Phó, Phó Độc Cơ? Phó Độc Cơ... Phục Độc Cơ?! *
[*Phó và Phục đều đọc là fù -> Phục Độc Cơ nghĩa là máy lặp lại -> Diệp Hiểu Tư chơi chữ]
Tiểu tử thúi! ! !
Cắn chặt răng, áp chế lửa giận, Nghiêm Thiều Nguyệt nhìn Diệp Hiểu Tư nghiêm túc nói, "Trong vòng năm phút đồng hồ em không được nói chuyện với chị nữa."
Hả? Tại sao vậy?
Con ngươi xoay vòng, suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, Diệp Hiểu Tư giữ tinh thần chăm học hỏi hỏi: "Tại sao?"
Nghiêm Thiều Nguyệt liếc cô, không trả lời.
"Tại sao vậy Phục Độc Cơ?" Có người quả nhiên vô cùng liều lĩnh.
"Vì nghĩ tới an toàn của em."
"Hả? ... A!" Diệp Hiểu Tư vẫn không hiểu, đang định hỏi, sau ót đã bị đánh một cái, sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thu hồi "Độc thủ", lửa giận của Nghiêm Thiều Nguyệt đã tiêu tan, "Chị đã bảo là không được nói rồi mà, đáng đời!"
"...." Người bị đánh giả bộ đáng thương, rưng rưng nước mắt không dám nói gì nữa.
Nghiêm Thiều Nguyệt đưa Diệp Hiểu Tư đến nhà ga, sau đó còn đi theo qua cửa xét vé nhìn cô lên xe, khi nhìn thấy cô tìm được chỗ ngồi rồi phất tay với mình, thì mới xoay người định đi về nhà, điện thoại lại đột nhiên rung lên.
Mở tin nhắn, trong nháy mắt liềnnổi trận lôi đình.
Diệp Hiểu Tư: Chị họ, chị thật sự là một... người mẹ tốt...
Tiểu tử thúi! ! !
Sau khi Diệp Hiểu Tư gửi tin nhắn này xong, thì toét miệng cười lộ ra hai cái răng nanh thật to.
Khà khà khà khà, chị họ mà thấy tin nhắn này thì chắc chắn muốn làm thịt mình nè.
Là lá la, không làm thịt được đâu.
Nhưng mà khi nghĩ như vậy, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Mặc dù cô chỉ là đi học, mặc dù thành phố Z không xa chỗ này lắm, nhưng mà khi nghĩ tới phải rời khỏi thành phố này thì cô vẫn cảm thấy luyến tiếc.
Do tâm trạng không tốt, Diệp Hiểu Tư có thói quen khi ở một mình thì sẽ chơi điện thoại, đây là lần đầu tiên cô phá lệ không chơi điện thoại ở trên xe, mà chỉ dựa lưng vào ghế lẳng lặng nhìn phong cảnh ở ngoài cửa sổ, sau đó, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, xe đã chạy ở trên đường thành phố Z, Diệp Hiểu Tư dụi mắt, ngơ ngác nhìn phong cảnh ở ngoài cửa sổ, qua một lúc lâu mới thanh tỉnh.
Sau khi cô thanh tỉnh mấy phút đồng hồ, xe tới nhà ga ngừng lại, Diệp Hiểu Tư lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn một nhóm người ở phía sau bước xuống xe, một chút ý tứ đứng lên cũng không có.
Cô không hiểu tất cả mọi người đang nghĩ gì nữa, giống như ở nhà xe ở thành phố Y vậy, một đám người ở phía sau chen lấn muốn lên xe, chậc chậc, chen cái gì mà chen, cũng đâu có mất chỗ ngồi đâu mà sợ chứ!
Cho đến khi mọi người xuống xe hết, Diệp Hiểu Tư mới đeo ba lô lên không nhanh không chậm đứng lên, lắc lư đi tới cửa xe, rồi chậm rãi đi xuống dưới con mắt quỷ dị của đại thúc lái xe.
Sau khi Diệp Hiểu Tư xuống xe, hoàn toàn theo bản năng ngẩng lên đầu nhìn trời, ánh mặt trời buổi trưa chiếu vào làm cô phải hơi nghiêng đầu qua, sau đó mới cúi đầu, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn qua cho Nghiêm Thiều Nguyệt: Oa ha ha ha, bình an đến, lợi hại không.
Ở thành phố Y, Nghiêm Thiều Nguyệt đang suy nghĩ tại sao Diệp Hiểu Tư còn chưa có gửi tin nhắn tới, khi đọc tin nhắn thì liền bật cười, nhưng vẫn gửi trở lại: Ngu ngốc.
Diệp Hiểu Tư buồn bực, nhún nhún vai, sắp xếp cảm xúc của mình lại, sau đó tiếp tục đeo ba lô của cô chậm rãi đi ra khỏi nhà xe, ngăn cản xe taxi: "Đại học Z."
Xem đi, quá đơn giản mà, mọi người toàn quan tâm mấy cái vớ vẫn gì đâu không.
Diệp Hiểu Tư đứng ở trước cửa trường đại học Z, sau khi nhìn ánh mặt trời chiếu xuống mấy dòng chữ to thì liền nghĩ ra câu nói đầu tiên.
Mà câu nói thứ hai còn lại là: Ôi trời, ở đây là trường học đó hả, cửa trường làm gì mà xây giống mộ bia quá vậy, phía trước chỉ đặt có vài chậu hoa.
Sau khi khinh bỉ người thiết kế cử trường đại học Z xong, Diệp Hiểu Tư bước vào nơi cô sắp phải sinh hoạt trong bốn năm.
Điện thoại vang lên vào lúc này, sau khi nhận cuộc gọi, là giọng nói từ ái v lào lắng của Diệp Định: "Hiểu Tư à, con tới trường học chưa?"
Diệp Hiểu Tư cảm thấy hết cách với ông, nhìn dòng người đang đi tới đi lui ở trong trường, rồi nói: "Vừa đến."
"Vậy sao, ba đưa cho con số điện thoại, con gọi cho người đó, là lão sư Trần, ông ấy sẽ giúp con làm thỏa đáng mọi chuyện cần thiết."
"... À." Diệp Hiểu Tư cau mày một cái, có chút không tình nguyện đồng ý, sau đó ghi nhớ số điện thoại Diệp Định đưa.
"Hai ngày nữa ba sẽ tới thăm con." Sau khi Diệp Định đưa số điện thoại xong thì vô cùng nhiệt tình nói.
Lại nhíu nhíu mày, không hiểu lại dâng lên cảm giác không kiên nhẫn, Diệp Hiểu Tư nhắm mắt áp chế loại cảm giác này lại, lại mở ra, lạnh lùng nói, "Nói sau đi, con đi báo danh, ba làm việc tiếp đi."
Nghe được giọng nói này, Diệp Định biết rõ tính cách của con gái mình không khỏi thở dài, không nói gì nữa, vẫn tiếp tục từ ái nói, "Vậy được rồi, nếu có việc thì gọi cho ba."
"Ừm."
Cất điện thoại vào, Diệp Hiểu Tư không hề có ý tứ gọi cho lão sư Trần, vừa chậm rãi đi vào trong trường, vừa nhìn dòng người đi tới đi lui và những tòa nhà không ở hai bên đường.
Chỉ là cô vừa đi có một đoạn thì đã bị một nữ sinh cản lại, có hơi khó hiểu ngừng bước, phản ứng đầu tiên của Diệp Hiểu Tư là nhìn vào khuôn mặt của người ta, sau đó... 
Nhục nhã, người kia chỉ ngăn đón mình thôi mà.
Lén lút ở trong lòng nghĩ, Diệp Hiểu Tư nở nụ cười, "Xin hỏi, có chuyện gì sao?"
Nữ sinh ngăn cản cô không hề bị nụ cười soái khí như ánh mặt trời của cô ảnh hưởng, "Em là sinh viên năm nhất sao?"
"Dạ, phải "
"Vậy em là người của học viện nào vậy?"
"Học viện ngoại ngữ."
"À, học viện ngoại ngữ báo danh ở chỗ đó." Nữ sinh cười cười, chỉ vào tòa nhà cách đó không xa.
Diệp Hiểu Tư đã hiểu, đây là học tỷ chuyên hướng dẫn cho mấy sinh viên mới tới a, vì vậy cô rất lễ phép nói, "Cám ơn."
Nữ sinh cười cười, ý bảo cô không cần cảm ơn, sau đó lại đi bên cạnh "Chặn đường" những người khác.
Gãi gãi đầu, Diệp Hiểu Tư đang muốn đi tới chỗ báo danh học viện ngoại ngữ, điện thọai lại vang lên.
"A lô, chị."
"Tiểu tử, em tới trường học chưa?"
"Tới rồi, trường học này a, thật là... Ôi..."
Nghiêm Thiều Nguyệt nghe nói như vậy, có chút bận tâm nói, "Thế nào?"
"Ôi, cửa trường học rất giống mộ bia."
"..."
"Điểm chết người chính là, lại không có người quen nào chỉ hết."
"Hả?"
"Cái chị hướng dẫn sinh viên mới lại không biết thưởng thức mỹ nữ gì hết, chị đó chắc chỉ tới đây học thôi a" Diệp Hiểu Tư cảm khái, ánh mắt lại tìm kiếm mỹ nữ ở xung quanh.

"Tiểu tử em quá lưu manh mà!" Nghiêm Thiều Nguyệt quát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.