Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

Chương 8: Đứa trẻ thú vị



Chương 8: Đứa trẻ thú vị
Edit: girlngựclép
Diệp Hiểu Tư vừa đi vừa nói chuyện càn rỡ với Nghiêm Thiều Nguyệt, đúng lúc cúp điện thoại thì đến điểm ghi danh của học viện ngoại ngữ.
Nâng tay làm ra động tác giống Tôn Ngộ Không nhìn về phía xa, híp mắt đánh giá tòa nhà đứng sừng sững ở trước mặt mình, Diệp Hiểu Tư đột nhiên cảm giác được học viện ngoại ngữ hẳn là học viện rất vĩ đại , ít nhất phòng học so với những học viện khác phải lớn hơn.
"Bạn học em là tân sinh viên học viện ngoại ngữ bọn chị sao?" Lại có một nữ sinh xuất hiện trước mặt cô, hơn nữa không đợi cô trả lời liền cực kỳ nhiệt tình lôi kéo tay cô đi vào trong lều, bưng tới một ly nước, "Rất nóng đúng không, đây, uống nước đi."
Mỉm cười tiếp nhận ly uống một hớp, Diệp Hiểu Tư trong lòng hơi cảm khái nữ sinh nơi này thật sự là nhiệt tình.
"Bạn học em là người khoa nào đây?"
"A, tiếng Đức."
"Nha, chị cũng vậy khoa tiếng Đức, em phải gọi chị là học tỷ nha."
"A..."
Dưới bầu không khí nhiệt tình như vậy, Diệp Hiểu Tư theo lời chỉ dẫn của học tỷ kia, đem những gì cần điền thì điền trong tờ đơn, cái gì cần cầm thì cầm, chính là trong lúc này, chuyện tình rất kỳ quái đã xảy ra.
"Ơ, học muội, ở trong này tìm không thấy tên của em." Sư tỷ nhiệt tình hiển nhiên ánh mắt không sai, ngay từ lúc đầu không cho rằng người trước mắt này là học đệ .
Đang ở một bên uống ly nước thứ hai Diệp Hiểu Tư sửng sốt, ngẩng đầu vẻ mặt không hiểu nhìn nàng.
Chậc, vẻ mặt thật rối rắm.
Học tỷ nhiệt tình  cầm lấy thư trúng tuyển của Diệp Hiểu Tư trên bàn, vô cùng nghiêm túc xam lại một lần, sau đó lại cầm một tờ giấy khác, càng thêm nghiêm túc nhìn một lần, trên mặt vẻ mặt càng ngày càng rối rắm.
"Cái kia... Có vấn đề gì sao?" Tuy rằng không cho là do thư trúng tuyển của mình có vấn đề gì, nhưng mà người Trung Quốc vốn lương thiện , lấy giúp người làm niềm vui cũng như đánh giá phẩm chất đạo đức nên Diệp Hiểu Tư vẫn cứ lại gần hỏi thăm một chút .
"Cái này, không có tên của em." Học tỷ nhiệt tình cầm giấy trong tay đưa cho cô.
Tiếp nhận, cúi đầu nhìn kỹ một lần, Diệp Hiểu Tư vẫn luôn rất bình tĩnh , rốt cuộc cũng đi theo học tỷ cùng nhau bối rối.
Rõ ràng là không có lớp nào có tên của cô, buồn bực.
"Em đừng có gấp, chị đi tìm lão sư hỏi một chút." Học tỷ nhiệt tình đem thư thông báo của cô để trên bàn, sau đó nhanh chóng chạy ra, để lại Diệp Hiểu Tư trên tay vẫn cầm danh sách chia lớp đứng tại chỗ.
Thở dài, đem tờ đơn trong tay thả lại trên bàn, ngay sau đó bị một nam sinh cường tráng lấy đi, đồng thời rất nhiệt tình nói, "Vị học muội này, em đã điền hết vào đơn chưa?"
Nhìn hắn muốn hỏi những tờ giấy kia, Diệp Hiểu Tư gật gật đầu, chợt một lần nữa lại bị một cái tay khác nhiệt tình kéo đi , "Điền xong đơn rồi ha, vậy tôi mang em sang tòa bên kia lấy đơn của ký túc xá với một số giấy tờ khác."
Diệp Hiểu Tư nhìn người kéo mình một mạch là một học tỷ tóc xoăn, theo bản năng quay lại nhìn nam sinh kia, bỗng nhiên có chút đồng tình hắn.
Phỏng chừng, mỗi lần hắn tiếp đón học muội đều là bị cướp đi như vậy .
Tòa nhà của học viện ngoại ngữ tên là Ẩn Tu Lâu, mà từ cái chỗ tiếp đón tân sinh viên đến tòa này cũng phải leo qua rất nhiều bậc thềm, lúc Diệp Hiểu Tư đi đến tầng một mới nhìn thấy ba cái chữ to chiếu lấp lánh.
Phốc... Ẩn tu lâu...
Hoàn toàn theo bản năng liền nghĩ đến cái tên Ẩn Tu trong game, có chút suy tư sờ cằm một cái.
Không biết cái tên Ẩn Tu đó, không biết có là sinh viên ở trong học viện này không?
Tùy tiện nghĩ như vậy, ngay sau đó, lại đang nhớ lại Sương Nguyệt Dạ.
Tối hôm qua Sương Nguyệt Dạ sắp off nói nàng hôm nay có việc, sẽ không online.
Không khỏi thở dài, Diệp Hiểu Tư không biết rằng lúc cô nhớ tới chuyện này lòng có bao nhiêu mất mác.
Học tỷ tóc xoăn đương nhiên không biết được tên tiểu bạch kiểm cũng như học muội mới này đang suy nghĩ cái gì. Chỉ khi đến đại sảnh tầng một mới rất thân thiết chỉ một trong số đội ngũ xếp hàng dài nói :"Học muộc, đi, em qua bên kia xếp hàng đi ."
"À, được."
Diệp Hiểu Tư gật đầu một cái , sau khi nhìn thấy hàng ngũ trật tự kia mới bắt đầu hối hận là sao không gọi điện thoại bảo ba để cô nói chuyện với Trần lão sư. 
Mang theo tâm tình bi thương đi tới xếp hàng, ánh mắt nhìn sang bên cạnh có rất nhiều gương mặt xa lạ, nội tâm không hiểu sao dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Không có thói quen tiến vào hoàn cảnh xa lạ, không có thói quen thấy nhiều người lạ.
Bị cô áp chế tật xấu kỳ dị này đến giờ khắc này nó toàn bộ khởi nghĩa, Diệp Hiểu Tư tay khẽ run đút vào trong túi, ý định lấy sự chú ý khác để lấp đi sự sợ hãi trong lòng.
"Mộ Sương sao hôm nay cũng ở đây vậy" Muốn dời đi sự tập trung biện pháp tốt nhất là lắng nghe người khác đang nói gì .
Diệp Hiểu Tư sắc mặt có chút tái nhợt quay đầu nhìn cách đó không xa, hai người có vẻ như là học tỷ, cố gắng nghe các nàng nói chuyện.
"Nàng là người học viện chúng ta đương nhiên là ở đây rồi."
"Nhưng mà hội học sinh bên kia không có việc gì sao ?"
"Hội học sinh hôm nay có thể có chuyện gì chứ, Không phải ở bên kia có người dẫn đường rồi đó sao, việc đó cũng không đến phiên nàng là một chủ tịch làm."
"Đúng nha..."
Dù đã "nghe lén" người khác nói chuyện nhưng Diệp Hiểu Tư không giảm được trong lòng vẫn không ngừng dâng lên cảm giác sợ hãi, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Mà xếp hàng thật dài cuối cùng cũng đã đến lượt cô .
Phía trước cô là một cái bàn có ́một hàng ghế phía sau, trên ghế ngồi một số người, đang bận đủ việc.
Diệp Hiểu Tư không có nhìn ngồi trước mặt mình là ai, chỉ đem tất cả giấy tờ đặt lên bàn, cúi đầu chờ người đối diện xử lý.
Nhan Mộ Sương khi nhìn thấy người trước mặt không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ là rất trình tự đem giấy tờ xử lí, cái nào thu thì thu, cái nào nên đóng dấu thì đóng dấu, còn lại bỏ trong phong thư.
Cuối cùng khi hỏi đến ký túc xá mới dùng giọng thân thiết hỏi , "Em là ở ban* nào ? "
*lớp
Diệp Hiểu Tư ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn Nhan Mộ Sương .
Nhan Mộ Sương nhíu mày một cái , không hiểu người trước mặt, vẻ mặt tái nhợt cùng ngu ngơ ý tứ là làm sao , nàng như cũ dùng giọng thân thiết hỏi , "Em là ban nào khoa tiếng Đức ? " 
Khoa tiếng Đức cùng khoa với nàng.
Vẫn còn sững sờ Diệp Hiểu Tư rốt cuộc hồi tỉnh, chớp mắt mấy cái, Nhan Mộ Sương nhìn đến vẫn là vẻ mặt đờ đẫn , "Cái này .... không biết ..."
"Sao?" Nhan Mộ Sương cũng ngây người.
Sao mà có người mình ban nào cũng không biết.
 Diệp Hiểu Tư gãi gãi ót, "Cái này, lúc nãy có một học tỷ nói trong danh sách không thấy tên em"
Cau mày, đối với chuyện như thế này có chút không hài lòng, nàng nhìn lại thư thông báo trúng tuyển của Diệp Hiểu Tư, sau đó quay lại nói với người phía sau "Nhìn xem Diệp Hiểu Tư là ở ban nào và ký túc xá ở đâu..."
Người phía sau khi nghe vậy liền nhanh chóng lạch cạnh gõ máy tính , sau đó nói "Diệp Hiểu Tư khoa tiếng Đức , khóa mười , ban một , khu ký túc 13, phòng 305 ."
Khu ký túc 13 ?
Nhan Mộ Sương sau khi nghe đến khu ký túc xá lại liếc nhìn Diệp Hiểu Tư , người kia vẫn vẻ mặt hiện lên chữ mờ mịt cùng luống cuống , vì vậy đưa giấy tờ bên ký túc xá cho nàng , rất nhẹ nhàng nói "Em là ban một nha . "
"À à, được."Lại gãi ót , sau đó có chút ngượng ngùng cầm giấy tờ, ra khỏi hàng ngũ
Mà Nhan Mộ Sương, thì nhìn thấy bóng lưng Diệp Hiểu Tư, có chút hốt hoảng nghĩ:
Ngay cả mình ở đâu ban nào đều còn không biết liền chạy vào, còn ở phòng hai người, thật là một đứa trẻ thú vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.