Chính Lăng Vương Phi

Chương 50



Mạc Tử Liên bắt đầu đi dạo một vòng trong vùng hẹp xung quanh hồ này trước, lại không ngoài ý muốn tìm được không ít loại linh dược hiếm thấy, nàng liền bắt đầu vui vẻ vừa dạo chơi tìm lối ra vừa thuận tay thu hết linh dược tìm thấy trên đường vào trong không gian của mình, dĩ nhiên là vẫn phải giữ phép tắc chừa lại cây non.

Lúc đang đi ngang qua một bụi cỏ, một cái gì đó khẽ lóe lên từ bên trong khiến cho nàng không thể không dừng lại, tìm xem rốt cục đó là thứ gì.

Mạc Tử Liên bình tĩnh nhìn ngọn cỏ đang lay động trong góc núi đá, do dự không biết có nên lại gần hay không, dù sao trên đời này vẫn còn có rất nhiều thứ nguy hiểm không giải thích được, trong hoàn cảnh này nàng cũng không muốn lôi tánh mạng mình ra thử nghiệm một chút nào, nếu nàng xảy ra chuyện bây giờ, ca ca nàng phải làm sao đây.

Nhưng sự việc cũng không quá tệ như nàng lo lắng, ngọn cỏ kia cũng chỉ lung lay một chút mà thôi sau đó cũng không có động tĩnh gì nữa, lại một lát, bỗng có một vật trắng trắng mềm mềm bao phủ toàn là lông chui lên sau đó giống như e thẹn vẫy vẫy hai cái rồi lại thụt lại, Mạc Tử Liên đang định quay đi nhìn thấy cảnh này bỗng nổi lên hứng thú lại gần.

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống chờ đợi cái vật thể lạ kia nhô lên lần nữa, quả nhiên chưa được một lát, vật thể trắng muốt kia lại bắt đầu từ từ chui lên, nhưng chưa kịp vẫy đã bị Mạc Tử Liên nhẹ nhàng chạm vào mà rụt lại. Tuy nhiên vật nhỏ này lại không lẩn trốn luôn như thường tình mà lại còn tiếp tục nhô lên, không những thế còn nhô lên những hai cái giống nhau như đúc lại chưa chờ nàng bình tĩnh lại đã vẫy vẫy hai cái rồi thụt vào giống như đang khiêu khích nàng khiến Mạc Tử Liên không khỏi bật cười.

Tiếng cười của nàng giòn giã, ngọt ngào vang vọng khắp cả một vùng khiến cho một đám lông vừa rút xuống bỗng ngoi lên nhưng lần này là cả chín cái, chín cái đuôi phủ một lớp lông dày mềm mịn khiến người ta có cảm giác mềm mại xúc động muốn tiến lên ôm lấy nó. Chỉ là cuối cùng nàng cũng cố nén không có tiến lại, sợ dọa tới vật nhỏ.

Thấp thoáng bên trong chín cái đuôi đang vẫy là một đôi mắt đen tuyền long lanh như bảo thạch vô cùng ngây ngô xinh đẹp đang tò mò nhìn nàng, thấy nàng đã phát hiện ra mình lại vội vàng dùng chiếc đuôi xinh đẹp che đi, thấy vậy Mạc Tử Liên lại bật cười, vật nhỏ này cũng không khỏi quá đáng yêu đi.

Mạc Tử Liên cũng rất ngạc nhiên, cửu vĩ hồ trên thế gian đã sớm gần như tuyệt chủng, nghe nói loài cửu vĩ hồ duy nhất còn lại chính là loài cửu vĩ hồ tiên ở Thanh Khâu, Nhưng kì lạ là trên thân của vật nhỏ này lại không có chút tiên khí nào, hoàn toàn không giống như đi ra từ tiên cảnh, vả lại nhìn tâm tính ngây thơ đơn thuần của vật nhỏ này thật khó khiến người ta liên tưởng tới giống loài cao quý ở Thanh Khâu kia.

Tuy nhiên nếu như chủ nhân của nơi này là một nhân vật có lai lịch không nhỏ cũng không phải là không có khả năng, chỉ là nếu vậy nàng càng phải nhanh chóng thoát ra khỏi nơi này, nếu để bị phát hiện sẽ không dễ dàng trót lọt như đối với đám sát thủ lúc nãy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.