Chính Lăng Vương Phi

Chương 66



Mấy tháng trôi qua, cổ độc trên người tiểu hoàng tử đã được Mạc Tử Liên tỉ mỉ quan sát, điều chế gần xong thuốc giải, bên cạnh đó, tình cảm giữa nàng và mấy người trong hoàng gia này dường như cũng tăng lên một bước tiến mới bất ngờ.

Hoàng đế đại nhân vì sợ hình tượng bản thân tròng lòng nhi tử bảo bối sẽ xuống dốc từng ngày, đành phải nhanh chóng giải quyết chính sự, dẹp hết nữ nhân hậu cung qua một bên, mỗi ngày dành thời gian đến cùng Duệ Nhi chơi đùa, học hành. Mặc dù trong lòng hắn vô cùng không tự nguyện nhưng một khi đến nơi này của nhi tử thì lập tức phải nhập gia tùy tục tuân theo nguyên tắc ở đây, đó là tôn trong Mạc Tử Liên.

Trái ngược với tình trạng của hoàng đế, hình tượng, vị trí của Mạc Tử Liên trong lòng hoàng tử lại vô cùng vững chắc, hơn nữa còn có xu hướng ngày càng đi lên khiến mỗ hoàng đế cảm thấy nguy cơ trùng trùng, nhưng trước mặt nhi tử không thể không thân thiết, còn sau lưng lại có đệ đệ chắn nên cũng không thể làm gì nàng, cho nên cuối cùng hắn bỗng nghĩ ra một phương pháp, bắt nạt ca ca nàng...()

Không giống như muội muội mỗi ngày bận rộn đủ thứ công sự, từ lúc dưỡng thương tới nay, Mạc Viễn Phong vẫn luôn sống cuộc sống an nhàn thảnh thơi hiếm có, tuy nhiên lại có chút gò bó vì đây là hoàng cung, không thể hành xử tùy tiện giống như ở bên ngoài, tuy nhiên hắn cũng không thể để mặc muội muội ở trong này một mình, tuy là kẻ thô thiển, nhưng hắn cũng không phải kẻ nông cạn, Mạc Viễn Phong vẫn luôn hiểu rõ hoàng cung là nơi nguy hiểm như thế nào.

Từ lúc Đông Phương Thiên Tường nhìn thấy hắn đã sơm biết con người này là một nhân tài hiếm có, chỉ là người này có tính cách hào sảng, không thích gò bó câu nệ nên không hợp với chốn hoàng cung, quan trường rối rắm này, chỉ là nếu biết tận dụng, người này ắt sẽ là một trợ thủ vô cùng đắc lực, chỉ cần nhìn tác phong Phóng khoáng mà không quá tùy tiện, hào sảng nhưng không mất lễ nghĩa củng hắn cũng đã thấy rõ.

Vì thế, hoàng đế đại nhân lập tức bắt đầu chiến dịch một mũi tên trúng hai đích, vữa chiêu mộ nhân tài đồng thờì cũng âm thầm trút hết những oán khí trên người Mạc Tử Liên lên đầu ca ca nàng. Mạc Viễn Phong xưa nay quen thoải mái, ung dung, không thích tính kế, dĩ nhiên không thoát khỏi móng vuốt con cáo già, ngoan ngoãn chịu đựng số phận bị người nắm dây cương dắt đi.

Mạc Tử Liên vốn bận rộn cũng không quá để ý đến hành tung thất thường của nhị ca, cho nên đến lúc nàng phát hiện ra thì mọi chuyện đều đã đâu ra đó cả rồi, mặt dù rất thương tiếc cho số phận của nhị ca nhà mình nhưng nàng cũng không thể làm gì trong trường hợp này cả. Diễn đàn Lê quý đôn. Dù gì cũng là vì nhị ca ngốc mới tự để mình rơi vào lưới của con cáo già, coi như là cho huynh ấy một bài học đi, dù sao nàng cũng tin tưởng Đông Phương Thiên Tường là người có chừng mực, có hắn pr sau lưng kiềm chế, nói không chừng cuộc đời nhị ca nàng sẽ có một lối rẽ khác sáng lạng hơn.

Thực lòng mà nói bản thân nàng cũng không quá nguyện ý tiếp xúc với hoàng thất, vì những bimật, những khuôn khổ cong quẹo trong đó quá gò bó, quá ác liệt, chỉ một khắc sơ sẩy đã lập tức rơi vào vòng xoáy không lối thoát, nàng không muốn cuộc sống lúc nào cũng chìn trong căng thẳng, sợ hãi như vậy.Ở gần hoàng đế cũng giống như đang đi trên một miếng băng mỏng, mỗi bước chân đều phải cẩn thận, không biết vị nhị ca lông ngông đáng thương nhà nàng có thể bình an bước qua con đường này hay không nữa, thật đúng là không cách nào khiến người ta yên tâm được mà, chẳng trách đại ca lúc nào cũng nghiêm khắc với huynh ấy, sơ sẩy một chút thôi là có chuyện ngay.

Quá trình theo dõi, bào chế thuốc giải cho Duệ Nhi tương đối thuận lợi, trước mắt trong số tám mươi mốt loại dược liệu đã tìm được bảy mươi chín loại, chỉ còn lại ba loại thuốc khiến nàng đau đầu, chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết. Diễn đàn lê quý đôn.

Cùng lúc đó, tại phía tây bắc Đông Lăng, nơi đội quân phòng thủ biên cương đang đóng quân dưới chân Đại Đồ sơn:

Hàng trăm binh lính mạnh khỏe đang tập luyện bỗng dưng lần lượt ngã gục mà không tìm ra nguyên nhân, triệu chứng từ sốt tới mê man rồi từ từ yếu dần dẫn tới mất mạng, nhìn qua thì cũng không quá ghê gớm, tuy hiên bệnh dịch này lại lan ra với tốc độ không tưởng, chỉ trong vài ngày đã lan tới mức không thẻ kiềm chế.

Mấy lão quân y không có cách nào cuối cùng đành phải cho người báo tin khẩn cấp 800 dặm về hoàng thành, hy vọng hoàng đế nhanh chóng cử người tài đến giải quyết bệnh dịch, bình ổn lòng dân và giữ vững an nguy vùng biên cương bắc cập này.

Trong ngự thư phòng lúc này, ĐôngPhương Thiên Tường hiếm khi kiếm được chút thời gian rảnh rỗi ngồi đánh cờ với Đông Phương Thiên Diệp, hắn nhìn quân cờ ác liệt trên tay đệ đệ vừa hạ xuống đã nhẫn tâm diệt thẳng một vùng quân của mình không khỏi lắc đầu than thở:

“Lão nhị, đệ xem, cho dù đệ có chán chường bức bối cớ nào cũng không nên trút giận vào mấy quân cờ đáng thương của đại ca ta chứ, đánh cờ cần phải bình tĩnh, tâm bình khí hòa mới được có biết không hả?”

Đông Phương Thiên Diệp nghe được giọng than oán không nghiêm túc của lão đại nhà mình, hoàn toàn bình tĩnh, lạnh nhạt trả lời:

“Đánh cờ cũng như đánh trận, đến lúc giết thì cũng phải giết, bình tĩnh hay không vốn không phải vấn đề, quan trọng là có thực thực lực hay không mà thôi!”

Lão hồ ly ĐôngPhương Thiên Tường hiếm khi sơ sẩy để mất mặt như thế, lại còn bị lão nhị nhà mình thẳng mặt giáo huấn, lập tức nóng nảy:

“Lão nhị, đệ...” còn chưa nói hết câu đã bị tiếng hô bên ngoài cắt đứt:

“Tám trăm dặm cấp báo....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.