Chu Nghiêu Uẩn bất thường, dường như chỉ là ảo giác của Quý Trần Ai.
Buổi tối sau hôm đó, cậu đã khôi phục thành Chu Nghiêu Uẩn ôn hòa săn sóc thường ngày, cũng không chiến tranh lạnh với Quý Trần Ai nữa.
Sinh hoạt mỗi ngày của Quý Trần Ai đều rất có quy luật, buổi sáng ở nhà tạo bài viết, buổi trưa ăn cơm xong, chờ tới lúc không còn quá nóng thì một mình ra ngoài nhặt rác. Bởi vì sợ người nhà không hiểu, cho nên anh không đồng ý đề nghị muốn Chu Nghiêu Uẩn đi cùng anh của Vương Chi Tú.
Cứ như vậy bình lặng vượt qua phần sau kỳ nghỉ hè, Quý Trần Ai nghênh đón ngày tựu trường, mà lúc này, giá trị năng lượng tích cực của anh đã tăng nhanh đến mốc bốn nghìn.
Tuy nói còn cách đỉnh cấp một đoạn kha khá, nhưng Quý Trần Ai lại phát hiện bản thân có mục tiêu phấn đấu.
Thời điểm quay về trường học, cũng là ngồi máy bay.
Vương Chi Tú âm thầm hỏi Quý Trần Ai có còn muốn đi cùng Chu Nghiêu Uẩn tới bên kia không, Quý Trần Ai nói với bà, bản thân muốn đi. Vương Chi Tú nghe vậy, liền tùy ý để Quý Trần Ai đi.
Trước khai giảng, Chu Nghiêu Uẩn đi cắt đầu đinh, cả người nhìn phá lệ có tinh thần, cậu ôm Quý Trần Ai ngồi trên taxi trở về nơi ở, vào nhà cất hành lý xong, việc đầu tiên làm chính là quét dọn vệ sinh.
Quý Trần Ai ngồi ở xe lăn, nhìn Chu Nghiêu Uẩn ra sức quét dọn bụi bặm, lau bàn sát cửa sổ, anh nói: “Có gì cần giúp không?”
Chu Nghiêu Uẩn đang đeo khẩu trang chôn đầu quét dọn, nghe vậy bèn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Quý Trần Ai một cái, cậu nói: “Ca ca không cần làm, ra ngoài đi dạo đi, lúc trở về tiện mua cho em gói muối dưới tầng.”
Quý Trần Ai đồng ý, anh ở nhà quả thực không giúp đỡ được gì, ngẫu nhiên còn có chút vướng chân vướng tay, chi bằng giúp những việc nhỏ. Chu Nghiêu Uẩn ban đầu còn có chút bận tâm Quý Trần Ai ra ngoài một mình, mà qua nhiều lần lên, cậu cũng không lo lắng như ban đầu nữa, trị an xung quanh khu bọn họ cũng không tệ, gần như chưa từng phát sinh vụ gì.
Quý Trần Ai cầm ví tiền một mình ra cửa.
itsukahikari.wordpress.com
Thành phố Chu Nghiêu Uẩn học nằm ở phía nam, mấy ngày nay có mưa, khí trời không tính là quá nóng.
Quý Trần Ai nghĩ hiện tại còn sớm, cho nên cũng không vội, anh chậm rì rì ra cửa, sau đó dọc theo con đường quen thuộc bắt đầu nhặt rác.
Tiểu Thất đối với vụ này đã tập mãi thành quen, coi như mình không tồn tại.
Quý Trần Ai ra ngoài được hơn ba tiếng, nhặt rác nửa giờ, vừa vặn đến công viên cạnh nhà anh.
Bởi vì đang là giờ làm việc, trường học cũng đã khai giảng, quanh công viên chẳng có mấy người đi đường, Quý Trần Ai một mình chậm rì rì lăn xe lăn, đang nghĩ ngợi nhớ tới phải đi mua muối thì nghe thấy giọng Tiểu Thất như kêu thảm thiết: “Phát hiện năng lượng tiêu cực nghiêm trọng, phát hiện năng lượng tiêu cực nghiêm trọng!”
Quý Trần Ai sững sờ, lập tức nhìn bốn phía, vẫn chẳng phát hiện nhân vật nào khả nghi, bất quá anh rất nhanh chú ý có một chiếc xe Van màu trắng đang từ đường lớn lái về phía anh.
Quý Trần Ai nếu là người thường có khả năng chạy đã nhanh chạy về phía đông người, nhưng hiện tại chân anh không tiện, chỉ có thể gian nan di động thân thể, muốn mau chóng thoát ly đoạn đường tương đối vắng vẻ này.
Nhưng còn chưa chờ Quý Trần Ai đào tẩu, chiếc xe kia đã dừng ở lối đi bộ cách anh không xa, sau đó ba người đàn ông mang khẩu trang cùng mũ từ trong xe đi xuống.
Mấy người kia không nói nhiều, chạy thẳng đến chỗ Quý Trần Ai, nhanh chóng vây bắt anh.
Quý Trần Ai làm ra bộ dáng vạn phần hoảng sợ, nói: “Các anh muốn làm gì, tôi không có tiền!”
Mấy người kia chẳng trả lời, trực tiếp nhấc Quý Trần Ai khỏi xe lăn, sau đó mạnh mẽ đem anh lên trên xe.
Động tác của mấy người này thô lỗ hết sức, lúc Quý Trần Ai bị đập uỳnh uỳnh vào chỗ ngồi ở phía sau xe, cả người đều đau, tiếp theo đồ đạc trên người anh bao gồm cả điện thoại di động đang kết nối cũng bị tịch thu, trên đầu cũng bị tròng một cái túi vải.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng lo lắng của Chu Nghiêu Uẩn: “Ca? Ca? Anh làm sao thế, nói chuyện đi, ca?!”
Tiếp theo điện thoại liền bị cắt đứt, bụng Quý Trần Ai cũng bị đá một cú nặng nề, một gã mang giọng địa phương kỳ dị mở miệng nói: “Thằng nhóc này vẫn có thể bán được ít tiền nhể.”
Quý Trần Ai trong lòng trầm xuống, có một loại suy đoán không hay ho cho lắm.
Tiểu Thất than thở: “Lúc trước nếu như anh dùng kỹ năng Chân phi phi phi phi vô địch, lúc này đã chạy cao xa bay rồi…”
Quý Trần Ai nói: “Chạy có ích gì, lẽ nào về sau tôi không bao giờ ra khỏi cửa nữa? Những người này rõ ràng đi thẳng về phía tôi.”
Tiểu Thất nói: “Vậy anh làm sao bây giờ?”
Quý Trần Ai tính toán thời gian làm lạnh Chân phi vô địch, chỉ có thể cắn răng: “Trước tiên hai ngày nay đành bỏ đi.” Anh là người tàn tật, những người này chắc chắn sẽ không trông coi anh quá kỹ.
Lúc Quý Trần Ai bị tóm đi, Chu Nghiêu Uẩn đang nấu cháo, cậu nghe tiếng điện thoại di động vang lên, liền cầm lên tiện tay nhấn nút nhận cuộc gọi. Tiếng động từ đầu bên kia điện thoại có chút ầm ĩ, miễn cưỡng có thể nghe ra có người đang hô hoán gì đó, đợi Chu Nghiêu Uẩn nghe rõ khởi nguồn của giọng nói kia, biểu tình trên mặt trong nháy mắt thay đổi.
Hiển nhiên là Quý Trần Ai đã xảy ra chuyện mới gọi điện thoại cho cậu, đồng thời không ngừng kêu cứu.
Chu Nghiêu Uẩn có hỏi cũng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, sau khi điện thoại bị ngắt, Chu Nghiêu Uẩn gọi lại đã là trạng thái tắt máy.
Không để ý tới cháo còn đang sôi, Chu Nghiêu Uẩn cuống quít tắt bếp, vừa ra khỏi cửa vừa báo cảnh sát, hai mươi mấy phút sau, cậu ở cửa công viên, phát hiện xe lăn của Quý Trần Ai.
Chu Nghiêu Uẩn đầu đầy mồ hôi thở hổn hển, sau đó nặng nề đạp một cước vào xe lăn.
Thời điểm Quý Trần Ai bị trói ở trên xe, nghĩ mãi anh đến cùng đắc tội với người nào, căn cứ theo cách nói với nội dung cuộc nói chuyện của những người này, Quý Trần Ai rất nhanh nhớ lại một cái tên — Dương Vũ Nghi, cô bé bị bọn buôn người từ Đông Bắc bán đến nơi này ăn xin.
Ngoại trừ bọn buôn người, hình như anh không có đắc tội với ai khác đi, nhưng tại sao mấy người này lại biết thông tin của anh chứ…
Quý Trần Ai có chút rối loạn, anh ép buộc chính mình tỉnh táo lại suy nghĩ kĩ đối sách.
Xe chạy rất lâu, tại thời điểm Quý Trần Ai đang chìm trong suy nghĩ, anh bị người kéo từ trong xe ra ngoài.
Chân Quý Trần Ai không đi được, cho nên khi mấy gã kia kéo anh đi rất có cảm giác sỉ nhục, căn bản không để tâm anh có đi được hay không, mà kéo xềnh xệch anh kéo bao tải.
Trên đầu Quý Trần Ai bị trùm túi vải, thấy không rõ cảnh vật xung quanh lắm, anh bị mấy người lôi lôi kéo kéo trên đất, trên người đầy những vết trầy da.
Bất quá may mắn chính là, túi vải trên đầu Quý Trần Ai rốt cuộc được lấy xuống.
Người lấy túi vải trên đầu Quý Trần Ai là một gã trung niên ngoài bốn mươi, vóc dáng không cao một mặt hung hãn, gã vừa mới giúp Quý Trần Ai lấy túi vải ra, đã lập tức đạp một cước vào ngực Quý Trần Ai: “Chính là cái thằng tạp chủng này hại chết tam muội?”
Quý Trần Ai bị đạp rên lên một tiếng.
Một gã khác đứng bên cạnh gã kia nói: “Lão tứ, mày đừng giết chết nó, dáng dấp kia cũng kiếm tiền tốt.”
Lão tứ dùng một loại ánh mắt xem hàng hóa quét Quý Trần Ai từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu hỏi ả đàn bà duy nhất trong bốn người: “Đại tỷ, thằng nhãi này thì có thể bán bao nhiêu tiền.”
Ả đàn bà được kêu là đại tỷ liếc mắt xem xét Quý Trần Ai một cái: “Khuôn mặt này cũng có thể bán được không ít.”
Lão tứ nói: “Nhưng nó đều đã nhìn thấy bộ dáng chúng ta ra sao.”
Đại tỷ nói: “Sợ cái m* gì, lúc đó cắt đầu lưỡi, bẻ gãy tay, còn sợ nó nói khắp nơi? Người thích dạng này không ít, chỉ sợ không có hàng.”
itsukahikari.wordpress.com
Nói đến nước này, suy đoán của Quý Trần Ai được chứng minh, mấy tên này, quả nhiên là “cái bang”. Hơn nữa anh bị trói tới đây chỉ sợ là bởi vì anh cứu Dương Vũ Nghi, do đó dẫn tới cha Dương Vũ Nghi trả thù tổ chức này.
Quý Trần Ai nói: “Không thể phát động bất kỳ kỹ năng năng lượng tiêu cực nào sao? Tại sao không thể sử dụng ở đây?”
Tiểu Thất giải thích: “Ác ma mỉm cười chỉ có thể sử dụng với trẻ con, bởi vì cường độ trừng phạt còn yếu, cho nên có hạn chế nghiêm khắc về tuổi.”
Quý Trần Ai nói: “Được rồi, vậy có tin tức tốt gì cho tôi không?”
Tiểu Thất nói: “Tin tốt là, giá trị năng lượng tiêu cực của anh đã mở ra kỹ năng năng lượng tiêu cực cấp hai giai đoạn hai.”
Quý Trần Ai nghe vậy nhìn kỹ một chút, phát hiện trên bảng kỹ năng nhiều hơn “Người phỉ báng cứu rỗi” “Ngược tàn phế tự ngộ” cùng “Dũng khí của kẻ yếu” Quý Trần Ai biết Tiểu Thất chắc sẽ không giải thích cặn kẽ mấy kỹ năng này, anh đơn giản cũng không hỏi.
Kẻ trói Quý Trần Ai tới, vốn nghĩ nếu như Quý Trần Ai náo động lợi hại, trước hết đánh một trận rồi nói tiếp, lại không nghĩ tới thằng nhãi này nghe tới tương lai bi thảm của nó, vậy mà một chút phản ứng cũng không có, một mặt trầm mặc như đã từ bỏ việc chống lại.
Đại tỷ nói: “Ném nó vào phòng giam giữ cùng phụ nữ trẻ con ấy, mỗi ngày cho một bữa cơm là được, qua vài ngày nữa là có người tới tiếp hàng đi rồi.”
Lão tứ hỏi: “Đại tỷ, em có thể nếm thử mùi vị trước…”
Đại tỷ mắng: “Nếm thử nếm thử cái *** ấy, đều là hàng tốt, làm hư ảnh hưởng tới giá cả lão đại lại chẳng lột da mày!”
Lão tứ cười mỉa hai tiếng, không nói thêm. Bất quá quét qua mặt mũi đại tỷ, gã bèn đem khí giận xả trên người Quý Trần Ai, gã bắt lấy cánh tay Quý Trần Ai, trực tiếp kéo anh về hướng phòng trong, hoàn toàn không để ý trên người Quý Trần Ai vì ma sát với mặt đất thô ráp xuất hiện từng vệt máu.
Là mùa đông thì thôi, nhưng mùa hè mặc quần áo không dày, thời điểm Quý Trần Ai kéo đến phòng trong, nửa người đều là vết máu.
Lão tứ ném Quý Trần Ai vào trong phòng, hướng về mặt đất gắt một cái: “Ngoan ngoãn ở bên trong đợi, nếu không tao đánh gãy chân mày!” Gã đột nhiên lại nghĩ tới chân Quý Trần Ai vốn không thể dùng, liền vặn người hướng về Quý Trần Ai nói một câu, “Muốn bảo vệ con mắt của mày thì ngoan ngoãn đi!”
Quý Trần Ai vẫn không lên tiếng, đợi đến khi lão tứ đóng cửa rầm một tiếng lại, anh mới ngẩng đầu lên nhìn về bốn phía.
Trong phòng này, có năm, sáu cô gái thần sắc tiều tụy, cùng ba đứa nhỏ nhìn qua hấp hối nằm trên đất.
Tiểu Thất nói: “Tôi thật bội phục…”
Quý Trần Ai: “Hả?”
Tiểu Thất nói: ” Năng lượng tích cực của anh còn chưa qua cấp một, năng lượng tiêu cực đã sắp đến cấp ba…”