Trịnh Cơ Quốc trước khi tới, vẫn cho là Quý Trần Ai sẽ khá dễ giải quyết, sự thực chứng minh, đúng như hắn dự đoán, Quý Trần Ai quả nhiên rất dễ giải quyết, ít nhất từ góc độ của hắn nhìn thấy là như vậy — tuy ban đầu thái độ của Quý Trần Ai rất ngang ngạnh, thế nhưng sau khi hắn không ngừng khuyên bảo, biểu tình và thái độ của Quý Trần Ai xuất hiện chuyển biến, từ kiên định từ chối trở thành hơi do dự chần chờ.
Trịnh Cơ Quốc cũng không biết lão già Dư Chí Học bị hắn đâm ngã làm sao tìm được Quý Trần Ai, cho nên hắn đương nhiên không thể biết rằng chẳng có ai tìm Quý Trần Ai, mà là Quý Trần Ai tự mình tới cửa yêu cầu làm chứng.
Trong mắt Trịnh Cơ Quốc, Quý Trần Ai chỉ là một học sinh cấp ba không hiểu thế sự, chỉ cần hơi uy hiếp là có biện pháp giải quyết. Từ trình độ nào đó mà nói, Trịnh Cơ Quốc chính xác, nếu như Quý Trần Ai thật sự là một học sinh cấp ba bình thường, dưới sự uy hiếp và dụ dỗ của hắn ta thật sự sinh ra do dự, thậm chí lựa chọn không làm nhân chứng. Nhưng bây giờ Quý Trần Ai lại có bàn tay vàng nặng nhất trên trái đất, huống hồ anh còn muốn lợi dụng chuyện này kiếm kha khá giá trị năng lượng để bản thân đứng lên sớm một chút.
Trịnh Cơ Quốc khuyên bảo xác định là không có hiệu quả, đầu tiên hắn uy hiếp nếu như Quý Trần Ai dám ra tòa làm chứng sẽ cho anh đẹp mặt, sau đó đồng ý với Quý Trần Ai nếu như anh không ra tòa làm chứng, hắn sẽ cho anh rất nhiều thứ tốt, thậm chí có thể giúp anh tìm bác sĩ chữa chân.
Sau khi được Trịnh Cơ Quốc dùng ‘củ cà rốt và cây gậy’* khuyên bảo, Quý Trần Ai không giống lúc đầu kiên định từ chối hắn, mà lộ ra bộ dáng do dự, cuối cùng nói với Trịnh Cơ Quốc để mình suy nghĩ thêm…
(*: hàm ý vừa đánh vừa xoa.)
Trịnh Cơ Quốc thấy mục đích của mình đã đạt được, vô cùng nhanh chóng đồng ý để Quý Trần Ai suy nghĩ một chút, hắn còn nói: “Em trai, tôi tin rằng cậu nhất định đưa ra lựa chọn chính xác.”
Quý Trần Ai gật gật đầu, từ biệt Trịnh Cơ Quốc.
Tiểu Thất đối với thái độ của Quý Trần Ai với Trịnh Cơ Quốc hết sức khó tin, nó nói: “Anh muốn suy nghĩ thật sao?”
Quý Trần Ai cười lạnh một tiếng: “Sao có thể.”
Tiểu Thất nói: “Vậy sao anh lại đồng ý suy nghĩ thêm, mà không phải trực tiếp từ chối hắn?”
Quý Trần Ai miễn cưỡng trả lời câu hỏi của Tiểu Thất: “Bởi vì tôi nghĩ trò chơi còn vui hơn.”
Tiểu Thất không biết trò mà Quý Trần Ai gọi là “chơi còn vui hơn” là gì, theo cách tư duy của nó, cảm thấy lúc mở phiên toà sử dụng “Tận thế của kẻ nói dối” với Trịnh Cơ Quốc đại khái là phương pháp xử lý tốt đẹp nhất.
Quý Trần Ai cũng không giải thích cho Tiểu Thất mình rốt cuộc đang nghĩ gì, mà lẳng lặng chờ phiên toà mở.
Kể từ khi biết Tiểu Thất có thể nhìn trộm Chu Nghiêu Uẩn, sinh hoạt mỗi ngày của Quý Trần Ai nhiều hơn một thú vui mới, bất quá hôm nay lại ngoại lệ, Tiểu Thất chạy đi nhìn trộm Chu Nghiêu Uẩn, nhưng sau khi trở về lại nói với Quý Trần Ai, Chu Nghiêu Uẩn không mang thiết bị điện tử kết nối mạng bên người, cho nên nó không thấy được Chu Nghiêu Uẩn đang làm gì.
Quý Trần Ai nhớ tới lúc trước Chu Nghiêu Uẩn tự nói với anh, cậu có thể sẽ mất tích một quãng thời gian, đoán Chu Nghiêu Uẩn có thể là bị vứt tới chỗ nào đó chim không thèm bậy gà không đẻ trứng.
Tiểu Thất nói với Quý Trần Ai, chờ cấp độ Quý Trần Ai cao hơn, trình độ kỹ năng của nó cũng sẽ tăng lên, khi đó kể cả Chu Nghiêu Uẩn không có thiết bị điện tử bên người, nó cũng có thể thông qua vệ tinh tiến hành giám sát toàn bộ phương diện với Chu Nghiêu Uẩn.
Quý Trần Ai đối loại “hiểu ý” này của Tiểu Thất vô cùng xúc động.
itsukahikari.wordpress.com
Thời gian mở phiên tòa càng ngày càng gần, thời gian này cháu trai của Dư Chí Học, Hứa Tuấn Thư có tìm Quý Trần Ai một lần, bất quá thái độ của cậu ta vô cùng kỳ quái, cậu ta trực tiếp nói với Quý Trần Ai: “Trên thế giới này, người thích làm việc tốt như cậu cũng không thấy nhiều.”
Quý Trần Ai từ trong biểu tình cũng chẳng có bao nhiêu của Hứa Tuấn Thư cảm giác được một loại vi diệu, anh dè chừng nói: “Cậu… thật ra muốn ông ngoại cậu thua kiện?”
Hứa Tuấn Thư đang uống trà, nghe vậy tay khựng lại, sau đó nhàn nhạt nói: “Cậu suy nghĩ quá rồi.”
Quý Trần Ai nói: “Cậu rất ghét ông ngoại cậu?”
Hứa Tuấn Thư vẫn không nói chuyện.
Quý Trần Ai nói: “Thế nhưng kể cả cậu có ghét ông ngoại của cậu, cậu có biết, chuyện này nếu bị truyền thông đưa tin như thế, sau đó sẽ còn bao nhiêu người dám đi dìu người già?”
Hứa Tuấn Thư đặt tách trà trong tay xuống, nói: “Vậy cậu có biết, cái giá trả cho việc làm rất nhiều việc tốt, cậu căn bản không trả nổi?”
Quý Trần Ai nhíu mày: “Tôi không hiểu ý của cậu.”
Hứa Tuấn Thư nở nụ cười nhạo báng: “Tôi chỉ là ghét lạm dụng người tốt như cậu, nói đi nói lại, cậu có biết Trịnh Cơ Quốc làm gì không?”
Quý Trần Ai ban đầu còn tưởng Hứa Tuấn Thư chỉ là vì chán ghét ông ngoại cậu ta nên mới muốn ông ngoại thua kiện, bây giờ nghe ý tứ của cậu at, lại là có chút bận tâm Quý Trần Ai bị liên lụy vì vụ Trịnh Cơ Quốc.
Quý Trần Ai nhàn nhạt nói: “Tôi không quan tâm hắn ta rốt cuộc là làm gì.”
Hứa Tuấn Thư thấy Quý Trần Ai không vì lời của cậu mà lay động chút nào, trầm mặc một lúc sau, mới nói: “Tôi có thể hỏi một chút cậu đến cùng đang nghĩ gì không?”
Quý Trần Ai: “Nghĩ gì?”
Hứa Tuấn Thư nói: “Vì làm việc tốt, thậm chí có thể tổn thương đến người bên cạnh mình, cậu cảm thấy, thật sự đáng giá sak?”
Câu hỏi của Hứa Tuấn Thư, Quý Trần Ai đã có đáp án — đương nhiên là không đáng, không chỉ không đáng, còn vô cùng ngu xuẩn.
Hứa Tuấn Thư nói: “Ông ngoại tôi không khác cậu lắm, bởi vì ông ta tốt bụng ngu xuẩn, hại chết bà ngoại tôi.”
Quý Trần Ai cuối cùng đã hiểu rõ, tại sao hôm nay Hứa Tuấn Thư tìm tới anh, cậu ta là muốn cho anh một cơ hội đổi ý — không lên tòa làm chứng, đương nhiên cũng không phải chịu uy hiếp của Trịnh Cơ Quốc.
Hứa Tuấn Thư tiếp tục nói: “Ông ta đã già đến cái tuổi đó, vẫn cứ sống trong quá khứ, cũng chẳng mấy khi nhìn tin tức trên TV, đại khái vẫn không phát hiện xã hội này đã thay đổi.”
Quý Trần Ai không lên tiếng.
Hứa Tuấn Thư nói: “Nhưng cậu còn trẻ, vẫn còn cả cuộc sống tốt đẹp.”
Quý Trần Ai nghe được câu này, đột nhiên muốn cười, đúng vậy, anh còn trẻ, còn có cuộc sống tốt đẹp, nhưng Hứa Tuấn Thư lại không biết, anh vì sự lựa chọn của anh, đã sớm mất đi “cuộc sống tốt đẹp” một lần.
Quý Trần Ai nói: “Tôi nghĩ, đối với việc này, không có ai so với tôi hiểu rõ hơn đi.” — không có ai so với anh hiểu rõ hơn, bởi vì giúp đỡ người khác, mất đi cuộc sống tốt đẹp là cảm giác gì.
Hứa Tuấn Thư cũng không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Quý Trần Ai, cậu ta chỉ nhìn ra từ vẻ mặt của Quý Trần Ai anh sẽ không tiếp thu lời đề nghị của cậu ta, đã như vậy, nhiều lời vô ích.
Hứa Tuấn Thư ngưng hẳn đề tài, đưa Quý Trần Ai về nhà. Bất quá từ chuyện này, Quý Trần Ai sâu sắc cảm nhận được, kỳ thực trên thế giới này vẫn có rất nhiều người tốt.
Vài ngày trước khi mở phiên toà, Trịnh Cơ Quốc gọi điện thoại tới hỏi Quý Trần Ai suy nghĩ thế nào rồi, Quý Trần Ai nói thẳng, hi vọng một ngày trước khi mở phiên toà có thể gặp riêng hắn ta, thảo luận một vài vấn đề nhỏ.
Trịnh Cơ Quốc hiển nhiên không thể không đồng ý, vì thế sự việc cứ quyết định như vậy.
Phiên toà thẩm vấn lần này có không ít truyền thông tới, cộng thêm Quý Trần Ai thức thời thay đổi, Trịnh Cơ Quốc đương nhiên cũng tìm không ít truyền thông, Dư Chí Học cùng Trịnh Cơ Quốc muốn lợi dụng phiên tòa thẩm vấn đánh một trận khó quên, mà Quý Trần Ai lại trở thành nhân vật mấu chốt trong đó.
Cuộc gặp mặt cùng Trịnh Cơ Quốc vô cùng vui vẻ, Quý Trần Ai cam kết với hắn ta sẽ không ra tòa làm chứng, đồng thời nhận □□ Trịnh Cơ Quốc đưa cho anh.
Trịnh Cơ Quốc hiển nhiên không đặc biệt yên tâm về Quý Trần Ai, mỉm cười yêu cầu Quý Trần Ai cả ngày mai phải chờ cùng người của hắn ta, để tránh phát sinh điều gì bất ngờ.
Quý Trần Ai cười nhận lấy □□, sau đó càng cười rực rỡ hơn đáp ứng.
Tiểu Thất nhìn thấy, toàn bộ hệ thống đều không ổn, nó nói: “Quý Trần Ai! Anh vậy mà bị tiền tài bắt đi linh hồn!!! Tôi muốn đánh anh một trận!!!”
Quý Trần Ai không để ý Tiểu Thất tí nào, cười với Trịnh Cơ Quốc đề nghị nói chuyện riêng một chút.
Trịnh Cơ Quốc cảm thấy Quý Trần Ai cũng không có tính uy hiếp gì, cho nên thuận miệng kêu thủ hạ ra ngoài.
Nụ cười của Quý Trần Ai càng thêm xán lạn, sử dụng “Thánh quang của thánh nhân” lên bản thân.
Chuyện đáng sợ nhất trên thế giới, không phải trước khi mở phiên toà một ngày bỗng không thấy nhân chứng, mà là, trước khi mở phiên toà một ngày, bị cáo đột nhiên thay đổi triệt để, cảm thấy bản thân quả thực là cặn bã, cùng ngày quyết định mở phiên toà, ở ngay trước mặt truyền thông rộng lớn, đưa toàn bộ việc làm phạm pháp của mình ra ngoài ánh sáng.
Quý Trần Ai sáng đến độ mù mắt, mang theo nụ cười ôn nhu ấm áp so với thánh nhân còn hơn, cứ như vậy yên lặng tẩy não Trịnh Cơ Quốc suốt một giờ.
Quý Trần Ai nói: “Anh như vậy là không được, ang đụng phải ông lão thì phải chính miệng mình nói ra.”
Trịnh Cơ Quốc nói: “Đúng đúng đúng, ngài nói quá đúng!”
Quý Trần Ai nói: “Ngày mai anh bằng cách đơn giản nhất hãy nói hết ra toàn bộ những việc ngươi làm với truyền thông đi, à, đúng rồi, tối nay trở về nhớ tới in một ít chứng cứ, ngày mai đưa phóng viên và truyền thông mỗi người một phần.”
Trịnh Cơ Quốc: “Được rồi, tốt, tôi cũng thấy như vậy không sai.”
Quý Trần Ai lại nói: “Chiều nay tìm người trả tôi về đi, nhớ rằng Chu Nghiêu Cần là vô tội, nếu như anh trả thù cậu ta, sẽ có sự tình vô cùng tệ hại xảy ra.”
Trịnh Cơ Quốc liền vâng dạ đáp lại.
Quý Trần Ai biết ngày mai mình không đi hiện trường thẩm vấn được, đột nhiên có chút tò mò việc phạm pháp nhất Trịnh Cơ Quốc từng làm là gì, bèn trực tiếp hỏi Trịnh Cơ Quốc vấn đề này.
Trịnh Cơ Quốc nghe câu hỏi của Quý Trần Ai, há mồm đáp nhanh: “Buôn ma túy.”
Quý Trần Ai: “…” Chậc, vậy khả năng đời này hắn không có hi vọng gì rồi.
itsukahikari.wordpress.com
Sau khi lắng nghe “thánh nhân” khuyên bảo, toàn thân Trịnh Cơ Quốc phảng phất như được thăng hoa, hắn ta sai thuộc hạ “mời” Quý Trần Ai về khách sạn, sau đó lửa thiêu mông tự đắc đi in chứng cứ bản thân phạm tội.
Trịnh Cơ Quốc mãi đến tận trước phiên tòa, đều rất vui vẻ, mà người một nhà Dư Chí Học, lúc phát hiện không liên lạc được với Quý Trần Ai, tâm tình nhưng lửa thiêu.
Dư Như Tuệ gọi điện thoại cho Quý Trần Ai, lại phát hiện điện thoại di động của Quý Trần Ai tắt máy, cô gọi Hứa Tuấn Thư đến nhà Quý Trần Ai tìm Quý Trần Ai, lại được Vương Chi Tú báo tin Quý Trần Ai hôm qua ra khỏi cửa đến hôm nay vẫn chưa về nhà.
Hứa Tuấn Thư sau khi biết, có vẻ lo lắng, cậu nói: “Mẹ, hay là Chu Nghiêu Cần đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Dư Như Tuệ hết sức khó coi, cô không nghĩ tới Trịnh Cơ Quốc thật sự dám ra tay với Quý Trần Ai, nhưng chuyện đến nước này, Quý Trần Ai lại thật sự mất tích, mà nếu người làm chứng không xuất hiện, phiên toà thẩm này bọn họ rất khó thắng.
Mức độ quan tâm xã hội đối với vụ án này vô cùng cao, những năm gần đây việc dìu đỡ người già đã không còn là việc riêng của một người, mà biến thành việc của cả xã hội, Trịnh Cơ Quốc là một nhân vật công chúng lần thứ hai bị “oan uổng”, việc phán định vụ án này khiến quan tòa không thể không cân nhắc về hướng phát triển của xã hội.
Dư Chí Học còn đang trong bệnh viện, không thể ra tòa, nguyên cáo Dư Như Tuệ mãi đến tận một khắc mở phiên toà, sắc mặt đều cực kỳ khó coi, đương nhiên, sắc mặt khó coi này, cũng dừng lại vào lúc Trịnh Cơ Quốc bắt đầu nói.
Lúc Trịnh Cơ Quốc đứng, tất cả mọi người không hiểu hắn ta muốn làm gì, song khi hắn mở miệng nói ra câu đầu tiên —toàn bộ đều kinh ngạc trợn to mắt, trong đó đương nhiên cũng bao gồm nguyên cáo Dư Như Tuệ.
Câu đầu tiên Trịnh Cơ Quốc nói là “Tôi có tội! Có tội lớn!”
Hiện trường vốn vô cùng yên tĩnh lại càng yên tĩnh đến mức có chút quỷ dị, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người bị cáo này, chờ hắn ta nói câu tiếp theo.
Đúng như dự đoán, Trịnh Cơ Quốc không để cho mọi người thất vọng, hắn ta nói: “Tôi không chỉ đâm phải người khác, muốn trốn tránh trách nhiệm, cố ý đi vu hại người già, còn □□, thu hối lộ, liên quan đến thế lực ngầm, thậm chí buôn ma túy!”
Mọi người bị tình cảnh này làm hoàn toàn sợ ngây người, hiện trường phiên toà thẩm vấn vốn rất cùng yên tĩnh đùng một tiếng nổ tung, toàn bộ phóng viên bắt đầu chụp ảnh tách tách, sau đó lấy di động ra gọi điện thoại cho bên tổng bộ của mình.
Quan tòa cũng trợn mắt ngoác mồm, ông ta còn chưa phản ứng lại, đã nghe thấy Trịnh Cơ Quốc tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy tôi đây nói miệng không bằng chứng, mọi người sẽ không tin tưởng tôi, tôi còn đặc biệt in chứng cứ liên quan với phương diện này, hi vọng mọi người có thể lấy làm bằng chứng.”
Sau đó, hắn móc ra một chồng giấy A4 in lít nhít chữ từ trong túi công văn của mình, cầm những thứ này bắt đầu phân phát từng tập cho tất cả mọi người tại hiện trường.
Quan tòa bị kinh ngạc gần như tê dại cũng nhận được một tập, thời điểm ông ta phát hiện trên phần tài liệu này có cả tên của ông ta, cả người ông ta đều muốn ngất đi.
Trịnh Cơ Quốc đã chuẩn bị kĩ trước phiên tòa, vì vậy trên mặt giấy A4 liệt kê rất cặn kẽ thời gian bọn họ gặp mặt, phương thức giao dịch cụ thể và tài khoản giao dịch.
Mắt thấy Trịnh Cơ Quốc đã phát ra phần lớn đi, quan tòa chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, ông ta run giọng nói: “Mau tới, bắt hắn, bắt hắn lại, hắn điên rồi… Không, không! Hắn làm nhiễu loạn trật tự tòa án, cảnh sát tòa án, cảnh sát tòa án đâu?”
Trịnh Cơ Quốc hoàn toàn không thấy viên quan tòa sắp ngất đi, đối mặt với các ký giả đã triệt để sôi sùng sục, hắn ta như trước vẫn duy trì tuyệt chiêu chiêu mỉm cười ôn hòa kia, hắn ta nói: “Hi vọng mọi người xem tôi như một lời cảnh báo, đừng làm ra chuyện như vậy nữa.”
Những phóng viên hôm nay tới đây, xưa nay chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được chuyện tốt như vậy, loại tin tức có sức bùng nổ này, thậm chí suốt cả năm cũng không hết nóng hổi “Tâm lý bị cáo vu hại ông lão không ổn, tại tòa án mỉm cười thừa nhận vài chục tội trạng”.
Trong thời đại thông tin bùng nổ, thời điểm lấy được tờ giấy A4 của Trịnh Cơ Quốc, đã có phóng viên trực tiếp chụp lại, sau đó up trên weibo!
Ngắn ngủi mười mấy phút, tờ A4 này đủ để rung chuyển trên mạng, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của người trên mạng!
Biểu tình của Dư Như Tuệ ban đầu là không hiểu ra sao, cô cho là Trịnh Cơ Quốc đang dùng thủ đoạn gì đó, nhưng khi cô phát hiện Trịnh Cơ Quốc nghiêm túc, cô cũng bối rối, cầm tờ giấy A4 trong tay, trong lúc nhất thời thậm chí cảm thấy mình đang nằm mơ.
Sự thực chứng minh, Dư Như Tuệ không phải đang nằm mơ, mà là bản thân Trịnh Cơ Quốc đang nằm mơ.
Lúc hắn ta bị cảnh sát tòa án mang đi, trên mặt thậm chí còn đang cười, nụ cười như vậy khiến mọi người cảm thấy hết sức sởn cả tóc gáy, giống như cả người trúng tà. (… Mấy cái kĩ năng này… đùa chứ, rợn người quá >”<)
Chuyện này trong thời gian ngắn bùng nổ, trí tưởng tượng của dân chúng trên mạng vô cùng vô tận, có người đoán Trịnh Cơ Quốc trúng “sâu độc”, có người nói hắn ta là nuôi dưỡng quỷ Thái kết quả bị cắn trả, có người thì lại nói hắn ta bị cao nhân hạ lời nguyền… Các loại suy đoán đa dạng nhất thời tràn ngập trên mạng.
Mà án kiện dìu người già bị lừa vốn là tiêu điểm quan tâm của mọi người, lại vì vậy hướng phát triển quỷ dị này biến đổi, hai ngày trước chửi rủa ông lão Dư Chí Học, cũng biến thành phỉ nhổ Trịnh Cơ Quốc.
Bởi rất nhiều thứ liên luỵ với chuyện này, cho nên trên internet rất nhanh đã có nhân vật bên trên hạ xuống lệnh cấm, bất quá dù vậy, nhưng muốn hoàn toàn đè xuống ảnh hưởng tuyệt đối là không thể.
Dựa theo Quý Trần Ai tẩy não Trịnh Cơ Quốc hôm trước, anh được thả ra, không chỉ được thả ra, Trịnh Cơ Quốc còn phái người đưa anh về nhà.
Vương Chi Tú bởi vì Quý Trần Ai mất tích nên gấp vô cùng, suýt nữa đi báo cảnh sát, lúc này nhìn thấy Quý Trần Ai bình an trở về, nước mắt lập tức chảy xuống, bà nói: “Tiểu Cần, con sau này làm những chuyện như vậy, nhất định đầu tiên phải nói cho mẹ, được chứ? Mẹ rất sợ con có chuyện, con không biết, hôm qua mẹ với ba con nhìn thấy những tin kia trên mạng…”
Quý Trần Ai trấn an Vương Chi Tú vài câu, đồng thời cam kết sau này có chuyện gì nhất định sẽ nói cho bà biết, Vương Chi Tú vừa lau nước mắt, vừa hỏi Quý Trần Ai có chỗ nào bị thương không.
Quý Trần Ai vội vàng nói anh thật sự không sao.
Vương Chi Tú kiểm tra Quý Trần Ai một chút, phát hiện anh xác thực không có chỗ nào khác lạ, lúc này mới yên tâm.
itsukahikari.wordpress.com
Nhờ có Tiểu Thất, Quý Trần Ai vô cùng cặn kẽ quan sát toàn bộ sự kiện, thời điểm anh nhìn thấy Trịnh Cơ Quốc nở nụ cười lấy ra tội trạng của mình, phân phát cho mỗi người, cũng cười theo.
Tiểu Thất nhìn nụ cười của Quý Trần Ai có chút sởn tóc gáy, hiệu quả của “Thánh quang của thánh nhân” hiển nhiên so với “Tận thế của kẻ nói dối” còn tốt hơn, bởi vì “Tận thế của kẻ nói dối” chỉ cần rời khỏi hiện trường phiên tòa thẩm vấn, kéo vụ án này xuống, là có thể trở mình. Nhưng “Thánh quang của thánh nhân” lại trực tiếp vứt Trịnh Cơ Quốc xuống dưới đáy nồi, hắn ta đời này đừng nghĩ tới vùng lại lên.
Thường đứng ở bờ sông sao có thể không ướt giày, nếu không phải Trịnh Cơ Quốc tự mình tìm đường chết, hắn ta cũng sẽ không có ngày hôm nay, nếu như không phải hắn ta đụng vào người còn muốn vu hại người ta, đã vu hại người già còn uy hiếp Quý Trần Ai, hắn ta cũng sẽ không gặp phải kết cục hiện tại.
Hiệu quả của “Thánh quang của thánh nhân” kéo dài ba ngày, thời gian này tuy không tính là quá lâu, nhưng đủ để đẩy Trịnh Cơ Quốc vào vực sâu, hắn ta cũng đã trở thành người đầu tiên trong lịch sử, tại hiện trường phiên tòa, ngay trước mặt rất nhiều truyền thông, tự phá hủy sạch sẽ bản thân tội lỗi.
Về phần nguyên nhân thực sự tại sao hắn ta lại làm vậy, cũng là mỗi người nói một kiểu.
Sau khi Trịnh Cơ Quốc tỉnh táo lại phát hiện mình đến cùng đã làm những gì, toàn bộ tinh thần hắn ta đều suy sụp, sau đó nghe tin người nhà hắn ta tự sát được người khác phát hiện, cả người đều trở nên ngây ngốc.
Bất quá Quý Trần Ai trong chuyện này, ngược lại là không bị mấy người chú ý, đầu tiên anh không đến hiện trường toà án, thứ hai Trịnh Cơ Quốc đã bị anh khống chế nên cũng không có cơ hội động thủ, thứ ba anh chỉ là một người tàn tật thoạt nhìn vô cùng ốm yếu, e rằng không được xem một người có tính uy hiếp.
Sau chuyện này Dư Như Tuệ mang quà đến Chu gia nói cám ơn, cô cẩn thận hỏi Quý Trần Ai hôm đó có chịu ủy khuất gì hay không, Quý Trần Ai đáp không có chuyện gì, dì không cần phải lo lắng.
Dư Như Tuệ nghe vậy lại có vẻ hơi âm u, cô nói: “Có lẽ Tiểu Tuấn nói đúng, lúc đó dì không nên để cậu liên luỵ vào, nếu không phải Trịnh Cơ Quốc tự hắn ta… Dì cũng không biết nên làm gì bây giờ.”
Quý Trần Ai nghe xong, chỉ nói: “Làm việc tốt thì không sao, chỉ sợ nhất là người vốn không có năng lực lại làm chuyện này, đánh đổi thương tổn của bản thân và người nhà để đi giúp đỡ người khác.”
Dư Như Tuệ nghe vậy lộ ra biểu hiện cay đắng, cô nói: “Tiểu Tuấn nói cho cậu biết việc ông ngoại nó rồi?”
Quý Trần Ai nói Hứa Tuấn Thư cũng không kể tường tận.
Dư Như Tuệ nói: “Ừm, ba tôi có vài chiến hữu, điều kiện gia đình luôn không tốt, cho nên ba vẫn thường giúp đỡ bọn họ, lại không nghĩ rằng, mẹ dì bị bệnh đã mấy năm, lại không nỡ đi kiểm tra, kết quả là…”
Nói tới đây, Dư Như Tuệ nở nụ cười tự giễu: “Vì chuyện này, cả nhà vẫn luôn trách ông ấy, đặc biệt là tiểu Tuấn, nó rất thân với bà ngoại, lại càng không tiếp thu được chuyện này.”
Quý Trần Ai cuối cùng cũng coi như hiểu rõ tại sao Hứa Tuấn Thư đối với chuyện anh chủ động giúp đỡ Dư Chí Học lại có vẻ phản cảm như vậy.
Dư Như Tuệ hàn huyên cùng Quý Trần Ai thêm một lúc rồi rời đi, Quý Trần Ai suy nghĩ một chút, quyết định thừa dịp khí trời mát mẻ, phải mỗi ngày ra ngoài nhặt rác, chân muỗi có nhỏ nữa cũng là thịt nha.
Chuyện Trịnh Cơ Quốc náo động rất lớn, bởi vì qua điều tra, phát hiện toàn bộ tội trạng hắn ta cung cấp đều là thật, không chỉ chân thực còn vô cùng tỉ mỉ, muốn cho người đè xuống cũng không thể.
Phía trên Trịnh Cơ Quốc có cứng rắn hơn, cũng không chống cự được tự tìm đường chết, bất quá nghe nói tinh thần hắn ta hình như xảy ra vấn đề, đang cố gắng chữa chạy.
Quý Trần Ai vì chuyện này kiếm lời hơn ba nghìn điểm năng lượng tích cực, hai ngày gần đây còn không ngừng cuồn cuộn tăng lên, nhìn coi bộ cuối cùng có thể lên đến bốn, năm nghìn.
Tuy chỉ có một mình Trịnh Cơ Quốc xuống đài, nhưng những chuyện kia hắn khai ra lại dính dáng đến kha khá tập đoàn. Đặc biệt là vấn đề nghiêm cấm ma túy trong quốc gia, thậm chí liên hệ đến cả một doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn.
Quý Trần Ai vui vẻ nhìn sự tình phát triển, bởi vì diệt được càng nhiều người xấu, anh càng có thể nhanh chóng đứng lên.
Tiểu Thất luôn luôn quan sát hướng đi trên internet, lúc nhìn đến đã có người đoán Trịnh Cơ Quốc chọc phải người tu tiên, rốt cục không nhịn được oán trách với Quý Trần Ai về một quốc gia thiếu thốn trí tưởng tượng và thái độ không tôn trọng khoa học một trận.
Quý Trần Ai đối với oán giận của Tiểu Thất hoàn toàn không nói, trừ anh ra ai có thể tưởng tượng được tồn tại một hệ thống đang thay đổi thế giới? Bất quá nói đi nói lại, nếu Tiểu Thất nhắc tới thái độ không tôn trọng khoa học, vậy chứng Tiểu Thất cái hệ thống này có liên quan gì đó đến khoa học?
Tiểu Thất không tỏ rõ ý kiến với suy đoán của Quý Trần Ai, mà từ thái độ của nó có thể nhìn ra, nó rất yêu quý người phát minh ra nó.
Lòng hiếu kỳ của Quý Trần Ai đối với người phát minh này bỗng nhiên lớn hơn.