Chu Nghiêu Uẩn không thích Bối Giang Thành, cũng giống như Bối Giang Thành không thích cậu vậy.
Sau khi nghe thấy Bối Giang Thành nói những câu kia trước mặt Quý Trần Ai, cậu chỉ hận không thể như ép chết Bối Giang Thành giống như một con sâu. Nhưng vướng bởi Quý Trần Ai, cậu không thể không nhịn loại kích động này.
Bối Giang Thành đoán chừng cũng nghĩ không khác Chu Nghiêu Uẩn lắm, nhưng cậu ta lầm tưởng Chu Nghiêu Uẩn có hệ thống, cho nên trong hành động tự nhiên mang theo vài phần kiêng kỵ. Lúc Chu Nghiêu Uẩn ôm Quý Trần Ai ra xe, trong lòng đã có tính toán —— cậu không muốn để cho Bối Giang Thành sống sót. Có lẽ là bởi vì thái độ dung túng của Quý Trần Ai đối với Bối Giang Thành, cũng có lẽ là bởi vì sức mạnh kỳ bí mà Bối Giang Thành biểu hiện ra, Chu Nghiêu Uẩn mơ hồ có loại dự cảm, Bối Giang Thành sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa cậu và Quý Trần Ai.
Kỳ thực cảm giác của Quý Trần Ai đối với Bối Giang Thành, cũng rất phức tạp. Anh cảm thấy Bối Giang Thành không phải người xấu, nhưng hành động của Bối Giang Thành, lại khiến anh không thể không sinh ra lòng cảnh giác đối với thiếu niên mới có mười sáu tuổi này, dù sao Bối Giang Thành cũng không phải người bình thường —— cậu ta cũng có hệ thống.
Nhưng lo lắng của Quý Trần Ai và Chu Nghiêu Uẩn đối với Bối Giang Thành, dường như chỉ là dư thừa.
Bởi vì sau khi Quý Trần Ai được Chu Nghiêu Uẩn cứu đi, Bối Giang Thành bên kia không có động tĩnh nữa. Kỳ thực cũng không thể nói là không còn động tĩnh, chỉ là cậu ta dường như đánh mất hứng thú với Quý Trần Ai.
Giúp đỡ vùng núi nghèo khó, hi vọng kiến tạo trường tiểu học, trợ giúp sinh viên nghèo khó, thành lập quỹ chữa bệnh, Bối Giang Thành sau một quãng thời gian, hình tượng xuất hiện trên truyền thông đều là như vậy. Cậu ta với tư cách một đứa trẻ vị thành niên bị bọn buôn người lừa bán, đồng thời gặp phải gia đình bất hạnh, cũng sẽ biểu hiện ra thiện ý với toàn thế giới —— hầu như tất cả mọi người đều cho là như vậy, đương nhiên, trong tất cả mọi người đó không bao gồm Quý Trần Ai và Chu Nghiêu Uẩn.
Quý Trần Ai biết rõ hành động của Bối Giang Thành là vì tích lũy chính năng lượng, mà Chu Nghiêu Uẩn thì đơn giản là không ưa Bối Giang Thành.
Bởi vì Bối Giang Thành đột nhiên đâm một nhát, kế hoạch của Chu Nghiêu Uẩn bị cắt ngang, cậu nước ấm nấu ếch con chưa biến thành thịt trong mâm, liền oác oác kêu muốn nhảy khỏi nồi của cậu.
Chu Nghiêu Uẩn tức giận nghiến răng, nhưng vẫn chỉ có thể làm ra bộ dáng thấu tình đạt lý, bày ra nhõng nhẽo muốn Quý Trần Ai quên những lời cậu đã nói trước mặt Bối Giang Thành.
Quý Trần Ai thì cưng chiều Chu Nghiêu Uẩn, nhưng anh cũng không ngốc, dưới hiệu quả của Tận thế của người nói dối, những lời Chu Nghiêu Uẩn nói nhất định là suy nghĩ sâu trong nội tâm cậu, điều này cũng mang ý nghĩa, Chu Nghiêu Uẩn thật sự muốn thao anh… Em trai ngày ngày nghĩ làm thế nào thao mình, nghiêm túc ngẫm lại cũng có chút kích động nhỏ nhể (cũng không có.
itsukahikari.wordpress.com
Quý Trần Ai trước khi chết chưa từng nói chuyện yêu đương, sau khi sống lại cũng hoàn toàn không phát triển ở phương diện tình cảm, cho nên nghiêm chỉnh mà nói, anh trong phương diện tình cảm chính là người mới kinh nghiệm bằng không, cũng chính vì thế, mới có thể để Chu Nghiêu Uẩn thừa lúc trống không mà vào.
Chu Nghiêu Uẩn biết Quý Trần Ai đau lòng cậu, cho nên mới có thể không tiếc hình tượng làm nũng, khiến Quý Trần Ai không có cách nào nói nghiêm khắc, càng không có cách trốn tránh khỏi bên cạnh cậu.
Từ sau khi trở về từ chỗ Bối Giang Thành, Chu Nghiêu Uẩn tên này không chỉ không biến mất, trái lại còn có chút được voi đòi tiên.
Buổi tối hôm đó vẫn cứ chen cùng một cái giường với Quý Trần Ai, Quý Trần Ai vừa định cự tuyệt thì lập tức nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn hướng về phía Vương Chi Tú làm nũng một trận, Vương Chi Tú vẫn luôn cưng chiều con lúc này trúng đạn, nhanh chóng giúp Chu Nghiêu Uẩn ôm chăn đệm của cậu vào phòng Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai người không còn lời gì để nói: “…”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca không muốn ngủ cùng em?”
Quý Trần Ai nói: “Tiểu Uẩn, em đã lớn thế này… Mà giường nhỏ như vậy…”
Chu Nghiêu Uẩn lúc này vỗ tay nói: “Ca, anh đừng lo lắng, ngày mai em sẽ đi mua cái giường lớn!” Cậu nói chăm chú lại nghiêm túc, giống như hoàn toàn không để ý tới ý định cự tuyệt của Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai nói: “… Tiểu Uẩn, em hiểu ý anh mà.” Anh thực sự không đành lòng nhìn Chu Nghiêu Uẩn làm biểu tình thương tâm, cho nên chỉ có thể tiếp tục mờ mịt từ chối.
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca cảm thấy em ghê tởm đúng không?” Cậu dừng lại một chút, từ từ cúi đầu, dùng tiếng rất nhỏ nói, “Yêu anh trai của mình, quả thật là rất ghê tởm.”
Quý Trần Ai nói: “Tiểu Uẩn, anh không có ý này, anh chưa bao giờ cảm thấy em ghê tởm.” Trên thế giới này, người duy nhất sẽ gọi anh là Quý Trần Ai, chỉ có Chu Nghiêu Uẩn.
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Vậy ca ca có ý gì?”
Quý Trần Ai nói: “Em có thể để anh suy nghĩ kỹ không?” Sự việc xảy ra quá đột ngột, anh cũng không thể quyết định được ngay lập tức.
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca, em chờ anh.” Cậu nói vừa thâm tình lại ôn nhu, giống như vô cùng lý giải sự do dự của Quý Trần Ai, kết quả buổi tối hôm đó vẫn cứ leo lên giường Quý Trần Ai, ngủ cùng với anh.
Sau khi Quý Trần Ai vừa tắm xong từ trong phòng tắm bước ra nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn nằm ở trên giường rất rất không nói gì hết.
Chu Nghiêu Uẩn lại lập tức tuyên thệ: “Em tuyệt đối sẽ không làm gì ca ca.”
Quý Trần Ai còn chưa nói gì, thì nghe thấy Tiểu Thất kêu lên: “Cậu ta đang gạt ngươi!!!”
Quý Trần Ai nói: “Làm sao ngươi biết cậu ấy đang gạt ta?”
Tiểu Thất nói: “Ngươi ngốc à, trong tiểu thuyết đều viết như thế, cái gì mà chúng ta đắp chăn thuần khiết tán gẫu, ta chỉ chà xát ở bên ngoài không tiến vào… Đừng nói với ta ngươi đều sẽ tin tưởng nhá!”
Quý Trần Ai: “… Ngươi rốt cuộc suốt ngày lại xem cái gì đó.” Từ sau khi Chu Nghiêu Uẩn trở về, Quý Trần Ai với Tiểu Thất bớt chút hoạt động với nhau, vì vậy Tiểu Thất mỗi ngày không thể tự kiềm chế trầm mê trên internet, cũng không biết rốt cuộc hấp thu thông tin lộn xộn gì.
Tiểu Thất nói: “Ta mặc kệ!!! Dù sao cậu ta cũng đang gạt ngươi!”
Chu Nghiêu Uẩn thấy Quý Trần Ai không nói lời nào, còn tưởng anh đang do dự, liền hạ thấp giọng nói: “Ca ca không tin em?”
Quý Trần Ai: “Không, không phải.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Vậy tại sao ca ca không tới đây.” Nói rồi cậu còn vỗ vỗ lên giường bên người.
Quý Trần Ai trong tiếng thét chói tai của Tiểu Thất, đi tới bên giường, chậm rãi nằm xuống. Anh không tin Chu Nghiêu Uẩn sẽ làm gì anh ở nhà, dù sao Vương Chi Tú và Chu Dục Miễn đều ở, nếu như chỉ số thông minh của Chu Nghiêu Uẩn bình thường, tuyệt đối sẽ không làm việc gì vi phạm.
itsukahikari.wordpress.com
Sự thực chứng minh, Quý Trần Ai đúng, bởi vì buổi tối hôm đó Chu Nghiêu Uẩn vô cùng ngoan ngoãn, Tiểu Thất bỏ qua thời gian lên mạng buổi tối suốt đêm tiến hành giám sát Chu Nghiêu Uẩn, kết quả phát hiện Chu Nghiêu Uẩn một hành động vượt qua cũng không có.
Vì vậy ngày hôm sau, Quý Trần Ai lại nghe được tiếng Tiểu Thất kêu, Tiểu Thất nói: “Chu Nghiêu Uẩn quả thực không phải là người!!!”
Quý Trần Ai: “?? Cậu ấy làm cái gì?”
Tiểu Thất nói: “Cậu ta thế mà không hề làm gì cả!”
Quý Trần Ai chỉ cảm thấy đau đầu: “… Tiểu Thất…”
Tiểu Thất nói: “Đáng sợ, thật là đáng sợ, chúng ta không thể làm bạn với người như cậu ta được!”
Quý Trần Ai phát hiện, từ sau khi Tiểu Thất phát hiện trên thế giới còn có một nó khác, toàn hệ thống đều không ổn lắm, nói trắng ra là có chút tinh thần suy sụp, dẫn tới tính cách đều bị ảnh hưởng.
Quý Trần Ai không thể làm gì khác hơn là giúp Tiểu Thất xóa đề tài: “Cái hệ thống kia của Bối Giang Thành, ngươi tra thế nào rồi?”
Quý Trần Ai không đề cập tới thì tốt, nhắc tới Tiểu Thất quả thực như muốn nổi điên, nó nói: “Không được tốt lắm, không được tốt lắm, Ai Ai, ngươi có tin trên thế giới sẽ có một người khác giống ngươi như đúc không?”
Quý Trần Ai nói: “Sinh đôi? Không, không có.”
Tiểu Thất nói: “Không phải sinh đôi! Là người giống ngươi như đúc, vốn không thể xuất hiện ở trên thế giới.” Kể cả là sinh đôi, hoặc là người nhân bản, cũng sẽ tồn tại sai biệt, nhưng Tiểu Thất lại từ từ phát hiện, hệ thống kia của Bối Giang Thành, cư nhiên giống nó như đúc.
Đây vốn là chuyện không thể xảy ra, nhưng mà, chuyện không thể nào, lại vẫn đã xảy ra.
Quý Trần Ai nói: “Nó phát hiện sự tồn tại của ngươi?”
Tiểu Thất nói: “Vẫn chưa, nhưng sắp rồi, Ai Ai, ta nhất định phải làm rõ chuyện này.”
Quý Trần Ai nói: “Ngươi cẩn thận chút, mặc kệ ngươi như thế nào đối với ta mà nói vẫn là độc nhất vô nhị.” Nếu như không có Tiểu Thất, cũng không có Quý Trần Ai bây giờ.
Tiểu Thất nhẹ nhàng ừm một tiếng, rồi không lên tiếng nữa, dường như chạy đi lên mạng rồi.
Ngay lúc Quý Trần Ai đối thoại với Tiểu Thất đối thoại, Chu Nghiêu Uẩn tỉnh lại, cậu đưa mắt nhìn Quý Trần Ai một lúc lâu, rồi mới nói: “Ca ca, anh đang ngẩn người?”
Quý Trần Ai quay đầu nhìn Chu Nghiêu Uẩn: “À… Có chút thất thần.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca cũng có thể giống như Bối Giang Thành, khiến người khác không thể nói dối?”
Quý Trần Ai nói đúng thế.
Chu Nghiêu Uẩn trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: “Em có lúc, cảm thấy ca ca cách em thật xa.”
Quý Trần Ai nói: “Làm sao biết được?”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Nhưng ca ca và Bối Giang Thành nắm giữ cùng một bí mật, em lại không biết gì hết.”
Quý Trần Ai nói: “Thế nhưng bây giờ anh với em ngủ cùng trên một cái giường nha.” Lúc anh nói câu này, gần như là bật thốt lên, cho nên vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn. Thế nhưng chờ anh lời ra khỏi miệng rồi hơi nghĩ lại, lại phát hiện câu nói này thật sự là quá mức mờ ám.
Song Chu Nghiêu Uẩn, lại chân chân thực thực bị câu nói này của Quý Trần Ai lấy lòng, cậu nói: “Ca ca, em thật sự rất thích anh.”
Quý Trần Ai ừm một tiếng.
Chu Nghiêu Uẩn lại nói: “Bối Giang Thành nói em không thể bảo vệ anh, nhưng thật ra là cậu ta đố kị với em đúng không?”
Quý Trần Ai nói đúng vậy.
Chu Nghiêu Uẩn nhỏ giọng: “Nhưng em mơ thấy ác mộng, ở trong mơ em không thể bảo vệ anh.” Lại giống lời Bối Giang Thành như đúc.
Quý Trần Ai nói, không liên quan, em không thể bảo vệ anh, anh có thể bảo vệ chính mình. Không nhất định là một người phải phụ trách một người khác, Chu Nghiêu Uẩn không thể bảo vệ anh cũng không có ảnh hưởng gì, bởi vì bản thân anh có thể bảo vệ mình.
Chu Nghiêu Uẩn dừng tại Quý Trần Ai bên cạnh mình, hồi lâu sau, mới nói chữ “Được” thật nhỏ.
Quý Trần Ai lúc này mới phát hiện, trên mặt Chu Nghiêu Uẩn đều là mồ hôi lạnh, xem ra cậu nói mơ thấy ác mộng, cũng chính là chuyện vừa rồi đi.
Quý Trần Ai đưa tay sờ sờ trán Chu Nghiêu Uẩn, mu bàn tay cảm nhận được một trận lạnh lẽo, anh nói: “Thế nào lại ra nhiều mồ hôi vậy.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ừm…”
Quý Trần Ai nói: “Đi tắm đi?”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Được.”
Quý Trần Ai nhìn Chu Nghiêu Uẩn từ trên giường bò dậy, đi về hướng phòng tắm, lúc Chu Nghiêu Uẩn sắp tiến vào phòng tắm, Quý Trần Ai nói câu: “Tiểu Uẩn, đừng lo lắng được không?”
Chu Nghiêu Uẩn không quay đầu lại, chỉ là dùng biên độ rất nhỏ, gật đầu.