Trên đường đến thư viện Ngọc Văn gặp rất nhiều các thực tập sinh khác, nhận được dặn dò của gia đình, các cô cậu bé này đối với Ngọc Văn và nhóm cửu Hoàng rất khách sáo và khép nép, thấy tình trạng này Ngọc Văn cũng chỉ có thể im lặng. Lên bảng thông báo chung của trang viên năm nhất cậu viết một thông báo yêu cầu tất cả tập trung tại phòng sinh hoạt chung của trang viên vào lúc 7h tối. Sau khi nhận được thông báo bên dưới ký danh Bạch Đế cả trang viên ồn ào hẳn lên nhưng không ai dám phản đối, Buby cười nhẹ nói với Ngọc Văn:
-Có vẻ không phải hoàn toàn là do gia đình, mà họ bị cậu trấn nhiếp lúc còn ở trên chuyến xe, lúc đó tớ ở toa cuối mà vẫn cảm nhận được uy áp của cậu từ toa đầu.
Ngọc Văn mỉm cười thong dong và nhún vai tỏ vẻ mình không ý kiến. Sau đó cậu quay lại và hỏi mọi người:
-Các cậu đã có dự định cho chuyến lịch luyện đầu tiên chưa?
Tất cả quay mặt nhìn nhau sau đó đó bàn tán và trao đổi ý tưởng, mọi người trò chuyện rất vui vẻ trên đường đến thư viện, bỗng Kinh Hà như nhớ tới điều gì, cậu ta quay về hướng Ngọc Văn thăm dò nói:
-Nghe cậu nói như thế hình như cậu đã có dự định rồi,…
-Ừ mình sẽ đi Akasai đại lục.
Cả nhóm nghe thế thì ngẩn người, sau đó đồng thời tìm hiểu thông tin về Akasai đại lục rồi đồng thời thốt lên:
-Cậu đùa à!
Nana khuôn mặt hơi ngưng trọng nói một cách nghiêm túc:
-Tuy Akasai đại lục là vùng đất có vô số điều huyền bí, tiềm năng để khai thác còn rất nhiều, thêm vào đó mức tiền thưởng cho chuyến lịch luyện cao đến mức không tưởng nhưng,… đến các anh chị năm 3 cũng rất không tình nguyện chọn đó làm nơi lịch luyện. Mức độ nguy hiểm cực kì cao, mạng Od God cũng đã sưu tầm đánh giá của những người từng tới đó và đưa chỉ số nguy hiểm của nó lên tới cấp độ 7, chỉ có những nhân viên chính thức mới dám đến nơi đó thôi, mình nghĩ cậu nên suy nghĩ lại thôi Ngọc Văn, tuy rằng mình biết cậu rất mạnh nhưng... như thế là quá mạo hiểm…
Diệp Kiếm lúc này lên tiếng cắt đứt lời Nana:
-Mình tin tưởng Ngọc Văn đã cân nhắc kĩ và ắt hẳn có lí do gì đó khiến cậu ấy quyết định như thế, với nếu muốn phát triển nhanh thì sự mạo hiểm là điều cần thiết.
-Đúng! Đúng! Sống mà không kích thích thì còn gì vui… mình cũng đi… Ngay lúc Dị Quân đang hò hét thì bị chị nó kí vào đầu. Lệ Băng nói với Ngọc Văn:
-Cậu có gì cần giúp đỡ thì nói với chúng tớ, chúng tớ biết hoàn cảnh kinh tế của cậu không tốt lắm.
Cảm thấy sự chân thành của các bạn Ngọc Văn nở nụ cười thân thiết nói:
-Các cậu yên tâm, mình đã chuẩn bị đầy đủ các vật dụng cho chuyến hành trình, ngày mai mình sẽ xuất phát lúc 7h sáng, mọi người tới tiễn mình nhé, theo mình tính toán tỉ lệ 1giờ:1năm thời gian thì 8h sáng hôm sau nữa mình sẽ trở lại.
Cả nhóm lại lần nữa thét lên:
-CÁI GÌ!... CẬU ĐỊNH Ở ĐÓ TỚI 25 NĂM.
Ổn định lại cả nhóm, Ngọc Văn cười khổ nói:
-Mình có rất nhiều việc quan trọng cần làm nên thời gian hơi lâu, nhưng không sao đâu đừng lo, cả ngày hôm nay mình sẽ góp ý cho các cậu về một số nơi các nên đến, đi thôi.
Trong trung tâm thư viện, một chiếc bàn hình tròn khá lớn bên trên đặt hàng chồng chồng những cuốn sách mười đứa trẻ ngồi xung quanh tra cứu, ghi chép và trao đổi với nhau rất hăng say không hề lộ ra một chút mệt mỏi.
-Linh Hư đại lục thì thế nào,… mình thấy anh chàng Ichigo này thú vị đấy,….
-Đấu la đại lục này thú vị nhỉ , hệ thống tu luyện này khá mới mình chưa thấy bao giờ,…
-Bộ Sora No Otoshimo này khá hay, em đi thế giới được không chị, chậc nhiều cô xinh ghê,…
-Im miệng, không biết mi giống ai trong nhà nữa,…
-….
Ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ thấy sắc trời đã chập choạng, Ngọc Văn nói với các bạn:
-Thôi nào bây giờ chúng ta tổng kết lại được rồi, chúng ta còn phải về chuẩn bị một số điều cho buổi họp mặt tối nay lúc 7h. Mọi đưa ra quyết định đi nào.
-Mình sẽ đi Fys Đại thế giới trong bộ “Thiên thần và ác quỷ”. Buby nói.
-Mình và Dị Quân sẽ đi Thiên Ân đại lục và tham dự bộ “ Cửu U long giới”. Lệ Băng nói trong sự không tình nguyện của Dị Quân.
-Rine và Kinh Hà sẽ đi cùng mình tới Babery đại lục và tham gia vào phe địa ngục trong “Diablo”. Nana nói một cách vui vẻ, cô bé có vẻ rất hớn hở với ý tưởng trở thành chúa tể quỷ.
Diệp Kiếm lúc này vẫn còn đang trầm ngâm, đôi chân mày cậu bé nhăn lại có vẻ rất khó khăn trong việc lựa chọn, thấy thế Ngọc Văn lên tiếng:
-Cậu nên theo đuổi điều mình đam mê, đừng gượng ép làm điều mình có khả năng nhưng lại không yêu thích.
-Cảm ơn cậu, mình sẽ tới Ngũ Hoang thế giới và tham dự bộ “Hoa Sơn tiên môn”. Mắt Diệp Kiếm sáng ngời nhìn Ngọc Văn nói.
Lúc này chỉ còn lại Giny và Tần Mị, cậu bé Giny đáng yêu giương đôi mắt thỏ ngọc lên đầy vẻ cầu xin nhìn Ngọc Văn nhưng bị Tần Mị trừng lui về. Ngọc Văn bất đắc dĩ lên tiếng:
-Cậu sẽ đi đại lục nổi Vika và tham dự vào bộ “One piece” nhé Giny. Còn Tần Mị, cậu có thể đi với Giny vì mình thấy nơi đó khá hợp cho cậu, dĩ nhiên cậu có thể chọn nơi khác.
Giny nhảy cẫng lên vì vui sướng. Trong khi Tần Mị lại bị cái nhìn thân thiết của Ngọc Văn làm mặt đỏ hồng đến phát sốt, cô bé gật đầu và trả lời lí nhí:
-Được rồi mình nghe cậu.
-Đã 4h chiều rồi chúng ta sẽ đi tham quan trong trang viên sau đó sẽ trở về.
Ngọc Văn nói và dẫn theo cả nhóm đến phòng phương tiện giao thông, lấy một chiếc phi thuyền không mui khá lớn. Cậu tự thân lái nó chở mọi người đi tham quan các công trình trong khuôn viên cho phép.
Khu Kiếm đạo là nơi đầu tiên bọn họ đến, nơi đây có cắm một thanh kiếm bằng đá khổng lồ cao hàng nghìn Km xung quanh mây mù bay lượn lờ làm nó trông vô cùng hùng vĩ, trong các đám mây Ngọc Văn và các bạn có thể quan sát thấy vô số người đang tập kiếm làm gió nổi may phun, sấm chớp ầm ầm. Quang cảnh trong khu Kiếm đạo rất có sức công phá vào tâm hồn của bọn họ.
Khu Nghệ thuật lại là một tòa nhà hình nón ngửa toàn thân được làm bằng bạc phát sáng lấp lánh vô cùng mĩ lệ, bên trong có thể nghe được những tiếng hát thánh thót làm người mê say vang vọng khắp nơi trong không trung.
Rời đi khu Nghệ thuật họ đến trước một dãy núi đồ sộ khôn cùng đây là khu Võ thuật. Bên trên có vô số các kiến trúc với phong cách khác nhau, đủ loại động vật từ bình thường cho đến các sinh vật thần thoại đi lại chung quanh mọi người, nhưng những người này vẫn không hay biết, dường như họ đang đắm chìm trong thế giới của mình với đủ các tư thế.
Sau hơn 20 phút di chuyển và ngắm cảnh, nhóm của Ngọc văn đến một khu vực vô cùng rộng lớn, quang cảnh mĩ lệ tuyệt luân, ở một số chỗ Ngọc Văn có thể thấy được thấp thoáng các động phủ cổ xưa, được một lúc thì bọn họ có thể đoán ra được đây là khu Tiên thuật.
Tham quan thêm một số khu như Quân sự, Công nghệ, Robot, Phép thuật, Thể thao,… Nhìn sắc trời đã chuyển tối, dù còn vô số nơi chưa tham quan nhưng nhóm Ngọc Văn và các bạn vẫn lưu luyến ra về vì tối nay có một sự kiện rất quan trọng.
Trước khi chia tay nhau về không gian riêng của mình Ngọc Văn dặn dò:
-Tối nay các cậu ăn mặc thật đẹp vào nhé, sau khi họp bàn mình cũng sẽ tổ chức một buổi tiệc cho các thực tập viên khóa mới chúng ta, địa điểm là tại Đại sảnh của Đế tháp, mình đã thông báo tất cả trên bảng tin của trang viên, tạm biệt.
Về tới phòng của mình đã là 6:45 Ngọc Văn gọi Sebastian tới sau khi đã đi tắm và nói:
-Ông và mọi người trong tháp hãy chuẩn bị một buổi tiệc cho khoảng 1000 người lúc 9h tại đại sảnh nhé, hãy tạo không khí ấm áp và gần gũi đừng nên quá trang trọng, chọn một vài bản nhạc tươi trẻ, vui vẻ, cho các món ăn của Ý, cho các món điểm tâm và món tráng miệng nhẹ tốt nhất là hoa quả, chọn các loại rượu không cồn. Bây giờ ta ra ngoài tham dự một buổi họp, lúc 9h hãy cho người ra cửa đón tiếp.
-Vâng thưa cậu chủ, như ý muốn của người. Nói rồi Sebastian cúi người thanh lịch sau đó biến mất trong tầm mắt Ngọc Văn.
Sau khi tùy chỉnh lại trang phục theo ý nghĩ, một bộ trang phục mới thay thế bộ quân phục trắng xuất hiện trên người Ngọc Văn, bên trong là một bộ quần áo lộng lẫy, thanh lịch nhưng gọn gàng màu trắng, bên ngoài là chiếc áo khoác cổ lông màu đen sang trọng, hài lòng nhìn mình trong gương Ngọc Văn cất bước hướng ra ngoài tháp.
Gặp nhau trước cửa khu kí túc xá đặc biệt, nhóm Ngọc Văn ngồi vào chiếc phi thuyền sang trong cực dài và được chở đến phòng sinh hoạt chung, tối nay mọi người đều có hình tượng rất hoàn hảo, Lệ Băng và Tần Mị một thân cổ trang Trung Hoa màu trắng và đỏ tôn lên nét đẹp duyên dáng và khí chất đặc hữu của hai cô bé, Dị Quân cũng một thân cổ trang thêm vào vẻ hơi cẩu thả và lười biếng lại có một phen khác mĩ cảm, Diệp Kiếm với mái tóc dài búi cao, bộ vest đen và thanh kiếm Ngọc Ẩm dắt trên thắt lưng thêm vào đó khí chất sát phạt lạnh lùng của cậu bé làm mọi người không thể chê vào đâu được. Buby, Giny, hai cậu bé thì nổi bật lên vẻ anh tuấn và đáng yêu của mình nhờ bộ vest trắng. Kinh Hà lại tạo ra một mĩ cảm rất phóng túng với mái tóc vài rối tung tới vai và bộ vest đen ngắn tay. Nana và Rine cực kì đáng yêu trong bộ váy công chúa màu đen và trắng. Cảm nhận không khí có chút khó chịu Ngọc Văn mỉm cười lên tiếng:
-Đã 12 tuổi rồi mà sao trông các cậu có vẻ lúng túng trong mấy việc hội họp này thế, chẳng lẽ cần phải có cha mẹ dẫn đi sao.
-Không phải!.
Mọi người đồng thời lên tiếng sau đó Diệp Kiếm khá lúng túng trả lời:
-Chỉ là,… lần này chúng ta là những người đứng đầu tổ chức, cho nên… có chút lạ lẫm thôi… Đúng vậy, là lạ lẫm chút thôi.
Lệ Băng lúc này lên tiếng:
-Sao trông cậu bình thường thế, nhìn cậu giống như đi tham dự mấy việc này hằng ngày vậy.
Duỗi thân một cách thoải mái trong chiếc ghế bành sang trọng, một chân bắt chéo, tay phải cậu gõ nhẹ vào trán, Ngọc Văn nói:
-Tri thức, tri thức càng nhiều sự tự tin càng cao.
Nói xong Ngọc Văn nhắm mắt dưỡng thần. Trong khi những đứa trẻ khác còn trong vòng tay cha mẹ thoải mái nô đùa thì từ năm 3 tuổi cậu đã bắt đầu đọc sách, với trí tuệ siêu phàm của mình thì lượng kiến thức cậu tích lũy trong 9 năm này không thể dùng chữ khổng lồ để hình dung được. Mọi người cũng vì câu nói của Ngọc Văn mà trầm mặc, các cô cậu bé bỗng nhận ra những thiếu sót của mình và càng khâm phục Ngọc Văn hơn không chỉ ở phương diện vũ lực.
Khi xe đến nơi Ngọc Văn dẫn các bạn tiến vào phòng sinh hoạt chung, trong căn phòng lúc này các cô cậu bé nam thanh thoát, nữ tú lệ đều diện những bộ trang phục thật đẹp và ngồi trên các bộ sô pha được bố trí rất nhiều trong căn phòng, trông họ rất căng thẳng. Khi thấy nhóm Ngọc Văn tiến vào tất cả đều đứng lên và khom mình làm một lễ chào quý tộc cơ bản dành cho đức vua. Ngọc Văn phất tay sau đó mỉm cười nhẹ rồi nói:
-Các bạn nên bỏ những thứ lễ tiết này đi, ta không muốn các bạn phải gò ép như thế, cứ xem ta như một lớp trưởng và đối xử bình thường là được. Xem như đây là mệnh lệnh. Bây giờ thì ta vào luôn trọng tâm vẫn đề, ta có tổ chức một hội tên Heaven, trong hội các bạn được các thành viên khác hỗ trợ kiến thức, học hỏi lẫn nhau, trao đổi các vật phẩm cần thiết trong quá trình lịch luyện và có được sự giúp đỡ cần thiết khi gặp khó khăn, các bạn ở ở đây có thể tự do tham gia, ta là hội trưởng và đây là chín hội phó. Ở đây nếu ai đồng ý thì nhấn vào biểu tượng mời vào hội trong bảng thông báo, sau đó các bạn sẽ nhận được huy hiệu hội, huy hiệu này ta đã đăng kí ở trụ sở tổng bộ và được chấp nhận, các bạn dùng huy hiệu này để liên lạc, trao đổi và thông báo trong hội. Được rồi ta cho các bạn 5 phút suy nghĩ sau năm phút ai muốn gia nhập phải trải qua sự cân nhắc kĩ lưỡng của ta và chín hội phó.
Sau 5 phút, nhìn tổng số thành viên trong hội là 1000, Ngọc Văn cười thỏa mãn về bài phát biểu của mình. Thật ra cậu cho 5 phút suy nghĩ là để nhìn ra những người nào do dự đắn đo mà thôi. Nhìn đồng hồ đã 8:50 Ngọc Văn nói:
-Các bạn đã là người trong hội thì thoải mái đi thôi, bây giờ các bạn theo ta đến dự buổi tiệc chúc mừng hai sự kiện là chào đón năm học mới và hội được thành lập. Đi thôi.
Dẫn theo các bạn hướng ra ngoài, hàng trăm chiếc phi thuyền sang trọng đủ mọi hình dáng di chuyển về khu kí túc xa đặc biệt. Nhìn từ xa vào ban đêm, quần thể kiến trúc khu ký túc xá đặc biệt như một đóa hoa mĩ lệ khổng lồ tỏa ra ảnh sáng rực rỡ, chói lòa giữa hồ nước. Đón tiếp tất cả mọi người tại cổng là một người bảo vệ, xuyên qua con đường và tiến vào khoảng sân rộng lớn, các bạn dưới sự dẫn dắt của Ngọc Văn bước đến hành lang có hàng trăm cô hầu gái đang đứng đợi sẵn ở hai bên, đi vào đại sảnh rộng thênh thang, chờ các bạn ổn định Ngọc Văn ra hiệu cho buổi tiệc bắt đầu. Âm nhạc vang lên, các cô cậu bé từ những phút rụt rè và cứng nhắc ban đầu, dưới không khí ấm áp, và những bản nhạc tươi vui đã bắt đầu trò chuyện làm quen với nhau mạnh dạn hơn, tiếng trao đổi, vui cười nhẹ nhàng vang lên trong đại sảnh, bầu không khí trở nên thân thiết, nhìn các bạn đã trở nên thân thuộc với nhau không còn những biểu hiện rụt rè, xa lánh,… Ngọc Văn biết mình đã thành công bước đầu và đặt xuống một nền móng vững chắc cho thế lực của mình sau này. Tựa người vào cửa sổ, nâng tay hớp nhẹ một ngụm rượu không cồn một cách tao nhã, Ngọc Văn ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, suy nghĩ miên man về các bước đi kế tiếp mà không hay biết một cô bé vận cổ trang Trung Hoa màu trắng với vẻ mặt thất thần và hơi ửng đỏ nhìn cậu say mê.
Bữa tiệc kết thúc lúc 11h trong không khí vô cùng vui vẻ và hòa thuận giữa các thành viên trong hội, các cô cậu bé trao đổi sôi nổi trong kênh của hội bằng chiếc khuyên tai về đủ thứ trên trời dưới biển, sau đó tất cả khuất trong tầm mắt Ngọc Văn. Lúc này chỉ còn lại cửu Hoàng và cậu đứng tại hành lang. Sau khi thảo luận một số dự định sắp tới thì mọi người cũng chia tay ra về. Tiễn các bạn đến cổng, sau khi mọi người đã đi hết Ngọc Văn bất đắc dĩ quay lại nói:
-Sao cậu còn ở lại Lệ Băng, phải biết là trời khuya rất lạnh đấy, nếu có gì muốn nói thì nhanh đi.
Gương mặt vốn lạnh lùng của cô bé phớt lên vài tia ửng hồng, khác với khí chất mọi lúc Lệ Băng hơi ấp úng nói:
-Cậu.. cậu có thể… đưa mình về không Ngọc Văn.