Yến hội hoàng gia không giống với yến hội thông thường, mùi rượu tràn ngập khắp nơi, âm thanh êm tai của sáo trúc, con cháu hoàng gia, Hoàng hậu và phi tầng thì kiều diễm, mỗi một chỗ đều là cảnh tượng động lòng người. Nhưng Tiêu Khuynh Thành thì ngược lại nàng cực kỳ an tĩnh.
Tiêu Thiên Kính nóng lòng muốn cho mọi người biết được diện mạo vốn có của Tiêu Khuynh Thành, nhưng chẳng qua là muốn giành lại mặt mũi bị người ta giễu cợt lúc trước mà thôi. Tại sao sao nó muốn xác định tâm ý của hắn?
Nghiêng đầu chú ý tới sắc mặt không tốt của Tiêu Quân Nhi, xem ra quyến rũ Thái tử không thành công rồi, cho nên mới nổi giận như vậy. Trong nháy mắt, nàng rất muốn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của đương gia chủ mẫu kia.
Ngay tại lúc nàng đang xuất thần, một cổ lực lượng cường đại đánh úp tới, xuất phát từ một loại bản năng nàng phản ứng chống cự lại, tay không đối đầu, song chưởng chạm vào chưởng ấn của đối phương, lập tức giảo hoạt cười: "Phụ hoàng, người nhìn xem, vị này là Lục tiểu thư của Tiêu gia lúc nào thì biến thành thiên tài rồi!"
Hạ Hầu Lưu!
Hắn đang đánh chủ ý gì?
Chẳng lẽ hắn muốn giúp nàng? Để cho nàng nhân cơ hội này giẫm lên Đại Công chúa một phen.
"Ha ha... Tiêu Tướng Quân, khanh giấu giếm một nữ nhi tài giỏi như vậy, thật sự không có suy nghĩ rồi. Lúc trước Lưu nhi nói với trẫm Tiêu gia có một thiên tài, trẫm còn không tin, ngược lại lúc này được tận mắt nhìn thấy đúng là thật rồi." Tiếng cười Hạ Hầu Nguyên đế sang sảng vang lên, bốn bề hoàn toàn yên lặng, chỉ nghe âm thanh của ông. Dáng vẻ uy nghiêm, khiến cho người ta không khỏi đề cao cảnh giác.
Tiêu Thiên kính có mặt, đồng thời mang theo Tiêu Khuynh Thành tiến lên, nghiêng nửa thân người, "Thần xấu hổ, thần cũng mới biết nữ nhi là một thiên tài gần đây thôi, hào quang tách ra, chỉ có điều vẫn không ngừng vươn lên, ngày ngày khổ luyện."
Nguyên đế khẽ vuốt chòm râu nơi khóe miệng: "Ừ. Ngẩng đầu lên để cho trẫm nhìn một chút."
Tiêu Khuynh Thành từ từ ngẩng đầu, không có một tia sợ sệt, trực tiếp nhìn thẳng đương kim Thánh Thượng. Một đời Thánh Quân không hổ là một đời Thánh Quân, đầy đủ hơi thở cường đại, làm cho lòng người kinh hãi.
Nguyên đế hơi kinh hoảng, sau đó thu lại tất cả sắc mặt: "Quả nhiên là con gái Tiêu gia, người xứng với tên, tư thế khuynh quốc khuynh thành." Có lẽ chỉ có Đại Công chúa mới có thể nắm bắt được biểu lộ rất nhỏ kia của Nguyên đế.
Bà ta ngồi trong yến hội, tay không khỏi xiết chặt, xem ra Hoàng đế đã thấy được bóng dáng của nàng ta từ trên người của nàng! Nếu như không ngăn cản, ông ấy sẽ mang những thiệt thòi mà nàng ta đã chịu bù đắp toàn bộ trên người của nàng.
Tuyệt đối không thể!
Hạ Hầu Vân bỗng nhiên đứng dậy bước đến chỗ Hoàng thượng, "Hoàng Thượng, hôm nay Hoàng hậu nương nươngmới là nhân vật chính, không bằng để cho Khuynh Thành ngẫu hứng vi Hoàng hậu nương nương chuẩn bị một phần lễ vật."
"Ừ, Hoàng tỷ nói có lý, Khuynh Thành hãy xuất ra bản lãnh của ngươi, làm cho Hoàng hậu vui vẻ đi." Nàng không chỉ có dáng vẻ khuynh khành, mà còn tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, nữ nhi của nàng chắc hẳn cũng không kém.
Lông mày Hạ Hầu Lưu nhíuchặt, cái này là cô cô cố tình gây khó dễ Khuynh Thành. Hắn đi đến giữa điện, khoác cánh tay Tiêu Khuynh Thành, "Phụ hoàng, mẫu hậu, không bằng để cho nhi thần và Lục tiểu thư cùng biễu diễn Kiếm Vũ nha."
Tiêu Khuynh Thành hơi gật đầu, khéo léo nói, "Vậy Khuynh Thành xin bêu xấu!"
Hạ Hầu Lưu ném kiếm cho Tiêu Khuynh Thành, thân thể nàng vọt lên tiếp nhận, cùng Hạ Hầu Lưuăn ý mười phần trình diễn một trận Kiếm Vũ làm rung động trái tim của người xem.
Tiêu Quân Nhi nhìn đến đây, giống như một oán phụ, không ngừng kéo váy Hạ Hầu Vân, "Mẫu thân, người nhìn kẻ vô dụng kia rốt cuộc lúc nào dã quyến rũ được Thái tử điện hạ? Người coi bộ dạng nàng ta lẳng lơ, hận không thể quyến rũ toàn bộ nam nhân nha."
Hạ Hầu Vân đảo mắt, trừng Tiêu Quân Nhi, nàng ta liền cả kinh một chữ cũng phun không ra. Hạ Hầu Lưu ba lần bốn lượt giúp đỡ nàng kia, đến cùng là có ý gì? Hoàng hậu tuyệt đối không có khả năng mặc kệ không can thiệp!