Đức Lâm mở thánh chỉ ra, lớn tiếng đọc: "Nữ nhi Tiêu gia, thông minh khéo léo..." Giọng nói của nàng rất lớn, nhưng vào trong tai Hạ Hầu Vân và Tiêu Quân Nhi, lại không rõ ràng.
Hạ Hầu Vân không ngờ Nguyên đế sẽ dùng phương thức như vậy để đối đãi với nàng ta, lại có thể phong nàng làm quận chúa, nhận làm nghĩa nữ. Chỉ thấp hơn một chút so với Đức Lâm công chúa... Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì? Đây chính là bởi vì hắn vẫn còn lưu luyến với bà ta sao?
Như vậy, càng thêm giúp cho quyền thế Tiêu Khuynh Thành ngày một cao rồi. Nếu nàng ta đã nhận ra điều gì, vậy bà còn có thể bảo vệ được địa vị của mình không? Vị trí tại gia đình này bà vẫn có thể duy trì được nữa không? Mặc dù bà là công chúa, nhưng khí thế đã trôi qua lâu rồi. Tiêu Thiên kính nắm trọng binh trong tay, Hoàng Thượng cũng phải nể hắn ba phần, bà sao có thể ở trước mặt của hắn xưng quân!?
Càng nghĩ càng khổ sở, tâm giống như bị mèo cào, đủ loại khó chịu bất an, sợ hãi tột cùng.
"Cô cô... Cô cô... Người đang suy nghĩ gì vậy... Chẳng lẽ người không vui mừng sao? Lục tiểu thư Tiêu gia là quận chúa, đó là vinh quang nha, về sau Tiêu gia càng thêm lợi hại, ai dám gây sự với các ngươi?" Đức Lâm tuổi nhỏ, đơn thuần, thấy gì nói đó, không quanh co lòng vòng. Nhưng nàng không biết sự thẳng thắng của mình, lại làm cho máu trong người cô cô nàng di chuyển.
Hạ Hầu Vân lập tức lấy lại tinh thần, cười hết sức hoàn mỹ, không một tia sơ hở, bà nhìn Tiêu Khuynh Thành, đi đến trước mặt nàng, "Một khi bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng, quả thực cho Tiêu gia chúng ta thêm không ít vinh hiển, nhưng cũng không thể lơ là, nên cố quý trọng thân phận của con. Hiểu chưa?"
Ý tứ trong lời nói của bà rất rõ ràng, sao Tiêu Khuynh Thành có thế không biết, chỉ bình tĩnh nhếch miệng, cười nhạt: "Đa tạ chủ mẫu nhắc nhở, Khuynh Thành sẽ cẩn thận từng bước, quý trọng thân phận này, không để cho chủ mẫu và phụ thân thất vọng."
Đây chỉ mới bắt đầu thôi, nàng sẽ sử dụng chính phương thức mà bọn họ đã dùng để tra tấn nàng đòi lại từng chút một. Từ bé đến lớn, giống như vết sẹo, xóa mãi không mất ...
Hạ Hầu Vân chỉ cười nhạt, hơi nắm chặc tay mềm của Tiêu Khuynh Thành, sau đó xoay người nhìn về phía Cẩm Nương bên cạnh, "Thay công chúa chuẩn bị mọi thứ, sắp xếp thật tốt cho công chúa điện hạ, biết không?"
"Không cần, cháu muốn ở viện của Khuynh Thành, nàng nghỉ ngơi ở đâu cháu sẽ nghỉ ngơi ở đó, hiện tại nàng là tỷ tỷ của cháu rồi. Cho nên đãi ngộ của nàng nhất định phải tốt giống cháu, biết không? Cô cô, nếu không để phụ hoàng biết, sẽ trách tội các ngươi." Đức Lâm biết được một số chuyện của Tiêu gia Lục tiểu thư trước đây, nhìn nàng đáng thương như vậy liền nhân tiện giúp nàng đòi lại một ít!
Sau nửa canh giờ, Cẩm Nương đã thu xếp xong các đồ vật được mang tới, Đức Lâm đi qua xem xét những vật kia, tiện tay cầm lấy một cái bình hoa, lắc đầu, "Cái này không được! Đem cái bình sứ màu xanh trong phòng cô qua đây, vậy mới xưng trang phục của quận chúa. Còn có cái này... Cũng không được... Lây cái trong phòng Quân Nhi tỷ tỷ ấy ..."
Cẩm Nương hậm hực mà về, thứ đồ vốn đã mang đi lại bị kéo trở lại. Bà đến Lâm Thủy uyển bẩm báo từng chuyện, sắc mặt Hạ Hầu Vân trắng như tờ giấy, nắm chặt bình sứ màu xanh trong tay, lúc chuẩn bị ném xuống đất, tay Cẩm Nương lập tức đón lấy, "Công chúa, người ẩn nhẫn trước kia chạy đi đâu rồi? Đó chỉ là việc nhỏ, người đã nhịn không được rồi. Nàng ta cùng lắm là ỷ vào công chúa mà kiêu ngạo thôi. Chờ công chúa vừa đi, lão nô tự có biện pháp thay người trút giận."
Môi dưới bị Hạ Hầu Vân cắn đến trắng bệt, bà thế nào cũng không ngờ tới sẽ có một ngày như vậy. Mới chỉnh đốn xong kẻ lớn, lại tới thêm kẻ nhỏ nữa, bà nhất định phải nhẫn, nhẫn!