Chính Phi Của Độc Vương

Chương 42: Tàn phế dục vương



Editor: Shelena

Tiêu Khuynh Thành tiến đến kho hàng xem xét, trân bảo trong lúc đó vô tình nhiều lên không ít. Nhưng là miệng ăn núi lỡ, nàng luôn ghi nhớ điều này, tiền là luôn thiếu. Cho nên phải nhanh chóng lên kế hoạch, vì mình làm giàu.Shelena_LQĐ

Để cho A Doanh tìm một bộ nam trang, nàng thu thập một chút liền chuẩn bị ra cửa. Đi trên con đường náo nhiệt, đây là lần đầu tiên nàng đi dạo ở kinh đô Đại Tấn. Phi thường náo nhiệt, người bán rong khắp nơi kêu rao.Shelena_LQĐ

Trên thế giới này, tiền người giàu là dể kiếm nhất. Vậy rốt cuộc phải làm cái gì, mới có thể kiếm tiền từ người giàu đây? Chỉ có một con đường, đó chính là mánh khóe khiến người không nhận ra.Shelena_LQĐ

Đúng.

Bất kể ở hiện đại, hay là cổ đại, không có khả năng chỉ có trắng hay đen, trung tâm luôn tồn tại một khu vực màu xám. Như vậy hay nàng theo nghiệp cũ nhỉ. Vốn là ở kiếp trước nàng chính là đặc công được huấn Shelena_LQĐluyện thành sát thủ, nếu làm cái này, quả thực dể như trở bàn tay.

"Mau tránh ra. . . . Toàn bộ mau tránh ra. . . " Trên đường cái náo nhiệt đột nhiên vang lên tiếng gào hét dồn dập. Tiêu Khuynh Thành chuyển mắt liền chứng kiến một nam tử điều khiển ngựa, mất khống chế chạy như điên.

Linh linh. . .Shelena_LQĐ

Còn có một cỗ tiếng chuông quen thuộc vang lên. Chuyển mắt liền trông thấy một chiếc xe ngựa đắt tiền cũng đangShelena_LQĐ đi tới, một con ngựa không cách nào khống chế chạy nhanh đến, một chiếc xe ngựa không cách nào tránh né.

Tiêu Khuynh Thành không chút nghĩ ngợi tung người nhảy tới trước xe ngựa đắt tiền, thật nhanh kéo mạnh dây cương ngựa, hô to một tiếng: "Giá. . . . " Sau đó dùng lực kéo thớt ngựa, cực nhanh tránh thoát công kích của con ngựa điên kia.

A Thiết chưa tỉnh hồn nhìn Tiêu Khuynh Thành trước mắt, nửa nghiêng thân: "Đa tạ công tử xuất thủ cứu giúp chủ tử nhà ta, nếu không ngựa kia xông lên, thật không biết sẽ xãy ra chuyện gì."

Tiêu Khuynh Thành nhẹ lay động con ngươi: "Không có gì đáng ngại, một cái nhấc tay mà thôi. Sau này cẩn thận một chút." Dứt lời chuẩn bị xoay người dời đi, A Thiết đột nhiên kêu: "Công tử, chủ tử nhà ta thỉnh Shelena_LQĐ ngươi đến phủ chơi, không biết ngươi có bằng lòng hay không?."

Vị công tử trước mắt này, thân thủ phi phàm, nếu có thể thu nạp, nhất định có thể ở bên chủ tử trợ giúp người.Shelena_LQĐ

Tiêu Khuynh Thành hơi do dự, lúc nhìn đến chiếc xe ngựa đắt tiền, gió nhẹ thổi qua màn xe, nàng hoảng hốt nhìn trong xe ngựa một chiếc xe lăn, tâm không khỏi lột bộp một cái, chẳng lẽ là hắn?

Suy tư giậy lát, không hề do dự, nàng đáp ứng.

Quả nhiên là Tam hoàng tử, vào lúc lập Thái tử, hắn đã sớm được phong Vương, phong hào Dục.

Dục Vương phủ chính là phủ đệ Tam hoàng tử.

------- ---------

Ngồi trong đình viện nghĩ mát, nhìn trước mắt bồ đào được ướp lạnh, nhẹ lấy một miếng đặt vào miệng, vị ngọt thanh thật ngon miệng, hơn nữa nàng nhận ra, đây là bồ đào được tiến cung. Cả kinh đô cũng chỉ có một mâm quả.

Nàng may mắn được Hạ Hầu Lưu cho hưởng qua, không nghĩ đến Hoàng thượng có thể để ý đến người nhi tử tàn phế này, cư nhiên ban thưởng bồ đào trân quý như vậy. Trước kia cũng nghe qua, Dục Vương mặc dù tàn phế, lại có một thân Thất Khiếu Linh Lung Tâm*.

*七窍玲珑心Thất khiếu linh lung tâm (tim có 7 lỗ): Trích từ truyện Phong Thần, nói về nhân vật Tỷ Can thừa tướng là hoàng thúc của Trụ Vương nhà Ân, Tỷ Can là người có lòng trung trinh, chính trực, nhiều lần can gián vua Trụ, sau Đắc Kỷ muốn hại ông, lập kế giả bệnh, bảo cần phải có thất khiếu lung linh tâm ăn mới khỏi bệnh, Trụ vương lại có thể đồng ý, yêu cầu Tỷ Can giao trái tim ra. Kết quả Tỷ Can nhờ có pháp thuật Khương Tử Nha bảo hộ, sau khi moi tim ra vẫn không chết. Nhưng trên đường trở về, Tỷ Can gặp một phụ nhân rao bán cải vô tâm, Tỷ Can ghìm ngựa hỏi nàng một câu: “Người nếu là Vô Tâm thì thế nào?” phụ nhân kia đáp: “người Vô Tâm sẽ chết.” kết quả Tỷ Can nhất thời hô một tiếng, máu chảy đầm đìa, rồi chết. (phụ nhân này có thể do Đắc Kỷ hoặc Thân Công báo hóa thành). Về sau chỉ người rất thông minh tài ba, nói chung người nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc.

Hắn nếu không phải tàn phế, mẹ đẻ không chết, hắn nhất định là Thái tử.

"Thật không nghĩ đến, chúng ta lại lần nữa gặp nhau, Khuynh Thành." Thanh âm Hạ Hầu Ý sâu kín vang lên bên tai, giống như mùa hè trong lành, làm người nghe cảm giác rất thoải mái.

Tiêu Khuynh Thành chuyển mâu, nhìn Hạ Hầu Ý. Hắn một thân áo bào màu trắng, ngọc quan buộc tóc, phong khinh vân đạm, không có một tia giảo hoạt, hoàn toàn không phù hợp phong cách của hắn.

"Khuynh Thành đổi thân nam trang, Dục Vương còn có thể nhận ra, quả nhiên là nhãn lực tốt." Tiêu Khuynh Thành đứng dậy, nửa nghiêng thân, nhẹ giọng nói.

Hạ Hầu Ý tiến lên, mời nàng ngồi xuống: "Hoặc giả đây chính là duyên phận đi. Hôm nay Quân chúa cứu ta một mạng, có cơ hội, nhất định hoàn trả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.