Chính Phi Của Độc Vương

Chương 7: Yêu cầu chế tạo ám khí



Tiêu Khuynh Thành chợp mắt một lát, thời điểm mở mắt ra, đã là bình minh. Màu xanh của bầu trời cùng một dạng với dòng nước đang chảy. Nàng nhảy lên từ trong nước, khoác trường bào lên mình, từ chỗ cao nhìn xuống, giống như tiên cảnh, đúng là một chỗ xinh đẹp khiến cho người ta hít thở không thông.

"Về sau vào giờ tý mỗi đêm ta sẽ tới đón ngươi chơi trò tắm uyên ương, thế nào?" Hạ Hầu Lưu lười biếng vươn tay ra mời, mập mờ nhìn Tiêu Khuynh Thành, thật là nhìn không ra, dưới lớp trang điểm dày đặc kia là bộ dáng kinh diễm đến mức nào, dư sức xứng với cái tên này.

Tiêu Khuynh Thành bước lên phía trước, ôm cổ Hạ Hầu Lưu, "Ân tình của ngươi ta nhớ kỹ, qua hai ngày nữa ta sẽ dẫn ngươi đi tới một chỗ để vui vẻ, được không?" Nàng cười hết sức có thâm ý.

Hạ Hầu Lưu lại càng đặc biệt chờ mong, "Được, ta chờ ngươi. Đi thôi, ta đưa ngươi hồi phủ."

Tiêu Khuynh Thành mỉm cười, vươn người nhảy lên ngựa, hắn ghìm chặt dây cương, hất bụi mà đi. Kỹ thuật của hắn vô cùng tốt, vó ngựa cơ hồ bay lên không, loại cảm giác này rất dễ chịu. Nàng không hiểu phải thu phục nam nhân như thế nào, nhưng nàng biết nên đối xử nam nhân ra sao. Khi nóng khi lạnh, đó là biện pháp tốt nhất.

Trở lại phủ Đại Công chúa, Tiêu Khuynh Thành lập tức gọi A Doanh đi thăm dò một số chuyện, hơn nữa còn đưa cho nàng một ít bản vẽ, sau đó thong dong nằm trên giường, ăn bồ đào do tiểu Dực mang tới từ tiền viện từ trước. Tiêu Thiên Kính, nếu ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta đây bất nghĩa!

Nàng tuyệt đối sẽ không để cho phủ Đại Công chúa sống yên ổn. Tuyệt đối không...

Tiểu Dực bóc vỏ bồ đào đưa tới trước mặt nàng, thờ ơ mở miệng: "Tỷ tỷ, tỷ không biết là tỷ đã làm ngược rồi ư, đệ là tiểu hài tử, sao lại có thể để cho đệ chăm sóc tỷ chứ."

Tiêu Khuynh Thành trở mình, véo nhẹ hai má của tiểu Dực, "Thì như vậy một chút thôi mà, từ nay về sau tỷ tỷ sẽ chăm sóc đệ được không? Đúng rồi, những người ở tiền viện đó có làm khó dễ đệ không, đặc biệt là Tiêu Quân Nhi phách lối kia."

Tiểu Dực lắc đầu: "Phụ thân, vẫn còn là người biết lý lẽ. Thành tích học tập của đệ đều là thượng đẳng, cho nên người rất yêu quý đệ. Tỷ tỷ, phụ thân chưa từng xem trọng tỷ, rõ ràng là người không đúng..."

Tiêu Khuynh Thành không đợi tiểu Dực nói xong, trực tiếp lạnh nhạt cắt ngang lời nói của nó: "Đệ không cần nói chuyện giúp tên nam nhân kia, hắn tốt với đệ, đó là chuyện của đệ. Đối với ta ra sao, ta đều nhớ kĩ từng chút."

Nàng chưa từng nghĩ đến sẽ có một tia liên quan gì với tên nam nhân này, hoặc là dựa vào hắn cái gì.

"Tỷ tỷ, tỷ dường như hiểu sai ý của đệ rồi. Kẻ thù của chúng ta là người kia, không phải phụ thân, nếu không có phụ thân, chúng ta có năng lực đối phó nàng ta sao? Hậu thuẫn của nàng ta cũng không phải nhẹ." Tiểu Dực hơi lo lắng nhìn Tiêu Khuynh Thành,

Tiêu Khuynh Thành khó hiểu liếc tiểu Dực, tuổi còn nhỏ mà đã lo âu không ít rồi, xoa nhẹ mi tâm (chỗ giữa hai hàng lông mày) của nó, "Tin tưởng tỷ được không? Dù cho mục đích của nàng ta có muốn cuốn toàn bộ phủ Đại Công chúa vào."

Gần đến chạng vạng, A Doanh không kịp thở trở lại từ bên ngoài, đem một bao đồ lớn để trên mặt bàn, "Tiểu thư, đây là thứ mà nô tỳ đã tốn hết sức lực mang về, người nhìn xem."

Tiêu Khuynh Thành nhìn thoáng qua, thoả mãn gật đầu, "Không sai không sai, tay nghề coi như khoong tệ. Lần sau nhớ rõ tìm thêm chỗ kia nữa, vất vả ngươi rồi, đúng rồi chuyện ta giao cho ngươi điều tra, đã tìm được chưa?"

A Doanh hơi khó hiểu nhìn Tiêu Khuynh Thành, "Dạ tiểu thư, tìm được rồi ạ, chỉ có điều hàng năm lão gia trở về quê cúng tế chưa bao giờ mang người theo, không lẽ người muốn một mình trở về cúng tê sao?"

"Không có, ta giống loại người khéo léo vậy sao?" Nụ cười của Tiêu Khuynh Thành có chút giảo hoạt, điều này làm cho A Doanh hoàn toàn không rõ dụng ý của nàng, nhưng mà nàng cũng không muốn biết nhiều như vậy, tiểu thư tự có suy nghĩ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.